Đoạn đường từ nhà lý chính trở về này, Kỳ Huy Nguyệt thấy người trong thôn đều là vẻ mặt u sầu, không ít phụ nhân hai mắt sưng đỏ vì đã khóc một hồi lâu, ngay cả mấy đứa nhỏ bình thường hay cười đùa chạy loạn cũng trở nên thành thật ngoan ngoãn đi bên cạnh cha nương chúng, toàn bộ thôn bọn họ hiện tại như bị mây đen bao phủ.
Thời điểm đi đến đường rẽ, qua cổng nhà Tần gia lại nghe văng vẳng có tiếng cãi nhau, giọng hán tử ồm ồm lớn tiếng trách móc cha nương nhẫn tâm để hắn đi chịu chết, giọng nữ nhân gào khóc nức nở van xin cha nương cứu nam nhân nhà mình.
Kỳ Huy Nguyệt vừa quay đầu nhìn sang, thì thấy cánh cổng Tần gia bị đạp đổ từ bên trong.
Y giật bắn mình 囧, vẫn là chồng nhà y nhanh tay ôm lấy y tránh sang một bên.
Tần thợ săn hậm hực đi ra ngoài cổng thì chạm mặt hai người. "Hừ!".
Kỳ Huy Nguyệt. "Hứ!".
Ngươi hừ cái gì mà hừ?
Suýt nữa cánh cổng nhà ngươi đè lên người lão tử rồi đây này?
Đồ nam nhân mặc váy xấu tính!
Đoạn Hành Vân đưa mắt nhàn nhạt nhìn sang gã.
Tần thợ săn hiếm khi không mở miệng tìm ngược mà châm chọc Đoạn Hành Vân mấy câu, gã bực bội xoay người rời khỏi.
Như đã nói ở trên, chiêu binh lần này không phải mỗi nhà đưa ra một nam đinh là được, mà cứ là nam đinh đã thành thân trong nhà đều phải đưa ra một người, vì thế hộ nào có ít nam đinh thì còn dễ thở hơn chút, nhưng nếu trong nhà có đến ba bốn nam đinh thì không thể vì bên đau hay không đau mà không chi bạc ra, một lần chi là mười năm đến hai mươi lượng bạc cũng là việc không thể xoay chuyển!
Nhà ai ở trong thôn cũng có cha nương bất công, có hán tử trong nhà được hai lão nhân gia yêu thương, thiên vị từ nhỏ, thì cũng có hán tử phải chịu sự lạnh nhạt bất công của chính thân sinh phụ mẫu mình, đỉnh điểm là trong việc chiêu binh lần này. Chính thân sinh phụ mẫu chỉ bằng lòng bán tất cả mọi thứ và bỏ bạc dành dụm bấy lâu nay trong nhà ra lo cho hài tử họ thấy đau lòng nhất, còn hài tử khác họ dù cũng không lỡ nhưng không có khả năng lo được, cho nên dẫn đến mâu thuẫn gia đình.
"Chúng ta đi về thôi, hiện tại ở trong thôn có vẻ rất nguy hiểm!". Kỳ Huy Nguyệt kéo tay chồng nhà mình chạy như bay trên đường.
Đoạn Hành Vân cười bất đắc dĩ, tùy ý tức phụ nhà hắn lôi kéo tay mình.
Lệnh chiêu binh vừa ban ra, Đoạn Gia thôn mấy ngày nay là một mảnh trời u ám, tất cả thôn dân buồn phiền chuyện phải ra người hay ra bạc, nhà có tiền dành dụm thì dù đau lòng vẫn phải chịu tiêu tốn mà giao tiền ra, nhà nào không có tiền nhưng lại không cam lòng để hán tử trong nhà đi chịu chết thì đành đi vay bạc bốn phía, còn có nhà dù có bạc dành dụm nhưng không nỡ đưa bạc ra thì khẽ cắn môi quyết định đi.
Hai ngày nay người đi mượn bạc rất nhiều, không chỉ người trong thôn mà người thôn khác tìm tới thân thích nơi này vay tiền cũng có rất nhiều, ra ra vào vào không dứt. Chỉ là lần này mỗi nhà đều có hán tử phải đi phục lệnh chiêu binh, mỗi nhà đều gặp rủi ro, cho dù có người nguyện ý cho người khác mượn bạc, cũng không có bạc để cho mượn.
Dương gia chỉ có Dương thúc bốn mươi hai tuổi là nam đinh duy nhất trong nhà nên được miễn nhiễm chiêu binh, Tuyền gia bên Điền Gia thôn thì trước đó cùng tham gia sinh ý với hai người Kỳ Huy Nguyệt, nên dành dụm được một khoản, nay đã có bạc để đưa ra mười năm lượng để cùng lo cho Tuyền thúc và hai nhi tử trong nhà.
Hồng gia cũng là hai mươi năm lượng bạc, vì trong nhà có đến năm phòng người, nhưng số tiền này dù lớn thì bọn họ cũng đã có khả năng chi trả.
Nhà của hai người Đoạn Hành Vân và Kỳ Huy Nguyệt ngược lại là không có ai đến vay mượn qua, Kỳ Huy Nguyệt còn nghĩ thôn dân thấy bọn họ mua đất làm nhà, ai cũng nghĩ là bọn họ đã không còn bạc để vay mượn, nhưng ai mà ngờ —— không hề phải!
Chiều ngày thứ hai, bỗng nhiên hầu như cả thôn đều kéo tới nhà Dương gia tìm hai người họ.
Kỳ Huy Nguyệt nhìn đoàn người lên đến con số hơn trăm: ".....".
Đoạn Hành Vân sắc mặt đăm chiêu bình tĩnh nhìn đoàn người trước mắt.
Không đến thì thôi, đã đến là con số vài trăm người!
Thật là đủ dọa người!
Hai người trước đó đã sớm dự tính đến chuyện này, biết thôn dân trong thôn bọn họ một khi bị ép đến nóng nảy, thì nhìn nhà ai có của cải đều phải đến vô cớ gây rối một phen, người ta không cho còn không chịu buông tha, có khi còn là nói trở mặt liền trở mặt.
Điều không ngờ tới là không chỉ riêng nhà Kỳ Huy Nguyệt hai người bị cả thôn kéo đến nhà, mà Hồng gia và lý chính cũng không thoát khỏi, trong thôn bọn họ đều như thế, đều trông cậy vào mấy nhà có tiền giúp cả thôn.
"Hành Vân hán tử, nhà Hành Vân! Chúng ta hai ngày nay cũng đã đi vay mượn thân thích khắp nơi rồi, nhưng số bạc này quá lớn nên đều đã hết cách, vì thế hôm nay mặt dày đến đây van xin hai người giúp đỡ thân hương chúng ta một lần!". Có đại nương lớn tuổi lên tiếng đầu tiên.
Đại nương nói xong thì người phía sau cũng nhao nhao phụ trợ, đại loại là xin hai người nể tình thân hương, hàng xóm láng giềng, người cùng thôn mà giúp đỡ bọn họ.
Kỳ Huy Nguyệt mỉm cười lắng nghe, đồng thời thu tất cả biểu tình của từng người vào mắt.
"Mỗi một hộ gia muốn vay mười năm đến hai mươi lượng, ở đây chí ít cũng có đến năm mươi hộ! Mọi người nghĩ nhà chúng ta thật có bạc như vậy?". Đoạn Hành Vân khẽ cười nhưng nụ cười không đạt đến ánh mắt.
Sắc mặt tất cả mọi người bỗng nhiên đông cứng, đưa mắt nhìn nhau, rồi từ ánh mắt nhìn thấy biểu tình đã quyết thì đều yên lặng không trả lời.
"Hành Vân tiểu tử, chúng ta biết nhà các ngươi có tiền, làm người lại nhân hậu! Xin các ngươi giúp chúng ta lần này, chúng ta sẽ viết khế thư giấy nợ hẳn hoi và chi trả đúng hạn!".
"Đúng vậy, đúng vậy! Hai người yên tâm, chúng ta sẽ chi trả đúng hạn! Trong nhà chúng ta đợt vừa rồi cũng đã trồng rất nhiều táo, hồng dại và còn nuôi heo, năm sau trong nhà sẽ sớm thu được tiền không phải đó sao? Chúng ta thu được tiền thì lập tức trả nợ, hai người cứ yên tâm!".
"...."
"Không phải chúng ta không muốn giúp, mà thực sự trong tay không còn nhiều bạc như vậy để cùng giúp tất cả mọi người trong thôn!". Kỳ Huy Nguyệt mang vẻ mặt khó nói.
Nếu lần này thấy hai người y dễ dàng lấy ra hơn ngàn lượng bạc giúp tất cả những người này, thì không biết sau này sẽ dẫn đến chuyện rủi ro không may gì xảy ra với chính mình, không chừng còn trực tiếp kéo thổ phỉ hay tặc liên tiếp vào nhà.
"Nhà Hành Vân, ngươi đừng nói như vậy! Chúng ta trước khi đến đây đều đã biết hai người là người có khả năng!".
"Vậy sao?". Kỳ Huy Nguyệt gật gật đầu mỉm cười.
Trước khi đến đây thì đã đi tìm hiểu tình hình trong nhà hai người bọn họ ư?
Các ngươi tìm hiểu qua ai vậy?
"Trừ năm bảy hộ trong nhà thực sự khó khăn, không có nổi hai ba mẫu ruộng ra thì mỗi nhà trong thôn chúng ta hiện tại, đều có ít nhất bốn đến bảy mẫu ruộng, không phải chỉ cần gán hai mẫu cộng thêm tiền dành dụm bao năm trong nhà là có thể lo chu toàn mọi thứ cho hán tử nhà mình rồi sao?". Kỳ Huy Nguyệt cười ngâm ngâm nói.
Nói đến việc mang ruộng trong nhà mình ra gán lấy bạc, sắc mặt thôn dân bỗng nhiên cực kì khó coi.
"Chúng ta quanh năm kiếm ăn bằng việc làm ruộng, sao có thể mang ruộng trong nhà đi gán, nếu gán rồi thì làm gì còn ruộng mà cày cấy trồng hoa màu, đến lúc đó đừng nói kiếm ra bạc trả nợ mà người trong nhà có khi đều bị đói bụng!".
"Không lẽ —— hai người muốn chúng ta gán ruộng viết giấy nợ cho hai người, rồi mới cho chúng ta mượn bạc?".
"Hành Vân tiểu tử, nhà Hành Vân! Nếu hai ngươi làm như vậy thì có vẻ quá không phúc hậu với thân hương rồi đi! Hai người trước đó làm đủ thứ sinh ý, kiếm được nhiều bạc vào tay như vậy, hết mua đất mấy trăm lượng lại thuê người xây nhà từ Huyện thành đến——".
Kỳ Huy Nguyệt thật muốn bật cười. "Không phải gán nợ mà là bán đứt, sang tên khế ước. Nhà chúng ta cũng không có nhiều bạc đến mức mua nổi hơn trăm mẫu ruộng nước tốt này từ tay mọi người, là do chúng ta quen vài vị đông gia lão bản lớn trên trấn, có thể thay mọi người mượn số bạc này! Còn không thì —— ta đã ra chủ ý rồi, mọi người có thể tự giải quyết!".
"Vậy được bao nhiêu bạc một mẫu nha, nếu là đông gia lớn trên trấn thì chắc chắn bán được giá cả phải hơn so với bán cho địa chủ hay người trong thôn phải không?".
Đoạn Hành Vân ánh mắt lạnh nhạt nhìn những người vừa lên tiếng.
Kỳ Huy Nguyệt mỉm cười.
Xem đi, thôn dân nơi này chính là đồng dạng một tính cách như vậy!
Bọn họ nghĩ hai chữ "thân hương" này rất có giá trị!
Gặp chuyện thì mới nhớ đến một nhà hai người bọn họ là thân hương, còn bình thường hay khi thấy hai người y gặp rắc rối thì chỉ muốn tham gia nhìn náo nhiệt!
Bọn họ không độc ác đến mức không chuyện gì không dám làm như mấy con hàng Kỳ gia, nhưng tuyệt đối cũng không phải người nông gia có phẩm tính hiền lành lương thiện!
Y đã sớm nhận ra!
Dương thẩm sắc mặt còn khó coi hơn. "Các người không phải vừa nói là trong nhà đã trồng rất nhiều táo và hồng dại cùng với nuôi nhiều heo rồi đó sao? Chờ đến năm sau có bạc, các người lại bỏ bạc ra mua thêm ruộng ở phụ cận các thôn bên cạnh thôn chúng ta không phải là được rồi sao? Hiện tại một hai người đến vay còn chưa tính, các ngươi kéo nhau cùng đến, tính tính cũng là hơn ngàn lượng bạc trắng. Nhà ai lại có nhiều bạc như vậy, cho dù có cũng không thể cho vay không như vậy chứ? Còn mệt các ngươi mở miệng một câu hương thân, hai câu hương thân!".
"Tuyền thị, sao ngươi có thể nói hương thân như vậy?".
"Hừ! Ta đã sống ở đây hơn hai mươi năm có hơn, lẽ nào còn không hiểu các ngươi sao?". Dương thẩm không thèm nhìn mặt người vừa lên tiếng.
Cuối cùng, có nhà chịu gán ruộng cho hai người thì ở lại, nhà không chịu thì kéo nhau rời đi.
Kỳ Huy Nguyệt chỉ lấy mỗi hộ gia hai mẫu gần bờ sông nhất, nên đưa ra giá không hề rẻ, đều là mười hai lượng một mẫu. Số bạc đó đủ để bọn họ lo cho bốn hán tử trong nhà!
Đoạn Hành Vân đi mời lý chính thúc và vài vị đại nương lớn tuổi trong thôn đến làm chứng, ba mươi sáu hộ gia, mỗi hộ hai mẫu, tương đương bảy mươi hai mẫu ruộng nước cạnh bờ sông, tám trăm sáu mươi tư lượng bạc.
Kỳ Huy Nguyệt và Đoạn Hành Vân mới đầu còn trả bằng bạc khối, nhưng càng về cuối cùng thì tiền đồng cũng mang ra đếm, làm tất cả mọi người đều có suy nghĩ: hai người bọn họ thực ra cũng không có nhiều tiền trong nhà đến vậy!
Nửa đêm, Đoạn Hành Vân nghe thấy tiếng động lạ rất khẽ trong sân nhà Dương gia, mấy thủ lĩnh sơn lâm tương lai đang chổng mông say ngủ trong ổ bông mềm mại cũng đồng loạt mở mắt, gầm gừ thành tiếng rất nhỏ.
Đoạn Hành Vân nhẹ nhàng tránh động đến Kỳ Huy Nguyệt, rồi xuống giường, khi hắn xuất hiện ở trước sân đã nhìn thấy một nam nhân trẻ tuổi, vóc người cao to đứng sừng sững nơi đó.
Đoạn Hành Vân sắc mặt đặc biệt khó coi trong bóng đêm tĩnh mịch.
"Đại thiếu gia!".
Đoạn Hành Vân không đáp lời.
Nam nhân kia âm thầm kêu khổ, hắn cũng không muốn đến tận đây a!
"Đại thiếu gia, lần này Đột Man quyết xâm lược biên giới Đại Tĩnh! Nếu ngài có thể cầm ấn của Đại tướng quân lưu lại, dùng nó thì càng dễ dàng tiến vào quân ngũ! Sau này, ngoài Thiết Lĩnh quân, Đoạn gia gia tộc ra còn có hai đại quân kia cũng có thể ——!!".
Đoạn Hành Vân nhả ra một chữ. "Cút".
Nam nhân trẻ tuổi lập tức liền ngậm chặt miệng lại, hành lễ về phía hắn, lúc muốn rời đi thì nghe thấy một câu nói lạnh như băng ở phía sau.
"Sau này còn dám xuất hiện ở địa phận gần nhà hiện tại của ta thì cũng đừng trách ta không nể mặt!".
Nam nhân cắn răng nói. "Thuộc hạ lĩnh mệnh!". Rồi rời khỏi.
Không chỉ nhà Kỳ Huy Nguyệt hai người bị cả thôn kéo đến nhà, mà Hồng gia và lý chính cũng không thoát khỏi, trong thôn bọn họ đều như thế, đều trông cậy vào mấy nhà có tiền ra sức giúp cả thôn.
Thời hạn ba ngày đã hết, quan sai của triều đình và người của Huyện nha đến thu thuế và lập danh sách đăng ký chiêu binh, phàm là muốn nộp bạc thì nộp bạc, phàm là chuẩn bị cho người đi thì đăng ký tên tuổi, trong ngày này những người có tên trong danh ngạch cũng đi cùng quan sai triều đình rời khỏi thôn luôn.
Kỳ lão thái bà chống gậy, được đám người Dương thị đưa đến nơi quan sai, vừa đi đến đã quỳ xuống vừa hô vừa khóc như khóc tang, nói rõ lý do trước đó bọn họ một nhà bị người vu oan, nên Huyện lệnh đại nhân phạt trượng hình cả một nhà, hiện tại tất cả hán tử trong nhà còn đang nằm liệt giường không thể đứng dậy hay cử động mạnh, mong các vị quan sai đại nhân mở lòng nhân hậu.
Quan sai vừa nghe thì hỏi lý chính và người của Huyện lệnh hiện có mặt, đây rốt cuộc là chuyện gì?
Lý chính đứng ra kể lại đầu đuôi mọi chuyện, cũng nói rõ là một nhà bọn họ bị phạt là đúng người đúng tội chứ không hề oan uổng.
Quan sai triều đình nghe xong, hai mắt lóe lên một tia chán ghét, không ngờ một cái thôn nho nhỏ mà cũng có những kẻ điêu ngoa dường này!
Vì phòng những thôn dân hán tử giở trò trốn việc chiêu binh, cho nên mỗi đội quan sai trước khi đến mỗi địa phương đều được phân cho một đại phụ đi cùng, hiện tại quan sai liền cho người gọi đại phu mang theo đến, tới Kỳ gia một chuyến kiểm tra thương thế của một nhà lão thái bà này. Nếu là bị thương thật thì quan sai sẽ báo lên cấp trên, còn không thì ——!!
Kỳ lão thái và mấy người Dương thị nhìn thấy đại phu đi theo quan sai thì đều giật mình, bọn họ trước giờ đâu biết quan sai đi chiêu binh còn có đại phu riêng đi cùng, cả đám muốn kiếm cớ qua quýt cho xong việc, còn nói không muốn phiền quan sai đại nhân tự mình vất vả, nhà bọn họ bỏ tiền ra mời lang trung thôn kế bên đến là được.
Quan sai đại nhân sau vài câu nói không hề phiền, đây là làm đúng theo qui định, nói mãi mà Kỳ lão thái còn tru cổ lên thì bực mình dọa nạt, lúc này mới dọa được đám người Kỳ lão thái ngậm miệng rụt cổ lại.
Cuối cùng đại phu đi tới Kỳ gia, sau khi cởi hết y phục thăm khám tỉ mỉ thì cũng khám ra thương thế của đám hán tử trong một nhà Kỳ gia đã sắp khỏi, chỉ còn lưu lại sẹo.
Quan gia giận dữ bắt Kỳ lão thái và Kỳ lão gia tử nộp phạt bạc theo đúng qui định, rồi tống ba hán tử trong nhà là Kỳ Tuấn Đại phòng, Kỳ Hiểu Nhị phòng, và Kỳ Tài Tam phòng của Kỳ gia ra cửa, gông cổ đến nơi đăng kí trước mặt thôn dân. Đám người Dương thị và ba tức phụ của ba người kia vừa đuổi theo vừa khóc hô, bọn bọ nay đã mất đồ cưới để nộp phạt mà người còn bị gông đi mất, khác nào mất gấp đôi nhà người khác. Cả đám bị quan sai hù dọa phạt gậy mới dừng lại việc mấy phụ dân điêu ngoa này chạy theo một đường liên tục khóc than, quấy nhiễu.
Thôn dân đều ngao ngán lắc đầu, thầm nghĩ Kỳ lão thái và Kỳ gia lần này vẫn cứ là: Đáng!
Ngươi còn nghĩ ngươi có thể lừa được cả quan sai đại nhân!
Tất cả hán tử trong thôn chuẩn bị lên đường thì nguyên một đám mặt ủ mày chau, đến khi rời đi người tiễn đưa bọn họ đều là lão nhân, phụ nhân và hài tử trong nhà, một mảnh khóc than, làm người ngoài nghe thấy cũng không chịu nổi.