Cứ chờ lại đợi như vậy, cho đến ba tháng sau. Hai phu thê Hà gia không chờ được người tìm đứa bé xuất hiện. Họ lại chờ được tin dữ nơi nhi tử của mình. Hà Uẩn dường như không gắng gượng được nữa. Hà lão thái thái thương con, sốt ruột đành cùng Hà lão gia tử quyết định cho Hà Uẩn nhận đứa trẻ tên Ý Nhiên này làm con thừa tự. Lấy tên Hà Ý Nhiên, coi bé như khuê nữ tôn nữ mà nuôi. Như phép màu, Hà Uẩn từ khi nhận bé Ý Nhiên nho nhỏ làm con thừa tự, bệnh tật trên người tan đi, lại khỏe mạnh như xưa.
Sau vài năm, hai vợ chồng cùng Hà Uẩn bán cửa hàng đậu phụ rời khỏi Thanh Duyên trấn về thôn Thanh Lâm yên tĩnh sinh sống cho đến bây giờ.
Hà Ý Nhiên thở dài một hơi, không ngờ trên đời này còn có những người có lòng tốt như hai phu thê Hà gia và vị nhi tử kia của hai người. Họ rất giống ông bà ngoại của Hà Ý Nhiên ở thế giới kia. Hà Ý Nhiên suy ra kết luận như vậy.
Y không biết, có phải nguyên thân đã cứu mạng nhi tử của hai người họ không? Nhưng đối với người xa lạ, sau khi biết cơ thể nguyên thân không toàn vẹn, họ cũng không hề ghét bỏ. Dù sau này có tôn nhi ruột thịt của chính mình, thì họ vẫn yêu thương nguyên thân như cũ không rời không bỏ. Việc thành hôn cùng Phó Thần là bất đắc dĩ, nhưng họ vẫn chuẩn bị của hồi môn thật dày cho nguyên thân. Sợ y bị mẹ chồng, nhà chồng khi dễ.
Nguyên thân từ nhỏ vì biết cơ thể y và người xung quanh bất đồng, cho nên luôn tự ti mà lớn lên. Y không cùng ai ngoài người trong nhà tiếp xúc, luôn che kín diện mạo của chính mình.
Một lần, ra bờ sông giặt đồ, không để ý bị người xa lạ sau lưng đẩy xuống nước. Cứ nghĩ đã chết rồi, thì may mắn gặp Phó Thần đi săn thú ngang qua cứu lên. Sau đó dẫn đến vài lời nhàn thoại trong thôn.
Vương thị mới đầu còn mặc kệ, nhưng sau đó lại vin vào cớ nam nữ tiếp xúc da thịt, nên từ bên trong truyền ra lời đồn thoại. Muốn nhân cơ hội tìm một "xú nữ" lại nhát gan gả cho Phó Thần. Vừa chiếm được của hồi môn nhà Hà gia khá giả kia, lại có thể nắm tân tức phụ yếu đuối này trong tay tùy bà ta sai xử. Sau này còn sợ Phó Thần chạy khỏi lòng bàn tay bà ta hay sao? Chỉ là bên Phó Thần có hơi chút khó thuyết phục. Phó Thần bỏ nhà rời đi mười năm năm, hàng xóm láng giềng bóng gió chê cười cả Phó gia và không ít lần đâm chọt, mỉa mai bà ta bằng những lời khó nghe. Nếu lần này Phó Thần không nghe theo ý bà ta lấy nữ nhân Hà gia kia mà làm lớn chuyện lên, bà ta cũng khó mà nhìn người trong thôn.
Nhưng ngoài dự liệu của Phó gia và Vương thị. Phó Thần vậy mà lại đồng ý, tự tìm bà mai mối đến Hà Gia, tự đưa sính lễ và lên núi săn thú, tự mở tiệc rượu mừng. Cứ vậy, Hà Ý Nhiên kia về làm vợ Phó Thần.
Nhưng từ sau khi thành hôn, nguyên chủ thân thể vẫn không tốt. Bị Vương thị và em chồng chèn ép, mới có vài ngày sau một lần ra sông giặt đồ lại ngã vào sông. Lần này thì không may mắn nữa rồi, vì đổi thành Hà Ý Nhiên xuyên qua.
Khi Phó Thần đi vào phòng thấy tiểu tức phụ nhà hắn đang trợn tròn mắt nhìn lên trần nhà, hắn lên tiếng:" đang nghĩ gì?".
"Đang nghĩ Hà Ý Nhiên trước kia...". Hà Ý Nhiên trợn to mắt, lập tức câm bặt lại miệng. Y hoảng hốt nhìn sang nam nhân, chỉ thấy đôi đồng tử đen thẳm của nam nhân sáng bừng lên, mang chút ý cười nhìn y.
Hà Ý Nhiên thật muốn một chưởng đập lên đầu mình, cho ngươi nhanh miệng này. Nếu để những người cổ đại này biết y tá thi hoàn hồn, thâu lương hoán trụ còn không mang y đi thiêu sống hay sao?
"Ý ta là... ta đang nghĩ đến chuyện trước kia... ừm ừm". Hà Ý Nhiên vặn vẹo nói.
Phó Thần cũng chỉ là xác định lại mà thôi, còn đâu hắn đã lờ mờ nhận ra ngay từ hôm Hà Ý Nhiên tỉnh lại rồi. Tiểu tức phụ này của hắn không phải là "Hà Ý Nhiên" trước kia.
Hắn không nhắc gì đến chuyện này nữa, chỉ bưng một chén cháo thịt thơm phức đến cho y, đánh gãy lời nói dối lắp bắp của Hà Ý Nhiên lại:" ăn rồi uống thuốc".
Hà Ý Nhiên hơi bất ngờ với phản ứng của nam nhân trước mắt, nhưng y cũng thuận theo tự nhiên không tự đi làm khó mình. Y há miệng ra, đặc biệt xa hoa chờ người đút cháo tới:"a".
Phó Thần sửng sốt, sau đó cong môi cười. Cũng nhanh nhẹn mà từng muỗng từng muỗng cháo, đút cho tiểu tức phụ đặc biệt nhõng nhẽo nằm trên giường.
Cháo trong chén được nấu bằng gạo trắng và thịt heo tươi mới, có lẽ do hầm lâu nên vừa mềm vừa mịn. Hà Ý Nhiên ăn hết hơn một chén mới dừng, sau đó mới lân la hỏi Phó Thần về chuyện phân gia mà hắn nói lúc trước.
Hà Ý Nhiên không quan tâm qui trình trước và sau của việc phân gia. Sau khi suy nghĩ thấu đáo, Hà Ý Nhiên đã biết bây giờ y đã không thể trở về thế giới kia nữa, dù sao ông bà ngoại đã qua đời chẳng còn ai mong chờ y trở lại. Chưa kể thế giới kia toàn tang thi vây quanh, sống rất mệt mỏi. Nơi này yên tĩnh lại an toàn, y có ngu hơn cũng không muốn quay về đâu.
Bây giờ y mang thân thế của nguyên thân, hộ tịch cũng ở nơi này còn làm vợ trên danh nghĩa của Phó Thần. Y cũng không thể đi đâu được, phải lưu tại Phó gia sinh sống tại nơi đây.
Nếu đã quyết định như vậy thì y chỉ cần sống thật tốt lên. Mà muốn sống tốt trước tiên y và Phó Thần phải phân gia. Phải rời khỏi đám người Phó gia toàn cực phẩm này, y sẽ có nhiều biện pháp kiếm tiền. Cuộc sống hai người cho dù không giống vua chúa thời xưa thì cũng không kém đại địa chủ có tiền là bao.
Biết đâu đến khi đó, Phó Thần lại muốn hòa ly, cưới một cô vợ sinh con đẻ cái. Y cũng có thể lấy lại tự do, thoải mái vui vui vẻ vẻ đi kiếm một cô nương xinh đẹp nói chuyện yêu đương, bù lại cho hai kiếp làm xử nam!
"Sắp đến ngày mùa, chịu khó một chút."
Hà Ý Nhiên bĩu môi, sắp đến ngày mùa thì làm sao? Lẽ nào Phó Thần còn muốn làm trâu làm ngựa cho Phó gia này hết ngày mùa.
Đồng tử lạnh băng của Phó Thần nhiễm ánh cười, xoa mái tóc mềm mượt của tiểu tức phụ:" Sau khi phân gia, bạc có trong tay chỉ đủ cất mái nhà ở tạm. Chờ ổn định rồi, ta vào núi săn thú bán lấy bạc. Có bạc rồi, từ từ hai chúng ta sẽ sống thoải mái hơn".
Hà Ý Nhiên nhíu mày:" cất nhà cần bao nhiêu bạc?".
Phó Thần:" khoảng mười lượng".
Hà Ý Nhiên biết sơ sơ tiền bạc thế giới này, một lượng vàng bằng mười lượng bạc, một lượng bạc tương đương bằng một nghìn văn tiền. Vậy mười lượng bạc cũng không phải là khó khăn, nhưng dựng nhà gì? Không phải Phó Thần tính dựng nhà như thế này chứ?
"Không cần lo chuyện bạc! Chúng ta phải xây nhà thật to, thật thoải mái".
Phó Thần khó hiểu:"hửm?". Sau đó hắn lại nhíu mày:" ta không muốn dùng đến của hồi môn của ngươi. Ta sẽ chăm sóc cho ngươi thật tốt. Chỉ cần ngươi tin tưởng, ta sẽ làm được".
Hà Ý Nhiên nhìn hắn:" ta có nói động đến của hồi môn gì gì đó sao?".
Cũng không biết của hồi môn gì đó của nguyên thân trị giá bao nhiêu bạc, mà làm Vương thị lão thái bà kia ngày ngày thèm muốn không thôi. Nhưng nghĩ cũng đủ biết, sẽ không nhiều cho lắm. Hà gia cũng không phải nhà phú quý, chỉ đủ ăn đủ mặc. Chưa kể đến chuyện, Hà Uẩn phụ thân của nguyên chủ. Mấy năm trước đi đốn gỗ trong rừng về làm đồ gia dụng, còn bị gỗ đè bị thương mấy năm nay phải sài không ít bạc đi.
Hà Ý Nhiên cũng không tính đụng đến của hồi môn kia, hắn có rất nhiều cách để kiếm tiền.
Còn nhà mẹ đẻ thật sự hay thân thế của nguyên chủ, Hà Ý Nhiên càng không muốn đi tìm hiểu.
Với nhà Hà lão gia tử và Hà lão thái thái, sau này y và Phó Thần ra ở riêng, phát đạt rồi sẽ tìm cách giúp đỡ họ một hai đi. Coi như thay nguyên thân trả ân tình nuôi dưỡng mười bốn năm nay.
Phó Thần im lặng không nói gì, chỉ nhìn Hà Ý Nhiên.
Hà Ý Nhiên phục nam nhân này luôn rồi! Sao có người lại kiệm lời như vậy chứ? Phải biết, Hà Ý Nhiên y có biệt danh là mặt trời nhỏ đấy! Vừa sáng bừng lại còn nhiệt tình như ánh mặt trời luôn.
Y vỗ vỗ bộ ngực nhỏ của mình:"yên tâm! Chỉ cần rời khỏi nơi này, mỹ nam ca ca ta sẽ kiếm được tiền, rất nhiều tiền! Sau này ta sẽ nuôi huynh béo béo tròn tròn".
Phó Thần hơi ngạc nhiên, mỹ nam ca ca là gì? Nhưng nghe tiểu tức phụ nói y sẽ nuôi hắn béo tròn thì ánh mắt sâu thẳm của hắn lóe lên ý cười.
"Sau này ngươi muốn làm gì cũng được, không làm gì cũng đều được nhưng chuyện nuôi ta thì không cần. Ta sẽ nuôi ngươi béo béo mềm mềm".
Hà Ý Nhiên cho hắn cái lườm trắng mắt, nuôi ta mà huynh nghĩ như nuôi con huynh sao?
Nghĩ thì nghĩ thế nhưng vành tai trắng nõn của Hà Ý Nhiên lại không tự giác đỏ hồng lên. Trái tim nhỏ bé trong lồng ngực cũng đập nhanh hơn một nhịp.
Tiểu xử nam ngây thơ, chỉ vì một câu nói của nam nhân mà đỏ mặt.
Phó Thần thu tất cả chuyển biến của người trước mặt vào ánh mắt, hắn cũng không nói thêm gì. Hắn biết tiểu tức phụ hắn mới cưới vào cửa này không phải người tầm thường, trực giác của hắn chưa bao giờ sai.
Hắn cũng không cần nói gì nhiều. Sau này hắn chỉ cần cưng chiều y, thương y, nuôi y còn không đủ sao?
Từ năm mười năm tuổi Phó Thần đã biết mình thích nam nhân. Hắn không có cảm giác với nữ nhân, nhưng cũng không có cảm giác gì với những nam nhân bên cạnh. Cũng không có một nam nhân nào vừa mắt hắn. Hắn không đối với ai có tình cảm gì đặc biệt qua, ngay cả Hà Ý Nhiên trước kia.
Vì cứu người, nên thân thể hai người có tiếp xúc. Phó Thần phát hiện ra y hóa ra là nam tử, cho nên sau khi nửa đêm đến Hà gia một chuyến. Hắn mới đồng ý mối hôn sự này. Cũng chẳng phải Phó Thần nhất kiến chung tình hay phải chịu trách nhiệm gì với nguyên thân, mà hắn nghĩ cứ như vậy đi dù sao hắn cũng không thích nữ nhân lại càng không ghét nam nhân.
Nếu Hà Ý Nhiên chịu chấp nhận ở bên Phó Thần thì hắn cũng nguyện nuôi y một đời. Chỉ là không hiểu tại sao, khi cứu người từ dưới sông lên lần nữa thì "tiểu tức phụ" này đã xuất hiện bên hắn rồi.
Hà Ý Nhiên cảm thấy bây giờ hai người họ là "đồng bọn", trên cùng một chiếc thuyền. Y lại hỏi chuyện Vương thị và cô em chồng hờ điêu toa kia.
"Ta sẽ giải quyết. Ngươi yên tâm, nếu ngươi đã đồng ý ở lại bên cạnh ta. Ta sẽ không để ngươi chịu phải chút ủy khuất nào". Sắc mặt Phó Thần kiên định.
Hà Ý Nhiên:"...". Không ở cạnh ngươi, ta còn có thể đi đâu?
Hà Ý Nhiên lại đưa ra chủ ý cho Phó Thần. Hai người bọn họ bây giờ phải dùng kế "tiên phát chế nhân". Đánh phủ đầu trước Vương lão bà kia, không thể để bị động được. Y dặn Phó Thần ngày mai tìm vài "bà tám" trong thôn, thả ra lời đồn: Vương thị đe dọa tức phụ của trưởng tử, làm đại nhi tức của bà ta và Phó Huân sợ hãi đến ngất xỉu trong sân. Chỉ vì bà ta muốn đánh chủ ý lên của hồi môn của tân đại nhi tức.
Phó Thần gật đầu đồng ý. Đồng tử thăm thẳm khi nhìn y lại nhiễm đầy ánh cười.
Hà Ý Nhiên rất muốn vỗ đầu khen ngợi một câu trẻ nhỏ dễ dạy, đối với "cô vợ" cao lớn này của mình. Nhưng nhìn khuôn mặt anh tuấn lạnh băng của "cô vợ", y không dám. Chỉ đành hài lòng tự cười, rồi tự mang thân phận hai người tráo đổi, YY* trong lòng.
*(YY: nghĩa tiếng Việt là Ý dâm, tự suy diễn, tưởng tượng).
Hai người lại chìm vào bầu không khí im lặng quen thuộc khi ở chung. Phó Thần nhìn tiểu tức phụ nhà hắn không chớp mắt. Còn Hà Ý Nhiên cũng không để ý nhiều, y híp mắt lại suy nghĩ. Phải tìm hiểu thật kĩ tính tình cả nhà Phó gia này trước đã, sau này ở riêng rồi mới dễ bề đối phó.
-
Sáng hôm sau, Hà Ý Nhiên không hề biết rằng phu quân hờ nhà y, đã xử lí rất tốt chuyện lan tin đồn ra khắp thôn.
Ứng cử viên Phó Thần lựa chọn chính là Chu tẩu tử.
Sau bữa sáng, Chu tẩu tử cầm một mảnh vải cùng bộ đồ kim chỉ trong nhà đi ra ngoài đường trong thôn. Nàng chỉ chọn chỗ đông người mà đi tới.
Sau một hồi, cả thôn Thanh Lâm đều biết tin tức Phó gia gây ra chuyện hay gì. Có người chê cười, mỉa mai Vương thị, bình thường keo kiệt thích chiếm tiện nghi nhà người khác thì thôi đi. Bây giờ, đến cả của hồi môn của trưởng tử tức phụ cũng muốn thò vào một tay.
Phó gia tử Phó Huân sau khi biết chuyện, việc đồng áng cũng không thèm làm nữa. Lão hậm hực đi về nhà, vừa gặp Vương thị đang trông cháu ở nhà thì vung tay cho bà ta hai cái bạt tai.
Vương thị trợn mắt không thể tin, Phó lão gia tử dám đánh bà ta. Sau khi để bà ta biết chuyện gì xảy ra, đôi mắt bà ta láo liên, đảo qua đảo lại chột dạ mà nghĩ. Lẽ nào hôm đó bà ta và Phó Thi nói chuyện, còn có người ở trong nhà. Chắc chắn là Hà thị quái gở kia. Nhưng bà ta vẫn trong yếu ngoài mạnh, há miệng ra rít gào:
"Là tiện nhân nào nói như vậy? Ta đã làm gì? Ai nói với ông như vậy? Ta đi tìm nó tính sổ".
"Bà còn muốn ra ngoài cho thêm mất mặt". Phó lão gia tử chỉ hận không cho bà ta thêm hai cái tát.
Phó Thần bỏ nhà đi mười năm năm, ông ta đã bị hàng xóm láng giềng, đồn thổi mỉa mai không tiếc lời. Nay khó khăn lắm hắn mới trở lại, lí do thú thê vào cửa cũng không quang minh chính đại gì cho cam. Bây giờ lại để thôn xóm biết Phó gia ông ta tham ít của hồi môn của đại nhi tức. Bảo ông ta từ nay đi ra đường làm sao mà thẳng lưng cho nổi. Tại mụ vợ này của ông mà ra.
Phó Thi thấy cha đánh nương, cũng chạy ra. Sau đó, mới hết lời an ủi khuyên nhủ cả hai bình tĩnh lại. Nàng ta sau khi biết chuyện cũng chột dạ y hệt Vương thị. Còn chưa tiến hành kế hoạch kia, vậy mà ai đã đưa ra lời đồn vô căn cớ như vậy? Bây giờ Vương thị mà giả bệnh, nếu truyền ra ngoài còn không phải bị thôn xóm xung quanh nhổ nước miếng cho chết đuối cả nhà.
Ở trong phòng bếp nhặt rau, Hà Ý Nhiên tủm tỉm cười dưới lớp khăn che mặt. Cho ngươi đánh chủ ý lên người lão tử? Mấy ngày trước, lão tử còn ốm yếu chưa tìm ngươi sửa trị ngươi còn tưởng lão tử là mèo bệnh thật à? Đến một lần, ta trị ngươi một lần. Cho đến khi nào ngươi không muốn làm người nữa thì thôi.
Trương thị đang vo gạo, cũng không khỏi rùng mình mà liếc nhìn Hà Ý Nhiên đang cười khúc khích bên cạnh.