Ngày cũng không an tĩnh lâu lắm, ba ngày sau, quân địch mang theo đại đội binh mã đột kích mãnh liệt.
Sắc mặt Lê Diệu Nam trầm trọng, không nghĩ tới quân địch tới nhanh như vậy. Nhìn phương xa quân địch đông nghìn nghịt, nói thật, nếu đại quân Đông Nam không tiến đến cứu viện, hắn không biết Nam Tuyền còn có thể kiên trì bao lâu.
Lâm Trí Viễn mặt không đổi sắc, trạng thái cũng không tốt hơn là mấy. Thực rõ ràng, quân địch đã hội hợp thêm đại đội nhân mã, toàn bộ tướng sĩ Nam Tuyền tổng cộng cũng chỉ bốn vạn người, sao có thể ngăn cản được quân địch mười vạn?
Vương đại nhân cả ngày kiễng chân nhìn về phía đông nam, cảm xúc thất vọng rõ rệt, sốt ruột đứng ngồi không yên. Nhưng thời gian sẽ không chờ người, thế cục sẽ không bởi vì ông ta sốt ruột mà thay đổi, nên tới cuối cùng vẫn sẽ tới, tình thế Nam Tuyền lửa cháy xém lông mày, quân địch rất nhanh tấn công lại đây.
Thời điểm không còn đường lui, tiềm lực của con người là vô cùng vô tận. Lê Diệu Nam không thể không thừa nhận, Vương Tham tướng tuy tư tâm rất nặng nhưng quả thật giỏi hành quân đánh giặc. Lúc này, Vương Tham tướng phát ngoan, thực lực kia đúng là khiến người khâm phục.
Một trận đánh gian khổ, chính diện đối địch, ngoại trừ một đạo tường thành cao cao, Nam Tuyền không còn bất kỳ ưu thế gì khác. Nhân lực chênh lệch lớn khiến quân ta thương vong thảm trọng, toàn bộ thành trì đều bị một tầng mây đen bao phủ.
Lúc này, Tư Nham sao còn nhìn không ra mấy ngày trước là gã trúng kế, trong lòng hận đến nghiến răng nghiến lợi, phát thệ nhất định phải báo thù. Theo nhân mã bên ta càng ngày càng giảm, thế công quân địch càng ngày càng mãnh liệt, nơi chốn là xác người xác ngựa.
Liên tục năm ngày, binh lính Nam Tuyền chưa từng chợp mắt, quân địch vận dụng chiến thuật xa luân khiến bọn họ vội không ngừng nghỉ.
Không khí ngày càng trầm trọng, cảm xúc tuyệt vọng nảy lên trong lòng sĩ binh. Quyết tâm liều chết một trận khiến toàn bộ Nam Tuyền đoàn kết nhất trí bộc phát ra lực lượng trước nay chưa từng có.
Lại kiên trì ba ngày, sau bao ngày chờ đợi, đại quân Đông Nam cho người ra roi thúc ngựa tiến đến báo tin, chỉ còn một trăm dặm nữa là đến.
Trái tim treo tít trên cao của Lê Diệu Nam cuối cùng cũng có thể hạ xuống, rốt cuộc đã có tin tức. Là hắn kéo đại ca vào chiến trường, còn hài tử và phu lang của hắn, nếu thật sự xảy ra chuyện gì, hậu quả hắn không dám tưởng tượng.
Vương Tham tướng cùng Lý Đô ti rốt cuộc lộ ra ý cười, bọn họ không đánh cược sai, thắng lợi gần ngay trước mắt, chỉ cần kiên trì thêm một ngày, ván này bọn họ liền thắng.
Tin đại quân Đông Nam sắp đến nháy mắt truyền khắp các ngõ ngách ở Nam Tuyền, trên mặt mỗi người đều tràn ngập nhiệt tình, trong mắt dấy lên ngọn lửa hi vọng.
“Giết---” Quân địch thế tới hung mãnh.
“Giết---” Quân ta liều chết chống cự. Trên tường thành đao quang kiếm ảnh, máu chảy thành sông, lại một ngày chém giết trôi qua.
Buổi sáng hôm sau, Liên Cảnh Huy dẫn mười vạn đại quân đến Nam Tuyền.
Trên đường dân chúng khóc không thành tiếng, cả toà thành trì bị một tầng đau thương nồng đậm bao phủ.
“Tiểu Lâm Tử.” Liên Cảnh Huy xuống ngựa, đầu tiên là cho Lâm Trí Viễn một quyền, cái tên sư đệ không bớt lo này, lần này cho hắn ta một vấn đề quá khó khăn. Trời biết để chạy tới đây, hắn ta phải tốn bao nhiêu tâm tư.
“Liên Tướng quân.” Lâm Trí Viễn ảo não trong lòng, nhưng trên mặt không chút nào hiện ra, chỉ có khí tức trên người nháy mắt trở nên lãnh liệt.
Lê Diệu Nam vui vẻ mỉm cười, không nghĩ tới đại ca còn có một cái biệt danh như vậy.
Đoàn người vào nhà, ngồi không đến một khắc, binh lính bên ngoài đã chạy vào báo, quân địch lại bắt đầu một vòng tấn công.
“Hừ.” Liên Cảnh Huy hừ lạnh, đội mũ giáp lên đầu, khí thế hừng hực bước ra khỏi phòng, dẫn đầu đại quân vung tay lên: “Mở cửa thành ra, ra ngoài giết cho ta.”
“Vâng!”
Quân Đông Nam sĩ khí ngẩng cao, hô to đáp lời.
Nam Tuyền lần thứ hai mở cửa thành, quân địch đang chém giết bỗng hoảng sợ. Trong mắt bọn họ Nam Tuyền chính là rùa đen rút đầu, hiện giờ mở rộng cửa thành, chẳng phải dê béo vào tay sao, tuyệt đối có âm mưu. Còn chưa kịp phản ứng, quân đội Đại Tấn đã giết đến.
Trận chiến này kết quả không cần nói cũng biết, quân Đông Nam lấy được toàn thắng. Khương tộc dùng chiến thuật xa luân, mỗi sóng tấn công chỉ có hơn năm vạn người, Liên Cảnh Huy người đông thế mạnh, Nam Tuyền rốt cuộc lấy nhiều khi ít một hồi, giết địch không còn một phiến giáp.
Quân đội tràn ngập túc sát uy phong lẫm lẫm, trong thành dân chúng Nam Tuyền cao hứng la to.
“Quân ta thắng!”
“Quân ta thắng!”
“Quân Đông Nam là đại cứu tinh của chúng ta.”
Mọi người kích động nhìn đại quân chiến thắng trở về, sôi nổi quỳ xuống đất dập đầu, trong mắt lệ nóng doanh tròng, bọn họ biết, lúc này Nam Tuyền thật sự được cứu trợ.
Buổi tối, huyện nha chuẩn bị khánh công yến, vẫn luôn náo nhiệt đến khuya.
Sau đó Liên Cảnh Huy hung hăng mắng Lâm Trí Viễn một trận. Thu được thư cầu cứu từ Vân Nam, hắn ta nhìn trời không còn gì để nói, mà quả thực không biết nói cái gì cho phải. Vân Nam dù sao cũng không phải phạm vi quản hạt của hắn ta, cầu hắn ta lãnh binh xuất chiến, mệt cho Lâm Trí Viễn nghĩ ra được. Phải biết chỉ cần hơi vô ý, toàn bộ Liên gia quân chỉ sợ đều sẽ tự thân khó bảo toàn.
Nhưng trong thư sư đệ viết rất khẩn thiết, mỗi câu chữ nguy cấp vạn phần, hắn ta sao có thể bỏ mặc. Không biết làm sao, thật vất vả làm ra quyết định, nhanh chóng đuổi tới, may mà không tới trễ. Lá gan sư đệ thật sự quá lớn, một trận chiến này chỉ cần có chút sai lầm, hậu quả thật không thể tưởng tượng.
Lâm Trí Viễn mỉa mai nhếch môi, thản nhiên liếc nhìn Liên Cảnh Huy, không nói gì.
Liên Cảnh Huy nghẹn họng, cười gượng hai tiếng, kiên quyết không thừa nhận kỳ thật trong lòng hắn ta thực hưng phấn, hắn ta không vừa mắt Tổng đốc Vân Quý đã lâu, lần này có cơ hội bỏ đá xuống giếng. Tiểu sư đệ quả thật không tồi, chuyện gì cũng nghĩ tới quân Đông Nam, phụ thân không nhìn lầm hắn.
Lê Diệu Nam triệt để thở ra, an bài dân chúng nên làm gì thì làm đó. Cày bừa vụ xuân năm nay tuyệt đối không thể chậm trễ, hắn tin tưởng quân đội Đại Tấn nhất định sẽ thắng. Căn cứ lời của tiểu phu lang, đời trước tựa hồ đánh chừng ba năm, hiện giờ có đại ca và quân Đông Nam, hắn nghĩ chỉ cần một năm là có thể đuổi đi Khương tộc.
Cùng lúc đó, Tổng đốc Vân Quý cũng bắt đầu thu nạp binh mã. Tuần phủ Vân Nam vứt bỏ thành mà chạy, gã không cần tiếp tục chờ nữa, có Tuần phủ gánh tiếng xấu, gã tin tưởng lỗi của mình hẳn sẽ không quá lớn. Nhưng gã không ngờ rằng, Lê Diệu Nam sẽ áp chế tin tức Tuần phủ trốn đi, đợi bảy ngày sau mới cho gã biết.
Trên chiến trường phải tranh thủ thời gian, bảy ngày nghe qua không phải rất dài nhưng truyền tin đã mất vài ngày, tiến đến Nam Tuyền cũng mất vài ngày, mấy cái vài ngày cộng lại đủ để Tổng đốc mất đi tiên cơ, các loại tính toán của gã đều thành hư không.
Nam Tuyền dưới sự thống trị của Lê Diệu Nam từ từ khôi phục sinh cơ, quân Đông Nam lại đánh thắng trận, dân chúng hoan hô không thôi. Chỉ cần nhắc tới Liên Tướng quân, ai mà không khen ngợi dựng thẳng ngón cái.
Tổng đốc Vân Quý làm đại quan biên giới, tất nhiên sẽ có con đường tin tức của mình. Khi gã đến Nam Tuyền, sắc mặt đen như đáy nồi, quân Đông Nam duỗi tay cũng quá dài. Còn không đợi gã khởi binh vấn tội, Dương đại nhân đã khóc trời gào đất, huyện Nam Tuyền tổng cộng gửi mười ba phong văn kiện khẩn cấp, vì sao hiện giờ Tổng đốc mới đến, rõ ràng quân Đông Nam còn ở xa hơn.
Tổng đốc Vân Quý biến sắc, biết là chuyện đã thành xấu, khi gã thấy Vương Tham tướng, càng thêm xác định điểm này.
Vương Tham tướng hành lễ với Tổng đốc, sau đó chậm rãi nói: “Mạt tướng nhận được cấp báo, Nam Tuyền tình thế nguy cấp, đợi lâu không thấy đại nhân hồi âm, còn tưởng rằng trên đường chậm trễ, cho nên tự chủ trương mang binh đến cứu viện, mong đại nhân tha tội.”
Triệu Tổng đốc bị gã làm tức đến bật cười, nói liền ba chữ tốt: “Vương Tham tướng quả thực có năng lực.”
“Đại nhân quá khen.” Từ một khắc kia khi gã mang bính đi cứu viện đã định trước đứng đối lập với Tổng đốc, một khi đã như vậy sao gã còn phải cố kỵ, thản nhiên nói: “Tin chiến thắng của Nam Tuyền, hạ quan đã cho người ra roi thúc ngựa mang đến kinh thành, Tổng đốc đại nhân không cần lo lắng.”
Triệu Tổng đốc nháy mắt biến sắc, ánh mắt hung ác hận không thể ăn thịt người: “Vương Vinh Phát, ngươi giỏi lắm.”
Vương Tham tướng đắc ý mỉm cười: “Đảm đương không nổi khen ngợi của đại nhân, hạ quan chỉ làm chuyện nên làm.”
Triệu Tổng đốc bị thái độ khinh mạn của gã làm tức giận đến cả người run rẩy, cho tới bây giờ đều không ngờ rằng Vân Nam sẽ có chuyện vượt ra khỏi phạm vi chưởng khống của mình.
Kỳ thật, đó không phải là quan trọng nhất, Triệu Tổng đốc không biết là nhớ ra cái gì, sắc mắt chợt trở nên trắng bệch, trên trán toát ra rất nhiều mồ hôi. Chiến sự Vân Nam lần này, sai lầm lớn nhất là đệ đệ của thê tử gã, cho nên gã áp tin tức xuống, vốn định chờ Tuần phủ chạy trốn rồi mới báo, thứ nhất có thể trốn tránh trách nhiệm của mình, thứ hai có thể lấy công chuộc tội. Ai biết Vương Tham tướng cư nhiên trước tiên báo tin về kinh thành, hành động giam tấu chương kia của gã liền thành chứng cứ phạm tội.
Triệu Tổng đốc hiện tại chỉ hy vọng tấu chương của gã có thể nhanh hơn tin chiến thắng của Vương Tham tướng, nếu không gã không dám nghĩ Hoàng Thượng biết chiến sự Vân Nam thì sẽ nổi trận lôi đình thế nào.
Nhưng mà có khả năng sao? Cấp tấu tám trăm dặm so sánh với tấu chương của gã, cái nào sẽ nhanh tới kinh thành hơn, căn bản không cần nghĩ, đáp án đã quá rõ ràng.
Triệu Tổng đốc vẻ mặt thất bại, ánh mắt lạnh như băng nhìn chăm chú người đang đắc ý trước mặt, hung hăng nói: “Vương Vinh Phát tư điều binh mã, ấn quân pháp xử trí.” Không đối phó được Liên Cảnh Huy, chẳng lẽ gã không thể đối phó một Tham tướng dưới quyền mình?
“Ý của Triệu Tổng đốc là Vương Tham tướng phải giống như ngươi, đối với chiến sự Vân Nam làm như không thấy?” Liên Cảnh Huy cười nhạo một tiếng, không chút che giấu khinh miệt trong mắt.
“Ngươi…” Triệu Tổng đốc giận tím mặt.
Liên Cảnh Huy nhíu mày, lạnh lùng nói: “Bản quan đã sớm thượng tấu chương, nên xử trí thế nào đều có Hoàng Thượng định luận, Triệu Tổng đốc vẫn nên tự lo cho bản thân đi.”
“Không nhọc Liên Tướng quân phí tâm, chúng ta đi.” Triệu Tổng đốc hận tới cực điểm, nhưng gã biết hiện tại không phải thời điểm tranh luận, phải làm thế nào để xoá bỏ nghi ngờ của Hoàng Thượng mới là quan trọng nhất, hừ lạnh một tiếng, quay đầu nhìn về phía Huyện lệnh Nam Tuyền: “Dẫn đường.”
“Tổng đốc đại nhân thỉnh.” Dương Huyện lệnh hoảng loạn, thật cẩn thận đi ở phía trước dẫn đường. Dựa theo tư tâm mà nói, kỳ thật ông ta càng thích Liên Tướng quân, nhưng Tổng đốc Vân Quý cũng không thể đắc tội, đây là đau thương của nhân vật nhỏ, không cẩn thận sẽ trở thành pháo hôi trong lúc thượng quan giằng co.
***
Bên này Triệu Tổng đốc đang vắt hết óc suy tư phải làm thế nào để lập công chuộc tội, bên kia Hoàng Thượng vừa mới lâm triều xong, hôm nay tâm tình vui vẻ, con cá thư viện Minh Vi đã mắc câu, một lưới bắt hết bọn họ là chuyện sớm muộn. Ông đã đợi vài thập niên, chờ thêm một chút cũng không ngại, hiện giờ ông chính là có kiên nhẫn.
Mà lúc này, cửa cung lại đang náo loạn, một sĩ binh giục ngựa phi nhanh, vừa chạy vừa lớn tiếng la: “Báo--- Cấp báo tám trăm dặm, chiến sự Vân Nam đại thắng.”
Lời vừa nói ra, toàn bộ quan viên ồ lên, Vân Nam lúc nào thì có chiến sự, sao lại có đại thắng, vì sao chưa từng nghe ai nói, nhưng chuyện như vậy ai dám nói dối?
Sĩ binh xoay người xuống ngựa, đưa ra lệnh bài, hai tay trình lên tin thắng trận.
Thị vệ cửa cung không dám sơ sẩy, vội vàng phái người thông truyền vào cung.
Không bao lâu, thái giám bên người Hoàng Thượng đi ra, thấy là tấu chương quân tình, một khắc cũng không dám chậm trễ, vội vã chạy đến Ngự thư phòng.
Vương công công tiếp nhận tấu chương, đuổi tiểu thái giám đi, nhớ tới chính sự trong triều những ngày gần đây, sợ Hoàng Thượng giận chó đánh mèo, Vương công công chuyển miệng mấy vòng, đổi tin chiến thắng thành cấp tấu, cung kính nói: “Khởi bẩm Hoàng Thượng, Vân Nam có cấp tấu tám trăm dặm.”
Hoàng đế nhíu mày, bảo hắn trình tấu chương lên. Cẩn thận hồi tưởng một chút, Vân Nam gần đây tựa hồ không có chuyện gì quan trọng, thấy chữ viết quen thuộc trên tấu chương, trong lòng hơi buồn cười, Lê khanh gia thủ đoạn lấy lòng ùn ùn, tuy không làm người ta phản cảm, nhưng ông không muốn có vị quan viên nào làm việc thiên tư trái pháp, hy vọng Lê khanh gia thật sự có chuyện quan trọng.
Đối với phong tấu chương này, Hoàng Thượng không để ý lắm. Ông nghĩ nếu Vân Nam thật có chuyện gì, tất sẽ có chiết tử của Tuần phủ và Tổng đốc, thế nào cũng không tới phiên một vị tiểu quan ngũ phẩm.
Hoàng Thượng lắc đầu, không nhanh không chậm mở ra tấu chương, chỉ tuỳ ý nhìn lướt qua, sắc mặt đột nhiên biến đổi, tâm tình nháy mắt rơi xuống khỏi chín tầng mây. Cẩn thận đọc kỹ tấu chương, Hoàng Thượng đã bị tức giận nhồi đầy, cái loại cảm giác này giống như bị người tát mấy bàn tay, mất mặt, tuyệt đối là mất mặt!
Hoàng Thượng tức giận đến hai mắt đều đen, lúc ấy liền đập nát nghiên mực bên tay, phẫn nộ trên mặt không chút nào che giấu: “Tra, tra kỹ cho trẫm! Thuộc hạ của trẫm toàn là một đám quan tốt.” Vừa rồi ông còn nghĩ cái gì, sự tình Vân Nam không tới phiên một tiểu quan ngũ phẩm thượng chiết tử, ai biết lập tức bị người “Chát!” một tiếng đánh vào mặt, nếu không có phong tin chiến thắng này, không biết ông còn bị giấu đến khi nào.
Sắc mặt Hoàng Thượng âm trầm, hiển nhiên tức giận không ít. Tấu chương của Lê Diệu Nam rất có kỹ xảo, trước tiên là nói về thắng lợi của Nam Tuyền, còn nói Tuần phủ chạy trốn, còn nói Tổng đốc Vân Quý lâu lắm không thấy bóng người, phát hơn mười phong thư cầu cứu, chỉ có Lâm Trí Viễn, Vương Tham tướng cùng Lý Đô ti mang binh tiến đến. Nam Tuyền đánh không dễ dàng, khẩn cầu Hoàng Thượng phái lương thảo.
Ngữ điệu khách quan, giống như mật chiết khi trước, không thêm mắm thêm muối chỗ nào, nhưng mà đúng là vì thế, Hoàng Thượng mới càng thêm tức giận. Nếu lời Lê khanh gia nói là thật, hiện tại Vân Nam đã tan nát thành bộ dạng gì, đã mất vài cái thành trì mà ông cư nhiên không hề biết chuyện.
Hoàng Thượng càng giận dữ, thần sắc càng bình tĩnh, rất nhanh tỉnh táo lại, nói: “Truyền Liêm Quận vương và Trấn Bắc hầu vào cung.”
“Vâng!” Vương công công nhanh chóng lui ra ngoài.
Hoàng Thượng vén mi suy nhĩ, trong lòng ẩn ẩn hối hận, không nên không để lời nhắc nhở của Lê khanh gia trong lòng. Một hồi chiến sự Vân Nam thế mà rất nhiều quan viên chạy trốn, thật đáng giận. Ông không hoài nghi tin chiến thắng là thật hay giả nhưng chuyện như vậy cũng không thể chỉ nghe một bên, phải phái người tiến đến xem xét.
Liêm Quận vương cùng Trấn Bắc hầu vào cung, Hoàng Thượng lập tức phân phó bọn họ tức khắc khởi hành đi Vân Nam.
Tấu chương của quan viên các nơi cho tới bây giờ đều là một tầng một tầng báo lên trên, chỉ có chiến báo, tướng lãnh có thể thượng thẳng tấu chương. Nếu Tổng đốc là chủ tướng, như vậy tấu chương tám trăm dặm chỉ có thể từ Tổng đốc trình lên, chiết tử của người phía dưới cũng phải trải qua vài đạo trình tự mới có thể tốc hành đưa đến trước mặt Hoàng Thượng.
Cổ đại nhiều tham quan như vậy cũng là vì nguyên nhân này. Quan viên chỉ tay che trời chỗ nào cũng có, giam tấu chương đối với quan viên mà nói kỳ thật rất bình thường, nhưng tiền đề là không bị Hoàng Thượng phát hiện, có phát hiện cũng đừng ra sai lầm lớn, nếu không ngươi liền thảm.
Triệu Tổng đốc chính là người chịu thảm kia.
Liêm Quận vương cùng Trấn Bắc hầu đi không bao lâu, chiến báo Vân Nam lần thứ hai đến kinh thành. Lê Diệu Nam lui xuống nhị tuyến, Vương Tham tướng chính là chủ tướng, tình thế Nam Tuyền nguy cấp, gã tất nhiên sẽ không bỏ qua cơ hội cáo trạng Hoàng Thượng. Binh bộ Thượng thư cũng thừa cơ bẩm báo, Liên Cảnh Huy từng nhận được thư cầu cứu của Nam Tuyền, được thượng quan cho phép đã dẫn mười vạn binh mã đến cứu viện, bởi vì giao thông không tiện nên hiện giờ ông ta mới được đến tin tức.
Lời ấy của Binh bộ Thượng thư cũng là trước báo cho Hoàng Thượng một tiếng, miễn cho đến lúc đó sự tình náo loạn ra, có người mượn cơ hội sinh sự.
Hoàng Thượng phiền toái vô cùng, Triệu Tổng đốc là tâm phúc của ông, dùng để phòng bị quân Đông Nam. Ông biết Liên gia trung tâm nhưng là Hoàng Thượng, ông lại tuyệt đối không cho phép bất luận nhà nào thế lực độc đại. Nhưng Triệu Tổng đốc thật sự rất gây thất vọng, Nam Tuyền báo nguy lâu như vậy, gã thế mà còn không phái binh đến cứu viện.
Lúc này Hoàng Thượng còn không biết, trận chiến ở Vân Nam chủ yếu là bởi vì đại cữu tử của Tổng đốc thất lợi, Khương tộc mới có thể một mạch tấn công từ biên cảnh vào. Hiện tại Hoàng Thượng chỉ bất mãn vì Triệu Tổng đốc làm việc chậm trễ, đương nhiên, ông càng thêm bất mãn Liên Cảnh Huy, cho rằng quân Đông Nam bao biện, tay với đến quá dài. Nhưng loại cảm xúc này không duy trì được bao lâu, mấy ngày sau, tấu chương của Triệu Tổng đốc đến.
Trước thỉnh tội với Hoàng Thượng, lời nói thành khẩn chân tình thiết ý, sau đó lại bẩm báo Tuần phủ vứt bỏ thành mà chạy. Hoàng Thượng cau mày, so sánh với tấu chương của Lê Diệu Nam, lời của Triệu Tổng đốc có chân thành cỡ nào vẫn toát ra cảm giác đang trốn tránh trách nhiệm.
Có đôi khi, có một số việc, thật sự không thể so, so một phát liền dựng sào thấy bóng.
Hoàng Thượng rất nhanh phức tạp hoá sự tình, nếu Triệu Tổng đốc không có gì sai, tại sao lại trốn tránh trách nhiệm? Tấu chương của Liên Cảnh Huy về đến nơi, mọi đáp án đều được sáng tỏ.
Hoàng Thượng suýt nữa tức đến hộc máu, lúc này sao ông còn có thể trách cứ Liên Cảnh Huy, quân Đông Nam đến Nam Tuyền rồi mà Tổng đốc Vân Quý còn chưa có tin tức, Hoàng Thượng cảm thấy mình mắt mù rồi mới coi trọng một cái Tổng đốc không có trách nhiệm. Ông không ngờ mười mấy năm quang cảnh đã khiến người thay đổi, không còn là người ông từng tín nhiệm.
Hoàng Thượng chỉ cần nghĩ tới nếu không có quân Đông Nam đúng lúc tiến đến, Nam Tuyền chỉ sợ khó giữ được, trong lòng lại bực mình.
Theo chiết tử Vân Nam lục tục gửi tới, Hoàng Thượng phát hiện tướng lãnh biên cảnh đúng là đại cữu tử của Triệu Tổng đốc, lúc này còn cái gì không rõ, Tổng đốc Vân Quý vì tư tâm của bản thân mà không để ý đến dân chúng Vân Nam.
Hoàng Thượng hối hận vạn phần, lại nhìn quan viên Vân Nam chạy trốn hơn một nửa, lúc này tuyệt bút vung lên, không đợi Liêm Quận vương và Trấn Bắc hầu hồi bẩm, thăng Lê Diệu Nam làm Thủ tuần đạo Vân Nam, lại đề bạt không ít quan viên. Hiện giờ Vân Nam to như vậy lại bị trống chức quan hơn phân nửa, nếu không an bài chức vị vào, ông sợ Vân Nam không người thống trị.
Cùng lúc đó, Hoàng Thượng biếm không ít quan viên, ngoại trừ Tuần phủ Vân Nam trảm thủ thị chúng, còn lại những quan viên vứt thành mà chạy, toàn bộ phán lưu đày, mà cửu tộc của bọn họ trọn đời không thể làm quan.
Hoàng Thượng tin trừng phạt này còn nghiêm khắc hơn cả trảm thủ, làm tội nhân của gia tộc, những quan viên chạy trốn đó cả đời cũng sẽ không sống tốt!
Về phần Triệu Tổng đốc, Hoàng Thượng chung quy vẫn giơ cao đánh khẽ, chỉ biếm gã xuống Tham tướng, cùng cấp với Vương Tham tướng. Trước khi Liêm Quận vương và Trấn Bắc hầu trở về, Hoàng Thượng sẽ không có động tác gì quá lớn với gã, mọi sự rút dây động rừng, Triệu Tham tướng cho dù mọi thứ đều không tốt, nhưng phần trung tâm đối với ông lại đủ để bỏ qua rất nhiều sai lầm.
Hoàng Thượng lần này tức giận, chấn kinh toàn bộ triều đình. Các Hoàng tử bắt đầu thấy may mắn Vân Nam là nơi cằn cỗi, Tổng đốc Vân Quý lại là thân tín của Hoàng Thượng, sau mấy lần mượn sức bị cự tuyệt, để tránh làm Hoàng Thượng hoài nghi mà buông xuống tâm tư này, nếu không lần phong ba này chỉ sợ bọn họ trốn không thoát.