Trên đường trở về, Hà Ý Nhiên vẫn luôn cười khúc khích đi bên cạnh Phó Thần. Còn Phó Thần thì cười bất đắc dĩ, nhìn tức phụ nhi cười đến là vui vẻ nguyên cả đoạn đường.
Ánh chiều đang dần buông xuống, nhuộm vùng trời phía Tây thành từng mảng đỏ rực.
Đám hài nhi trong thôn túm tụm. Cả đám vừa chạy vừa lô đùa, tiếng cười giòn tan vang vọng cả không gian bình yên của thôn nhỏ.
Hà Ý Nhiên đưa mắt nhìn, đây quả là một cuộc sống yên bình a.
"Phó Thần thúc thúc, Hà tỷ tỷ".
Hà Ý Nhiên 囧.
Mạ ơi! Đám nhóc con này, không biết gọi thì đừng có gọi bừa á!
"Gọi Hà thẩm thẩm". Phó Thần lạnh mặt nói với đám nhóc con.
Hà Ý Nhiên 囧 nhìn sang Phó Thần.
"Hà thẩm thẩm!". Lũ nhóc gào lên một câu, rồi chạy biến về phía cuối thôn. Đường thôn lại bị lũ quỷ nhỏ quấy loạn lên từng tiếng la hét lô đùa.
Phó Thần bình tĩnh nhìn Hà Ý Nhiên. "Chúng ta còn chưa mua rau, tối nay sẽ ăn gì?".
Hà Ý Nhiên lườm hắn. "Kêu Hà thẩm thẩm làm cho huynh ăn".
Phó Thần biết tức phụ nhi đây là giận dỗi rồi. Cho nên rất biết điều, mà tự giác ngậm lại miệng.
Trong nhà có sẵn thịt thú rừng, Hà Ý Nhiên muốn làm thịt nướng vị tê cay. Gia vị nướng được đóng sẵn trong không gian có rất nhiều, dạng sốt hay bột cũng đều có. Y mang thịt thỏ ra lọc xương, thái mỏng thành từng miếng.
"Tức phụ, bên nhạc mẫu chỉ có rau cải thìa. Ta chỉ lấy về một ít".
Hà Ý Nhiên vốn là muốn bí xanh để hầm canh sườn, nhưng không ngờ bên cha nương cũng không có. Chắc phải bỏ chút thời gian ra, lấy hạt giống trồng chút bí xanh trong không gian.
"Sao đi lâu như vậy? Thịt cũng sắp chín rồi".
Phó Thần sớm đã ngửi được mùi thơm, yết hầu trên cổ hắn còn đang lăn lộn lên xuống mấy lần. Thầm nghĩ tiểu tức phụ tay nghề quả thật tốt đến mức, hắn cũng không biết dùng từ nào khen đối phương mới xứng. Món ăn hàng ngày ba bữa, hầu như cả tuần không lặp lại qua lần nào.
Nhưng giờ nghe tiểu tức phụ hỏi, Phó Thần hơi ngây người ra. Hắn lại nghĩ đến đoạn trò chuyện vừa rồi bên nhà nhạc mẫu...
Hóa ra thấy Phó Thần sang bên này hỏi rau ăn trong nhà, muốn lấy một chút về cho Hà Ý Nhiên cần nấu bữa tối. Tần thị thấy hắn đi một mình, vừa hay nghĩ đến hôm trước đã nói qua với phu quân chuyện kia. Nàng liền kêu Phó Thần vào phòng Hà phụ, rồi ra lấy rau sau.
Phó Thần cũng biết đây là nhạc phụ đại nhân muốn nói chuyện riêng cùng hắn, hay nói chính xác hơn là nhạc mẫu muốn thông qua nhạc phụ đại nhân, hỏi hắn chuyện gì đó. Chuyện này chín phần là có liên quan đến tiểu tức phụ của hắn ở nhà.
Quả nhiên Hà Uẩn khi nhìn thấy Phó Thần đi vào, đầu tiên là ngạc nhiên sau đó ánh mắt có chút bất đắc dĩ.
Sau một hồi vòng vo. Cũng không nói rõ, chỉ vu vơ hỏi hắn:
"Hai người các ngươi vừa thành hôn không lâu, lúc này đã nghĩ đến chuyện có hài tử chưa?".
"Chưa từng". Phó Thần thật lòng đáp.
Hắn biết mình thích nam nhân từ năm mười năm tuổi. Cũng nghĩ qua đời này sẽ không có hài tử của chính mình. Chỉ không ngờ hắn gặp được Hà Ý Nhiên, thân thể y lại có chút đặc biệt. Chuyện dựng hài tử, để lại đời sau không phải là không thể. Nhưng Phó Thần hắn sẽ tôn trọng quyết định của tiểu tức phụ, Hà Ý Nhiên luôn biểu hiện bản thân là một nam nhân chân chính. Vậy thì đối với chuyện có hài tử hay không, hắn cũng không quan trọng. Nếu sau này tức phụ nhi muốn hài tử thì hắn ra sức thêm một chút, còn nếu em ấy không muốn thì hắn cũng vui vẻ đáp ứng.
Hà Uẩn nghẹn lời:.....
Chưa từng là sao?
Là đã... viên hay... chưa viên phòng á?
Hiền tế, ngươi chủ động nói kết quả cho nhạc phụ ta đây là được. Lát ta còn phải báo cáo lại nhạc mẫu ngươi.
Nghĩ vậy nhưng Hà phụ lại nói khác với tâm đang nghĩ. "Ngươi... có bao giờ hối hận vì đã để cha ép hôn ngươi với Nhiên Nhiên?".
"Ta cần phải cảm ơn ngài vì chuyện đó". Phó Thần nhìn thẳng vào Hà phụ chân thành nói.
Hà phụ cũng sửng sốt, sau đó cười rộ lên. "Hài tử này của cha còn mong ngươi chiếu cố khắp nơi nhiều hơn".
"Em ấy cũng khắp nơi chiếu cố ta".
Hà phụ hài lòng gật đầu. Đôi mắt ông bỗng chạm vào ánh mắt như hai ngọn lửa, đang cháy hừng hực của tức phụ đứng ở cửa.
Ông đành thu hồi tầm mắt, khẽ hắng giọng một cái. Khi nhìn về phía hiền tế tuấn mỹ, dáng người cao lớn khôi ngô ngồi bên thì khẽ chớp hai cái.
Phó Thần khó hiểu, khẽ nhíu mày. Nhưng ngay sau đó hắn lại như nhận ra điều gì, khi nghe thấy Hà phụ lên tiếng.
"Nhiên Nhiên còn vài tháng nữa mới tròn mười năm. Ta nghĩ hai con tuổi trẻ khí huyết phương cương, nhưng không nên chỉ nhìn cái lợi trước mắt. Con gắng chờ vài năm nữa, Nhiên Nhiên trưởng thành thêm chút nữa. Chuyện phu thê là chuyện của mấy chục năm sau này, không nên vội vã".
Phó Thần gật đầu. "Ta cũng có suy tính như vậy, nhạc phụ yên tâm. Dù Nhiên Nhiên đã là tức phụ danh chính ngôn thuận của ta, nhưng ta sẽ trân trọng đợi em ấy trưởng thành hơn một chút. Đến năm em ấy mười bảy mười tám tuổi, rồi tính đến mấy chuyện cá nước thân mật này."
Hà phụ gật đầu lại đưa mắt nhìn ra cửa phòng, thấy tức phụ của mình cũng đang gật đầu hài lòng. Ông bỗng có cảm giác hiền tế bây giờ cũng không dễ làm á! Đặc biệt là hiền tế nhà ông, nào có ai vì lấy tức phụ nhỏ tuổi quá mà bị cha mẹ vợ... Đúng là làm khó Phó Thần này rồi!
Phó Thần đã đoán đúng, khi hắn ra sân lấy rổ cải thìa từ tay nhạc mẫu đại nhân. Tần thị nhìn hắn cười càng thêm hiền từ, kêu hắn mau mang rau về cho Nhiên Nhiên ở nhà còn kịp làm cơm tối.
Phó Thần có chút dở khóc dở cười.
Quay lại hiện tại, Hà Ý Nhiên hỏi mãi mà không thấy Phó Thần trả lời. Y đi đến gần. thấy nam nhân đang ngẩn người suy nghĩ gì đó. Hai tay y nhéo hai má hắn kéo sang hai bên.
"A". Phó Thần ánh mắt hiếm khi có chút ủy khuất nhìn tức phụ nhi.
Í í í...!!! Huynh đệ, ngươi còn có mặt đáng yêu này nữa sao?
"Sao vậy?".
"Sao gì á? Đang hỏi huynh đó, nghĩ gì mà ngây người ra như vậy?".
"Đang nghĩ đến chuyện sinh hài tử". Phó Thần buột miệng.
Gì gì cơ? Sinh cái gì gì gì cơ?
Hà Ý Nhiên 囧.
"Không phải, em nghe ta nói". Phó Thần muốn giải thích.
Hà Ý Nhiên lùi lại liên tục về phía sau, y vừa lùi vừa lắc lắc đầu. Đưa hai tay ôm lấy ngực mình.
"Huynh... huynh... huynh đừng lại đây".
Phó Thần:......
-
Buổi tối đi ngủ, Phó Thần tắm xong vào phòng. Ánh mắt hắn chạm phải cái chăn, được dùng để ngăn cách ở giữa chia giường thành hai nửa.
Hắn nhíu mày, nhìn tức phụ nhi đang dùng đôi mắt to đầy cảnh giác nhìn hắn:.......
"Chúng ta chia đôi giường ngủ, nếu huynh mà đi qua...". Hà Ý Nhiên híp mắt lại uy hiếp. "Ta khóc... cho huynh coi".
Nói rồi y ôm gối xoay mặt vào trong tường, chỉ để cho Phó Thần một cái lưng còn bĩu môi lầm bầm. "Ta mới mười bốn tuổi, sao huynh có thể "cầm thú" như vậy chứ? Muốn XXX ta thì thôi đi, lại còn muốn ta sinh hài tử".
Bỗng nhiên Phó Thần có chút hối hận. Nhìn cái chăn ở giữa giường, hắn càng nhìn càng thấy chướng mắt.
Năm phút sau.
Mười phút sau.
Hà Ý Nhiên lăn vào vòng tay Phó Thần, còn tự giác đặt tay hắn khoác lên eo mình. Sau đó tự đưa trán mình lên chạm vào môi hắn một cái, làm xong một loạt động tác mới đi vào giấc ngủ.
Phó Thần cong môi cười, ôm người vào lòng càng chặt hơn một chút. Hắn đưa ngón tay lên, vuốt ve khuôn mặt nhỏ nhắn chưa nảy nở hết của tức phụ nhi nhà mình. Trong nội tâm lại đang có suy nghĩ, em hãy mau trưởng thành lên. Ta sắp không kiềm chế được nữa rồi.
Dù đêm trước xảy ra chuyện gì, thì ngày hôm sau Hà Ý Nhiên dường như đã để hết ra sau đầu. Mỗi ngày là một ngày mới, sao có thể nghĩ đến chuyện đêm qua y chủ động rúc vào lồng ngực Phó Thần mới ngủ được chứ?
Í, Hà Ý Nhiên đưa tay sờ sờ lên phía trên. Bàn tay y chạm phải từng khối cơ bụng săn chắc, xúc cảm mười phần. Y nhân cơ hội dùng bàn tay nhỏ không xương sờ loạn một lượt.
Không ngờ Phó Thần hôm nay lại có thể ngủ nướng cùng y nha.
"Sáng sớm em đã hoạt bát như vậy rồi? Hửm?". Phó Thần giữ bàn tay mềm mại đang làm loạn lại. Hắn đặt một nụ hôn lên trán tức phụ nhi. "Sớm, tức phụ".
Hà Ý Nhiên lườm hắn một cái. Bĩu môi, lười biếng duỗi eo rồi mới xuống giường.
Keo kiệt, để ta sờ thêm vài cái thì sao?
Lại còn hôn sớm á, sao huynh không nói là "nghi thức kinh thành chào sáng sớm" nữa đi.
Y bĩu môi, lười biếng duỗi eo rồi mới xuống giường xỏ guốc gỗ đi ra ngoài.
Thời này nam hay nữ già hay trẻ nhỏ ai cũng di giày vải kín chân quanh năm, rất dễ ra mồ hôi chân dẫn đến việc chân có mùi hôi khó chịu. Dép gỗ là Hà Ý Nhiên vẽ ra giấy, để Phó Thần mang lên trấn trên thuê người làm. Quai của guốc gỗ được làm bằng da trâu mài trơn nhẵn, vừa bền vừa không gây hằn da. Mỗi người có hai đôi khác nhau. Cùng kiểu dáng chỉ khác kích cỡ chân.
Lần đầu Chu tẩu tử nhìn thấy đôi guốc gỗ dưới chân y, rất tò mò và thích thú. Rồi sau khi nghe y nói công dụng của guốc gỗ, tẩu ấy rất ngạc nhiên khi Hà Ý Nhiên lại có nhiều ý tưởng mới mẻ như vậy. Nhưng khi nói đến giá tiền mỗi đôi là hai trăm văn, Chu tẩu câm nín. Chỉ còn thiếu điều viết lên mặt mấy chữ 'ngươi là kẻ phá gia chi tử'.
Hà Ý Nhiên nhìn vậy cũng đều lắc đầu cười cho qua, bạc kiếm ra là để hưởng thụ a! Chứ không phải kiếm ra rồi giữ bo bo trong nhà, như Vương thị kia chẳng hạn. Trong nhà có bạc mà không dám bỏ ra chi tiêu, đến ăn cơm hàng ngày cũng chỉ có rau luộc. Mỡ cũng không dám cho nhiều, cả nhà đều vàng vọt xanh xao. Thứ cho Hà Ý Nhiên không thể học được thứ đạo hạnh cấp cao cỡ đó.
Phó Thần khoác áo ngắn tay bên ngoài lên người, nút áo cũng không cài để lộ ra cơ ngực cùng tám mũi cơ bụng săn chắc. Hắn không phải dáng người cường tráng quá mức, mà thuộc dạng thon dài. Khi mặc áo thì nhìn có chút gầy, nhưng chỉ khi cởi ra mới biết khắp cơ thể đều là cơ bắp mượt mà. Hắn nhìn bóng lưng gầy của tiểu tức phụ, hình như tức phụ cao lên một chút với.
Nhìn nam nhân có dáng người tam giác ngược tiêu chuẩn, vai rộng hông thon. Hắn cúi người đưa cánh tay thon dài khỏe mạnh không cần dùng lực, cũng nhẹ nhàng kéo từng gầu đựng nước dưới giếng lên đổ vào chum lớn bên cạnh sân giếng.
Hà Ý Nhiên cảm giác máu mũi, nước miếng của mình lại sắp rớt xuống rồi! Chỉ là lần này y biết rõ, mình không phải ghen tị với Phó Thần có dáng người tốt. Mà có cảm giác rất lạ rất khác so với những lần trước.
Phó Thần quay sang nhìn tức phụ nhi đứng ở phía sau hắn. Nhìn đôi mắt hồ ly của đối phương, đang hấp háy tỏa sáng nhìn chằm chặp mình không chớp. Hắn đưa tay nắn bóp cái cằm nhọn của đối phương. "Mau rửa mặt".
Hà Ý Nhiên mặc cả. "Cho ta sờ cơ bụng một chút rồi ta rửa mặt sau".
Phó Thần bật cười, đưa bàn tay rộng lớn của mình nắm lấy bàn tay nhỏ bé của đối phương. Đặt lên cơ bụng bóng loáng săn chắc của chính mình.
Hà Ý Nhiên tay nhỏ sờ soạng, hai mắt đều nheo lại. Trên mặt một vẻ thỏa mãn.
Phó Thần bất đắc dĩ cười, ít ra hắn cũng có một ưu điểm lấy ra làm lợi thế dụ dỗ tiểu tức phụ có phải không?
-
Sau bữa sáng, lý chính đến nhà hai người bọn họ. Ông thông báo chuyện đã liên hệ tốt cùng Thang địa chủ bên kia. Thang địa chủ cũng đưa ra thời điểm hẹn là đầu chiều nay, lúc đó ông sẽ đến nhà gọi Phó Thần.
Phó Thần chắp tay đa tạ lý chính thúc, hẹn ông chiều nay đúng giờ hắn sẽ đánh xe trâu qua rước ông tại nhà. Sau đó mới tiễn lý chính thúc ra cổng.
Hà Ý Nhiên nghĩ đến xưng hô địa chủ này. Bây giờ nếu mua xuống năm mươi mẫu đất, trong tay hai người bọn họ tổng có năm mươi tư mẫu nước và cạn. Vậy y cũng được coi là một tiểu địa chủ có phải không? Rất tốt! Từ tiểu địa chủ bắt đầu tiến tới mục tiêu sau cùng là đại thổ hào đi.
Phó Thần xoa đầu tiểu tức phụ đang cười cong mặt mày ngồi ở đó. "Đang nghĩ gì? Chiều nay ta đi gặp Thang địa chủ kia, em ở nhà."
"Được". Hà Ý Nhiên sảng khoái đáp ứng, y cũng có việc phải làm.
Phó Thần ngồi xuống cạnh y. "Có cần mua thứ gì? Ta tiện đường mang về cho em?".
Hà Ý Nhiên ngẫm nghĩ rồi lắc đầu. "Huynh bàn chuyện xong, thì về thẳng nhà là được. Ta không cần thứ gì hết, trong nhà đều có đủ rồi. Đi sớm về sớm."
"Được".
Buổi trưa Hà Ý Nhiên đến giờ vào bếp nấu cơm. Trần chủ sự cùng Tần cữu đều "đình công" chuyện mời cơm của hai người nhà bọn họ. Vì vậy chỉ có hai người bọn họ ăn, Hà Ý Nhiên tính làm đơn giản một chút. Mỗi bữa ăn chỉ cần cân bằng đủ dinh dưỡng là được.
Một đĩa thịt heo xào chua ngọt, một đĩa tôm xào hạt điều, cùng một đĩa rau trộn tam ti. Không thể thiếu canh bí xanh hầm sườn mát mẻ, ăn vào giữa trời nắng nóng hiện nay.
Phó Thần ăn cơm vẫn là vừa ưu nhã vừa nhanh. Và quan trọng là... hết sạch! Cơm còn dư lại chút ít, nhưng đồ ăn trên bàn sạch bách.
Hà Ý Nhiên nhìn hắn đứng lên dọn chén bát, ánh mắt y không rời nhìn chằm chặp cơ bụng của đối phương. Vẻ mặt ghét bỏ nói. "Ăn nhiều như vậy cũng không biết đi đâu hết rồi? Gầy chết huynh".
"Hnm". Phó Thần cười một tiếng. "Nuôi ta tốn nhiều như vậy, em cứ thoải mái nô dịch để đòi lại".
Hà Ý Nhiên lườm hắn trắng mắt. "Ta là đương gia tốt, mới không làm ra mấy hành vi đáng chê cười như vậy".
Tiễn Phó Thần và lý chính rời đi. Hà Ý Nhiên liền đóng chặt cổng và cửa nhà, sau đó tiến vào không gian.
Có tám phần hôm nay Phó Thần đi đàm phán việc mua ruộng sẽ thành công, cho nên Hà Ý Nhiên muốn chuẩn bị tốt cây giống của hai loại gia vị: hoa tiêu và nhục quế. Thời gian có chút cấp bách, đành phải dùng linh tuyền tưới hàng ngày, thúc cho cây giống nhanh lớn và cao lên mới được.
Máy móc hiện đại đều có sẵn, Hà Ý Nhiên liền bắt tay vào việc trồng cây tưới nước. Y làm việc hăng say đến mức bất diệc nhạc hồ*, cho đến tận khi Hà mẫu đến nhà hai người bọn họ, tìm Hà Ý Nhiên.
(* Bất diệc nhạc hồ: diễn tả tình thế, tình hình phát triển đến tình trạng cao nhất)
Tần thị kéo tay Hà Ý Nhiên đi vào nhà chính của hai người bọn họ. Nàng đến thông báo chuyện tiệm đậu phụ của Hà gia ở trên trấn trên, đã được chuẩn bị tốt ngày mốt sẽ khai trương. Kêu hai người họ qua ăn bữa cơm chúc mừng. Sau đó là nói đến chuyện quan trọng, tin đồn đang nổi lên trong thôn từ sáng sớm nay.
Hóa ra, chiều tối qua sau khi hóng được đoạn trò chuyện của Hà Ý Nhiên và Phó Thần trước cổng Phó gia cùng Vương thị. Mấy phụ nhân tận mắt chứng kiến sự "oan ức" của hai người Phó Thần, cho nên nhịn không được qua nhà hàng xóm thân thiết nói ra. Vị hàng xóm thân thiết kia, trong nhà lại có phu quân và nhi tử đang làm công cho nhà mới đang xây của hai người Phó Thần. Nghe vậy, nhịn không được liền đi tìm vài người được coi là nhiều chuyện nhất thôn "vu vơ" tâm sự.