Gã sai vặt phát bạc cho khách nhân rời đi vừa rồi đã hồi thần, gã trừng mắt quát lớn. "To gan! Ngươi có biết đương gia nhà chúng ta là ai không!?".
Đoạn Hành Vân nhướng mày.
Kỳ Huy Nguyệt ló đầu ra. "Ngươi mới to gan! Cả nhà ngươi đều to gan! Chủ tử nhà ngươi chưa mở miệng, hạ nhân như ngươi đã vội chen miệng vào! Nếu ngươi là hạ nhân nhà ta, ta sẽ lập tức phạt vả miệng rồi bán ngươi đi!".
Dám quát nam nhân nhà lão tử, ngươi chính là thèm bị chửi!
Trác Túc Triệt và Lục Chấn Đình bật cười.
Sắc mặt gã sai vặt biến đổi, vội vàng lui về phía sau Tiêu Chấn Đình, cúi đầu im lặng.
Đoạn Hành Vân cong môi cười. "Dương thẩm, Hồng thẩm, Hồng thúc! Mau dọn sạp đi, chúng ta về thôi!".
"Được, được!". Hồng thúc lên tiếng đáp ứng.
Tiêu Chấn Đình nheo hai mắt lại đánh giá Đoạn Hành Vân, ánh mắt hết sức nghi ngờ.
Đoạn Hành Vân quản cũng không muốn quản đến mấy người bọn gã, hắn che chắn cho Kỳ Huy Nguyệt, cùng hai người Trác Túc Triệt rời đi trước, để lại xe bò cho ba người Hồng thúc đánh xe trở về.
Tiêu Chấn Đình thú vị nhìn theo hai người rời đi.
Khuôn mặt của nam nhân vừa rồi có vài nét giống—— Nhị lão gia của Đoạn gia, và mấy công tử thế hệ này của gia tộc bọn họ!
Chưa kể, đôi mắt quen thuộc và cảm giác từ tiểu nương tử kia ——!!
Đôi phu thê này rốt cuộc có thân phận gì?
Tại sao Trác Túc Triệt và Lục Chấn Đình đều coi bọn họ là bằng hữu?
Trên xe ngựa, Trác Túc Triệt liền kể sơ qua về Tiêu gia và Tiêu Chấn Đình cho hai người Đoạn Hành Vân nghe, cũng nói rõ chính người của hắn đã ngăn cản tai mắt của Tiêu Chấn Đình, cách đây hơn ba tháng đến Chiêu Lâm trấn muốn thăm dò, người có trong tay phương pháp làm ra xúc xích xông khói và củ cải muối Kim chi.
Đoạn Hành Vân gật đầu. "Trác huynh muốn chúng ta đa tạ sao?".
Trác Túc Triệt ngạc nhiên. "Chúng ta là bằng hữu, sao có thể nói đến hai chữ đa tạ!".
Kỳ Huy Nguyệt khinh bỉ nhìn sang hắn.
Trác Túc Triệt mặt siêu dày, bình tĩnh nhận ánh nhìn đầy khinh bỉ này từ y.
Lục Chấn Đình: "....".
Kỳ Huy Nguyệt không ngờ chỉ vì món thịt heo ướp tương, xông khói mình làm ra với mục đích kiếm bạc nhỏ, mà có thể gây ra động tĩnh lớn đến như vậy, thương nhân lớn —— phía sau có cơ cánh như Tiêu gia kia ở kinh thành cũng tìm đến nơi này!
Thời gian này phải hết sức cẩn thận, tốt hơn hết là dừng việc bày bán sạp ăn lại vài ngày, chờ đến khi Tiêu Chấn Đình rời khỏi Chiêu Lâm trấn!
Hiện tại, cho dù chỉ là một chủ bạc nhỏ nhoi thì nhà hai người cũng không thể đối phó, chứ đừng nói đến Tiêu gia dùng lỗ mũi nhìn người kia!
Chồng mình, nhà của mình, sinh hoạt bình an này đều phải bảo hộ thật tốt!
Tiểu Xù Xù và ba tiểu yêu tinh kia khi thấy Kỳ Huy Nguyệt trở lại thì cả đám như đạn pháo lao ra, tốc độ khác hẳn với thân hình tròn vo mập mạp của mấy đứa.
"Meo — ooo!!!". Tiểu Xù Xù nghển cổ lên đầy mong đợi.
Kỳ Huy Nguyệt: "....".
Vì cái gì ngươi lại học kêu như Tiểu Hoa nhà Dương thẩm nuôi?
Ngươi đã quên mình là Tiểu Hổ rồi sao?
Không gầm gừ hay rống lên đầy uy phong thì nên "hừ hừ" mấy tiếng á!
"Gâu gâu, ẳng!". Tiểu Điềm không chịu thua kém.
Lão Đại, ngươi là Đại lang uy phong đấy!
Cớ gì lại học Đại Hoàng trong thôn sủa gâu gâu?
"Ò ò ò!!".
Kỳ Huy Nguyệt cạn lời nhìn Tiểu Kim học tiếng kêu của Mười Lượng Bạc!
"Chíp chíp chíp!".
Mọa sư!
Đã bảo ngươi hàng ngày đừng có đi theo đám Tiểu Kê trong nhà học nói rồi a!
Xem đi, một tiểu Hồ ly xinh đẹp như ngươi sao lại mở miệng kêu chíp chíp!?
Trác Túc Triệt ôm cánh cổng nhà Dương gia cười như nắc lẻ.
Lục Chấn Đình hai mắt sáng rực. "Bốn thú con thật hoạt bát! Giọng kêu cũng thật chuẩn xác, lại còn đáng yêu!".
Kỳ Huy Nguyệt: ".....".
Ngươi thấy chuẩn chỗ nào?
Ngươi thân là thần y đấy!
Đừng dối trá như vậy được không?
Đoạn Hành Vân lấy từ sọt tre ra vài xâu quả chia cho bốn tiểu yêu, rồi tống cổ chúng đi chơi.
Bốn tiểu yêu thấy có ăn thì đều dễ bảo như nhau, tha xâu mứt quả của mình về ổ tự nhấm nháp.
Kỳ Huy Nguyệt không có hứng thú tiếp tục nghe mấy chuyện về Tiêu gia và Tiêu Chấn Đình, sau khi biết được khá nhiều thông tin về gã thì tự động bỏ qua, Lục Chấn Đình thấy vậy thì đặc biệt ủng hộ, hắn lại quấn lấy y hỏi về kiến thức y lý và dược y, Trác Túc Triệt và Đoạn Hành Vân làm nền bồi bên cạnh hai người cho đến buổi trưa.
Vào một ngày giữa buổi trưa hè tháng Năm, toàn bộ Kỳ gia và thôn dân trong thôn Đoạn Gia đều bùng nổ —— Kỳ Hạ Thu của Nhị phòng Kỳ gia sắp xuất giá, gả vào cửa nhà họ Mã, làm thiếp của Mã chủ bộ!
Kỳ Huy Nguyệt khi biết chuyện thì cười híp mắt suy nghĩ.
Bốn tiểu yêu ngồi bên cạnh cũng híp mắt lại, một bộ dạng khó lường y như nhau!
Đoạn Hành Vân: "....".
Nội tâm Kỳ Huy Nguyệt hiện tại đối với Kỳ Hạ Thu chính là cảm thấy rất thán phục, y đã sớm biết mặc dù ngoài mặt Kỳ Hạ Thu luôn ra vẻ đoan trang dịu dàng, nhưng thật ra nàng ta là người không chịu thiệt thòi thích chiếm lợi của người khác, có nói nàng ta là phiên bản hoàn hảo nhất của Kỳ lão thái và Tần thị —— nương nàng ta cũng không hề ngoa!
Lần này Kỳ Hạ Thu hao tâm tốn sức trèo lên Mã chủ bộ, có lẽ sau khi nàng ta ổn định gót chân tại Mã gia, thì người đầu tiên nàng ta ra tay tính toán sẽ là mấy người Kỳ gia, sau đó là Tạ gia vị hôn phu cũ của nàng ta, cuối cùng chính là —— Kỳ Huy Nguyệt y đây!
Phải đề phòng đóa trà xanh này!
Kỳ Hạ Thu lựa chọn trèo lên người Mã chủ bộ kia cũng không biết là may mắn hay là bất hạnh, có điều chuyện đó không liên quan đến Kỳ Huy Nguyệt y, dù sao y và Kỳ gia đã vạch mặt, cho dù nàng ta có đến Mã gia, cũng đừng mong làm ra chuyện xấu gì!
Kỳ gia hiện tại, một nhà đều vui mừng hân hoan ra mặt, tuy Kỳ Hạ Thu chỉ gả ra ngoài làm thiếp cho người nhưng người đó có quan hệ gần với quan gia, là Mã chủ bộ của một huyện, trợ tá đắc lực của Huyện lệnh đại nhân.
Tần thị và lão Nhị Kỳ gia đối chuyện con gái mình đi làm thiếp đã sớm biết, cho nên hai người bọn họ một chút cũng không lo lắng, chẳng qua là vừa mừng vừa sợ, Mã gia và Mã chủ bộ chính là người có tiền, nếu Kỳ Hạ Thu vào cửa thì sau này nhất định sẽ được ăn ngon uống sướng, đeo vàng mang bạc, mà bọn họ đã thành thân gia của Mã gia, là cha mẹ vợ của Mã chủ bộ, sau này tùy tiện cũng có thể mò được chỗ tốt, nói không biết chừng con gái mình mang chút vàng bạc về hiếu kính cũng đủ cho bọn họ chi tiêu cả đời rồi.
Mọi chuyện đều diễn ra theo kế hoạch, nhờ Tiền Tố Tố sắp xếp mà Kỳ Hạ Thu gặp được Mã chủ bộ, hai người đã phát sinh chuyện da thịt chi hôn, Kỳ Hạ Thu không còn đường quay đầu rồi, mặc dù thất vọng vì trong nhà Mã chủ bộ có thê thất, nhưng nàng ta cũng không nguyện ý lùi bước, bởi vì không gả cho gã làm thiếp thì kết quả của nàng ta càng tồi tệ hơn.
So với làm thiếp cho Tạ gia thì Mã gia tất nhiên là tốt hơn không chỉ một bậc!
Lần này Kỳ Hạ Thu đã hạ cả vốn gốc!
Mã chủ bộ bên kia cũng đồng ý nạp Kỳ Hạ Thu vào cửa nhà mình, tuy nàng ta không còn trong sạch nhưng bản thân gã đối với Kỳ Hạ Thu cũng xem như thỏa mãn, nghĩ đến Kỳ Hạ Thu kia có làn da bóng loáng cùng tiếng kêu êm tai kia, gã không muốn cứ dùng một lần như vậy rồi ném đi, nghĩ đến cho nàng ta về làm một cái tiểu thiếp cũng không coi là cái gì.
Hai bên nhanh chóng bàn chuyện hôn sự, vì Kỳ Hạ Thu gả vào Mã gia bọn họ chỉ là làm thiếp, cho nên Mã chủ bộ sẽ cho người đưa sính lễ trị giá bốn mươi lượng bạc đến cửa Kỳ gia một lần vào hôm đón dâu.
Chuyện Kỳ Hạ Thu được Mã chủ bộ ở trấn trên muốn lấy nàng ta về làm tiểu thiếp rất nhanh đã truyền khắp thôn trên xóm dưới, ngoài sáng trong tối lời gì cũng có, thôn dân đi đâu cũng nghị luận đến chuyện này, có người cho là nàng ta làm thiếp cho người ta quá mất mặt, có người cho là chỉ cần ăn sung mặc sướng thì làm thiếp cho người ta cũng rất tốt, còn có người cho rằng Kỳ Hạ Thu bị sảy thai lại bị từ hôn, còn muốn tìm một nhà khá giả cũng không phải chuyện dễ dàng, chẳng bằng làm thiếp cho người ta.
Tóm lại chuyện này có người nói tốt, cũng có người nói không tốt, mọi người bàn tán không dứt, đem chuyện này nói hết lần này đến lần khác, cuối cùng nói đến trên đầu Kỳ Huy Nguyệt, y lại được thôn dân mang ra so sánh với mấy tiểu cô nương thế hệ sau của Kỳ gia, là Kỳ Đào, Kỳ Hạ Hoa và Kỳ Hạ Thu.
Tần đại nương miệng rộng ngăn Kỳ Huy Nguyệt ở trên đường, cười ha ha hỏi y. "Nhắc đến mấy tiểu cô nương thế hệ này của Kỳ gia thì Hạ Thu thật là có tiền đồ, lớn lên đẹp mắt, lại khéo tay, tính tình hoàn hảo, khó trách người ta đã như vậy mà còn được Mã chủ bộ đại nhân coi trọng, không giống một ít người a, đưa đi biếu không gả không ra ngoài, lại còn gả cho hán tử nông gia có tai tiếng, Đoạn gia tiểu tức phụ, ngươi nói có đúng hay không?".
Trần đại nương ở một bên cười hùa vào nói. "Được rồi, ngươi hỏi như thế nàng trả lời thế nào a? Dù sao Đoạn gia hán tử ngày ấy cũng tiêu tốn đến bảy tám lượng bạc sính lễ để thú được người về nhà đấy!".
Những thôn dân bên cạnh hóng chuyện bỗng nhiên đều lúng túng đứng đó, chỉ hận vừa rồi không rời khỏi đây sớm. Cứ liên quan đến Tần gia và Trần gia, thì bọn họ nên né thật xa mới đúng!
Kỳ Huy Nguyệt cong môi cười. "Các ngươi đúng là hàng xóm có tâm, trong nhà mình bung bét chưa xử lý xong, mà còn có thời gian ở đây quan tâm đến chuyện nhà ta? Có muốn quan tâm thì nên quan tâm đến vụ thu hoạch năm nay nhà mình liệu kiếm được bao nhiêu kìa? Còn cảm thấy có thời gian rảnh rỗi hơn nữa thì hãy trở về nghĩ nghĩ cách cùng mấy phòng con cái trong nhà làm dịu mối quan hệ, ta nghe nói sau vụ chiêu binh vừa rồi nhà hai người các ngươi gây tai tiếng rất nhiều dẫn đến người trong thôn đều biết đến, phân gia ra rồi mấy hài tử nhà các ngươi hiện tại cũng đã trở mặt cùng các ngươi rồi phải không? Nếu vậy —— sau này các ngươi chỉ còn có một phòng hiếu kính bên mình, không biết họ hiếu kính nổi không đây? Chuyện nhà mình như vậy không bận tâm đi lo, còn ở đây cao hứng quản ta gả cho phu quân nhà ta như thế nào? Còn nữa, ta gả rất tốt a! Phu quân ta là hán tử nông gia thì có sao? Ở đây từ đại nương, đại thẩm, đại tẩu, tức phụ mọi người có ai mà không gả cho hán tử nông gia, ngay cả chính ngươi cũng vậy nha Tần đại nương! Lẽ nào tướng công ngươi là quan gia ư? ".
Tần đại nương và Trần đại nương vừa nghe nói đến con của các mình, lập tức sa sầm mặt xuống.
Đúng là sau vụ chiêu binh nhà hai người bọn họ đã triệt để trở mặt nhau, các phòng đều không đồng ý qua lại với nhau nữa, đây cũng là sự bất lực của hai người Tần đại nương bọn họ.
Kỳ Huy Nguyệt không tính buông tha cho hai người chướng mắt này. "Ngày ngày các ngươi đều đem toàn bộ tâm tư đặt trên người nhà khác, người khác, ta nghĩ đến Tần gia và Trần gia nhà các ngươi đều không xong rồi, vẫn nên sớm trở về xem nhi tử của các ngươi một chút đi! Lỡ sau này các ngươi nằm xuống, hài tử mình thân sinh cũng không đồng ý ra sức ra tiền thì thật là chuyện làm người lo lắng a!".
Người ở bên cạnh nãy giờ không nói lời nào, hiện tại vừa nghe Kỳ Huy Nguyệt nói vậy thì che miệng bật cười khúc khích, lên tiếng ủng hộ và giúp y nói thêm vài câu.
Hai người Tần Đại nương và Trần đại nương tức đến nỗi không biết nói thế nào cho phải, chưa kể hiện tại lời nói của Kỳ Huy Nguyệt và Đoạn gia hán tử —— phu quân y ở trong thôn càng ngày càng có uy vọng, ngay cả lý chính cũng cho hai người bảy phần mặt mũi, chỉ nói đến cái miệng nhỏ và bản lãnh làm người tức muốn chết của y, nhưng thật làm bọn họ không biết nói ra lời gì phản bác cho phải!
"Ngươi chớ đắc ý, chúng ta chống mắt chờ xem sau này nha đầu Tiểu Lục kia đối phó ngươi và phu quân ngươi như thế nào?". Tần đại nương tức đến mức ngực phập phồng nghiến răng buông lời.
"Đối phó thế nào ta không biết? Nhưng ta lại biết chắc chắn rằng —— hài tử của nhà chúng ta sau này sẽ không trở mặt cùng phụ mẫu thân sinh của chúng a!". Kỳ Huy Nguyệt cười tít mắt nói.
"Ngươi —— ngươi!!—— ngươi!!!".
Kỳ Huy Nguyệt híp mắt nhìn hai lão phụ nhân trước mắt.
Hừ, đúng là "hảo hữu" của Kỳ lão thái cực phẩm kia, chưa yên ổn được mấy hôm đã vội không được chạy ra ngoài đường nhảy nhót, đều đã bị như vậy mà còn không biết quản cái miệng cho tốt, muốn chịu ngược quá đây mà!
Ta thành toàn cho các ngươi đóa!
Kỳ gia, cả đám người đang tập trung tại nhà chính, trong nhà phần lớn chỉ còn lại lão nhân và phụ nhân, hiện tại sắc mặt ai lấy đều đặc biệt khó coi, lý do bởi vì Nhị phòng muốn phân gia.
Kỳ lão thái trợn trừng mắt lên tiếng. "Lão Nhị, tức phụ lão Nhị! Hạ Thu vừa lập hôn ước mà hai con đã vội đòi phân gia, đây là ý gì, chủ ý của ai?".
Tần thị ánh mắt xẹt qua một tia coi thường, không đáp lời mẹ chồng bà ta.
"Cha, chúng ta nhất định phải chuyển ra ngoài! Nhà chúng ta hiện tại cũng nên phân gia rồi!". Lão Nhị Kỳ gia Kỳ Thắng lên tiếng.
Tần thị nói như đinh chém sắt. "Đúng vậy, hiện tại nhà chúng ta ngày càng đông người. Sớm nên phân gia ra ở riêng rồi mới đúng! Tam đệ, Tam đệ muội, hai người thấy sao?".
Tam phòng thật ra đã sớm nghĩ đến chuyện phân gia rồi, có điều hai lão nhân gia trong nhà nói chờ các hài tử thú thê, nữ nhi gả đi thì phân, kết quả Nhị phòng Kỳ Hạ Thu lại làm thiếp cho người ta, cả nhà còn vui mừng gấp gáp chuẩn bị chuyện hôn sự này, khiến bọn họ cảm thấy mất mặt, bọn họ còn một nhi tử chưa thú thê đâu! Kỳ Tài chiêu binh, sống chết chưa rõ, hiện tại chỉ còn lại duy nhất một hài tử Kỳ Tú này bọn họ phải hảo hảo lo lắng hôn sự cho hắn. Vấn đề nối dõi tông đường cho Tam phòng bọn họ, và có khi là cả Kỳ gia phải được ưu tiên hàng đầu.
Tam phòng cũng ủng hộ việc phân gia, dù sao cứ tránh xa Kỳ lão thái và hai phòng kia ra thì từ nay mọi chuyện sẽ tốt lên.
Kỳ lão gia tử bất đắc dĩ khuyên, Kỳ lão thái tức giận mắng thẳng Nhị phòng một nhà bốn người là đám vô ơn, Đại phòng Dương thị bởi vì tức giận nên không nói lời nào, chỉ có lão Đại Kỳ Thuận cũng khuyên lão Nhị hai câu, nói cho cùng lão cảm thấy nếu cả nhà Nhị phòng, Tam phòng chuyển ra ngoài thì chỉ còn lại nhà bọn họ, đến lúc đó chuyện sinh hoạt, kiếm bạc, làm ruộng, rồi phụng dưỡng hai người Kỳ lão gia tử và Kỳ lão thái thì quá mệt mỏi rồi.
Đang ầm ĩ, Kỳ Hạ Thu đi ra, nói một câu, tất cả mọi người đều an tĩnh lại. "Gia gia, nãi nãi, Đại bá và Tam thúc yên tâm! Dù phân gia thì vẫn là người một nhà, ta đây gả vào Mã gia sau này vẫn còn cần nhà mẹ đẻ là mọi người giúp đỡ! Ta phát đạt thì cũng sẽ không quên tam phòng nhà chúng ta hiện tại".
Kỳ Hạ Thu nhìn một vòng mọi người đứng trong nhà chính, hơn nữa nhìn thoáng qua Kỳ Hạ Hoa đang đứng an tĩnh ở một góc, bây giờ trong lòng nàng ta còn oán hận Kỳ Hạ Hoa hơn trước, ngoài ra còn có Kỳ Huy Nguyệt —— Kỳ Hạ Thu nàng ta chỉ muốn gả cho người có gia cảnh tốt, cũng không muốn đi làm thiếp cho người ta. Ở trong mắt nàng ta căn bản việc làm thiếp cho người không phải là chuyện hãnh diện, mà là mất mặt xấu hổ, hiện tại nàng ta rơi vào một bước đường này, nàng ta cho rằng tất cả đều do Kỳ Hạ Hoa và Kỳ Huy Nguyệt làm hại.
Nếu không phải Kỳ Hạ Hoa phá đám làm trễ nải hôn sự của nàng ta cùng Tạ gia hán tử, nếu không phải Kỳ Huy Nguyệt đưa Huyện lệnh đến trọng phạt hình thì chuyện nàng ta xảy thai đã không xảy ra! Ai cũng sẽ không biết được chuyện mất mặt này, Tạ gia kia cũng không vì thế mà muốn thú nàng ta vào cửa làm thiếp!
P/s: Ông cậu mình đang chạy chữa khắp nơi để được phẫu thuật, thời gian này đồng hành bên ổng nên hơi chậm chễ!