Xuyên Qua Nhà Có Hảo Phu 2

Chương 88: 288 : Lão Tử Đã Từng Đọc Vạn Cuốn Tiểu Thuyết Về Chủng Loại Xuyên Không!




Dù sao thì Kỳ Huy Nguyệt cũng vẫn đưa ra vài phương pháp giúp mấy vị phụ nhân để bọn họ áp dụng vào việc chăn nuôi heo. "Trong nhà mỗi người không phải quanh năm đều trồng bắp và khoai lang đó sao!? Ngoài rau dại, dây khoai lang, rau củ dập ra thì cũng có thể nấu cùng hạt bắp và khoai lang thành cám heo. Như vậy, heo sẽ đặc biệt mau lớn!".

"Bắp và khoai lang đều là lương thực trong nhà a!". Mấy phụ nhân đều là biểu tình ngạc nhiên.

Sao có thể mang lương thực người ăn ra cho heo được chứ?

Kỳ Huy Nguyệt cười tít mắt. "Nếu trồng bắp và trồng khoai lang, mỗi vụ các thẩm bán đi thì sẽ thu được bao nhiêu bạc!?".

"Hai — hai — lượng bạc!". Mấy phụ nhân lắp bắp.

Nhà ai có ít ruộng có khi còn không được hơn!

"Vậy một đầu heo một trăm cân, chúng ta thu mua với giá mười tám văn tiền một cân thì cuối năm, với năm đầu heo trong nhà các thẩm thu về bao nhiêu bạc?". Kỳ Huy Nguyệt tươi cười không đổi.

"Này ——!!".

Không làm khó mấy phụ nhân, Kỳ Huy Nguyệt cười tủm tỉm. "Trừ đi đầu heo thì sẽ thu được bốn trăm cân thịt, tương đương bảy mươi lượng bạc!".

Mấy phụ nhân há miệng 囧.

"Nhiều — nhiều — vậy sao?".

Kỳ Huy Nguyệt bình tĩnh gật đầu.

"Vậy thì đáng a! Sao lúc trước chúng ta không nghĩ ra nhỉ?". Mấy phụ nhân cười ngại ngùng với hai người. "Người già rồi nên đầu óc không đủ dùng! Này thật là đa tạ Hành Vân, nhà Hành Vân nhiều!".

Ai lấy đều nghĩ đúng là đầu óc mình không đủ dùng, hàng năm trồng bắp và khoai cả một năm chỉ thu được chưa đến vài lượng bạc, sao bọn họ không nghĩ dùng số lương thực đó ra nuôi heo cơ chứ, mỗi năm cho dù heo ăn nhiều đến đâu cũng chỉ tốn vài lượng bạc đó, đổi lại cuối năm bọn họ sẽ thu về được cả đống bạc lớn!

Càng nghĩ càng thấy bao năm qua phí phạm thời gian!

"Hành Vân, nhà Hành Vân! Lần này các ngươi đã giúp tất cả các hộ gia trong thôn chúng ta một ân tình, sau này các hương thân đều nhớ kỹ việc tốt này của các ngươi! Chỉ cần ai không có mắt muốn đến châm chọc, tìm phiền phức cho nhà các ngươi thì tất cả chúng ta và hương thân đều sẽ không chỉ đứng nhìn!". Thôn dân trong thôn hiện tại khi đối diện với Kỳ Huy Nguyệt và Đoạn Hành vân, đều dùng giọng điệu nhiệt tình và cái nhìn ôn hòa.

Đoạn Hành Vân lãnh đạm gật đầu không trả lời.

Kỳ Huy Nguyệt mỉm cười.

Các ngươi hiện tại và sau này đừng đối nhà ta đỏ mắt thì đã là đại ân rồi!

Tạo điều kiện giúp cho thôn dân nơi này kiếm tiền thì kiếm tiền, nhưng y vẫn luôn ghi nhớ một tiền đề, phải để lại một đường lui cuối cùng cho chính hai người một nhà mình!

Cuối cùng tiễn được hết thôn dân rời đi, Đoạn Hành Vân ôm Kỳ Huy Nguyệt đi vào nhà, giọng nói nghiêm túc. "Xong việc rồi, từ nay bọn họ nếu thật muốn kiếm tiền thì nên tự biết đi học hỏi thêm từ người quen trong hay bên ngoài thôn, không thể để việc gì cũng đến tìm chúng ta, không cho em nghĩ nhiều nữa!".

"Hảo! Không nghĩ nữa". Kỳ Huy Nguyệt mỉm cười đáp ứng.

Từ hôm ở nhà hai người Đoạn Hành Vân trở về, thôn dân Đoạn Gia thôn dùng cả sức lực đi tiến hành việc trồng táo, trồng hồng và đi mua heo con về nhà chăn nuôi.

Hiện tại, nơi nào ở trong thôn cũng dễ dàng thấy được cảnh thôn dân cầm xẻng sắt, chăm chỉ đào hố để trồng táo và hồng, các hán tử đi khắp nơi chiết cành hồng và táo dại mang về, trồng kín khắp xung quanh nhà và một mẫu đất trên ruộng cạn nhà mình, vài nơi đất từ trước tới giờ để trống không, ví như ngay cả chân núi chỉ toàn cát sỏi và đất đỏ, nay cũng được phủ kín bằng hai loại cây này.

Ai không biết kĩ thuật chiết cành thì cũng không tiếc mang bạc dành dụm trong nhà ra, trả tiền thuê người giúp nhà mình việc chiết cành, cũng có người lại dùng mối quan hệ, trứng gà, lương thực sẵn trong nhà đi nhờ người biết giúp đỡ.

Thiên hạ không có bức tường nào gió không lọt qua được, những việc đang diễn ra ở Đoạn Gia thôn chắc chắn sẽ bị nhiều người thôn khác hiếu kì, còn có người thôn khác đến tận cửa hỏi thăm.

Nhưng dường như thôn dân trong thôn đã cùng nhau bàn bạc qua trước đó, mà bất cứ người nào khác thôn đến hỏi bọn họ thì bọn họ đều dùng một cái cớ —— rất chi là sứt sẹo!

Chúng ta trồng trong thôn lấy bóng mát!

Lý do sứt sẹo là thế mà thôn dân thôn khác đều thật sự tin, vì ai cũng biết ——!!!

Táo dại và hồng dại đều rất chua không mấy người thích ăn, hai loại trái này cũng chẳng đáng giá, chỉ cần bỏ ra một văn tiền đã được cả rổ đầy! 

Hồng thì ngọt đó nhưng quả nhỏ lại không đáng mấy đồng, chưa kể mấy ngọn núi xung quanh mọc đầy đâu có thiếu!

Mặc kệ ai nghĩ gì, bàn luận gì thì thôn dân Đoạn Gia thôn vẫn tiến hành mọi việc rất tích cực.

Trong lúc tất cả thôn dân bận rộn công cuộc nhà nhà cùng nhau trồng táo trồng hồng, bắt heo con về nuôi, làm việc làm đến khí thế ngất trời thì chỉ có ba hộ gia là Kỳ gia, Tần gia và Trần gia, sau việc cày xới đất lần hai ngoài ruộng xong xuôi thì nguyên đám người này nhàn rỗi đến hỏng người! Ai cũng biết ba nhà này đều là những nhà có "đại hận" với Kỳ Huy Nguyệt, cho nên đều vô tình cố ý mà làm lơ bọn họ, sợ hai người Đoạn Hành Vân "giận chó đánh mèo" lên nhà mình, điều này khiến cho tất cả người trong ba hộ gia kia đều sốt sình sịch, ai lấy cũng hận đến nghiến răng nghiên lợi, thấy tất cả mọi người trong thôn ai cũng chuẩn bị kiếm được tiền, mà bọn họ chỉ có thể trơ mắt đứng nhìn. Thực ra động tĩnh trong thôn mấy ngày qua lớn dường ấy, bọn họ đều đã biết được ý tưởng mà hai người Kỳ Huy Nguyệt đưa ra cho thôn dân, bọn họ gõ bàn tính cũng muốn làm theo nhưng sợ —— sợ Kỳ Huy Nguyệt và Đoạn Hành Vân sau này không thu mua táo và hồng của nhà bọn họ!

Kỳ lão thái run rẩy đứng ở trong sân nhà mình, mở miệng phun lời nguyền rủa. "Trong người chảy dòng máu của tiện nhân thì có làm gì cũng chính là một tiểu tiện nhân khác! Kỳ gia chúng ta có chỗ nào đắc tội nó, mà trước kia nó còn chưa gả cho người lại dám giấu diếm nhiều thứ kiếm được ra tiền như thế, đúng là thứ tiểu tiện nhân có cha sinh không có cha dưỡng!".

Hàng xóm của Kỳ gia loáng thoáng nghe được tiếng chửi rủa của Kỳ lão thái thì ngó cổ ra hàng rào nhà mình. "Này, Kỳ lão thái! Mông ngươi vừa mới đỡ đã nhịn không được muốn ra ngoài nhảy nhót rồi đó hả!? Ngươi cứ chửi hai người nhà Hành Vân hán tử đi, chửi lớn tiếng vào, để bọn họ nghe được lại dẫn người đến tặng không ngươi hai mươi gậy nữa!".

Kỳ lão thái mặt mày tái mét, tức đến trợn trừng mắt.

Hai mươi tháng Hai, Trương gia diễn ra hỷ sự, Trương Tiểu Vân xuất giá. Đang trong lúc bận rộn vụ mùa xuân, cả thôn cũng không ai rảnh tay cho nên Trương gia không hề mở náo nhiệt, chỉ bày vài bàn tiệc mời thân thích và lý chính, các vị trưởng lão trong thôn đến dự.

Trước ngày Trương Tiểu Vân xuất giá, nàng ta còn lén lút chạy đến cổng Đoạn gia, khóc lóc than trách Đoạn Hành Vân vô tình, gây náo loạn một hồi.

Kỳ Huy Nguyệt nhìn mà 囧.

Bông trà xanh rờn này sao sắp có chồng rồi mà vẫn không chết tâm thế?

"Nếu không có tình ý với ta, thì tại sao năm đó huynh còn cứu sống ta, không để ta chết đi cho rồi!?". Trương Tiểu Vân khóc lóc không buông.

Vẫn là Dương thẩm và Hồng thẩm cao tay, chạy đến lôi Trương Tiểu Vân một đường rời khỏi, còn không tiếc lời mắng cả đám người Trương gia và Trương Tiểu Vân đều không biết xấu hổ!

Kỳ Huy Nguyệt 囧, y đưa mắt trừng chồng nhà mình. "Năm đó rốt cuộc là năm nào, đã xảy ra chuyện gì? Có phải chàng và nàng ta từng có một chân?".

Nếu không sao họ Trương kia cứ nhớ mãi không quên chồng nhà y thế, giờ còn muốn dùng chuyện cứu mạng năm xưa ra để lấy thân báo đáp!

Đoạn Hành Vân: "....".

Chuyện gì ư?

Hắn làm sao biết chuyện gì?

Ký ức của chủ cơ thể này lưu lại cũng đâu có ấn tượng gì về Trương Tiểu Vân qua?

Càng nhìn nữ nhân họ Trương kia, hắn vừa bực bội vừa thấy phiền muốn chết, đã bỏ ra tận năm lượng bạc để bà mối Dư thật nhanh chóng kiếm một đối tượng "xứng đôi" cho Trương Tiểu Vân này gả mau đi, vậy mà hiện tại —— còn không yên phận chịu gả?

"Ta thật ra —— trước đó từng đi núi Lĩnh săn thú, bất cẩn trượt chân không may ngã xuống sườn núi!". Đoạn Hành Vân cân nhắc tìm ngôn từ để giải thích cho hũ giấm nhỏ nhà mình, hắn thật không muốn giữ lại ký ức của chủ cơ thể này chút nào, nhưng hiện tại không thể xóa bỏ được mấy thứ này nên đành phải....

"Sau đó chàng mất trí nhớ!?". Kỳ Huy Nguyệt nhìn chồng nhà mình nở nụ cười tươi rói.

"Ừ ——!". Đoạn Hành Vân bất đắc dĩ.

Kỳ Huy Nguyệt lập tức dùng ánh mắt khinh bỉ nhìn chồng nhà y.

Y đã hoàn toàn khẳng định một điều.

Thằng Chồng nhà mình đích xác là "không bình thường"!

Diện mạo thì ưa nhìn, khuôn mặt, vóc người, tính cách cũng đều là dáng vẻ "hạc giữa bầy gà" so với đám hán tử trong thôn hay những thôn kế bên nơi này, không cần nói đâu xa, chỉ cần nhìn cái khí chất quý tộc tự tỏa ra quanh thân hắn kìa, ngươi muốn che cũng che không nổi nữa rồi! Ánh mắt khi hắn nhìn về phía y thì vừa chân thành lại ngây thơ, thuần khiết đến mức giả tạo, nhưng -- hành động, suy nghĩ, việc hắn làm hàng ngày thì toàn là lạ đã sớm bán đứng hắn rồi!

Hắn cũng là hồn xuyên!

Nếu không cũng không dùng cái lý do cũ đến không thể cũ hơn được nữa: mất trí nhớ! —— cái lý do mà đám nhân sĩ xuyên việt nào khi xuyên qua cũng thường lựa chọn dùng tới!!

Trăm người thì như cả trăm!

Xui cho huynh đệ nhà ngươi, trước khi xuyên đến nơi này vợ nhà ngươi là ta đây đã sống cả trăm năm, đọc đến hơn vạn cuốn tiểu thuyết đủ chủng loại về việc xuyên không!

Kỳ Huy Nguyệt hả hê nhìn hắn.

Đoạn Hành Vân: "....".

Hắn bỗng nhiên cảm thấy vợ nhà mình chính là đang thiếu ngược!

Mạ trong ruộng gieo trước đó ngày càng mọc tốt, chỉ cần chờ vài ngày nữa qua tháng Ba là có thể nhổ lên cấy xuống ruộng.

Đoạn Hành Vân đi thăm mạ ngoài ruộng thì bất ngờ gặp Tần thợ săn đi săn thú trở về, hắn coi đối phương như không khí, nhưng đối phương chính là người đã có tuổi mà định lực lại kém như một tiểu tử choai choai!

Một cái liếc mắt khinh thường của Đoạn Hành Vân đưa qua đã làm gã tức đến điên người.

Bình thường không hầm hừ Đoạn Hành Vân mấy câu thì gã chắc là khó ở. "Hừ, người sống mà cứ đắc ý quá thì sớm muộn cũng bị báo ứng đổ xuống đầu!".

"Cũng hơn mấy kẻ cho dù muốn đắc ý cũng không đắc ý nổi!". Đoạn Hành Vân nhàn nhạt liếc gã một cái.

Cái tính không chịu thiệt luôn được phát huy triệt để!

"Ngươi ——!!". Tần thợ săn tức đến mặt mày tím tái.

Người đi cùng Tần thợ săn liền vội vàng đưa tay kéo gã lại. "Tần lão huynh, ngươi hiện tại không thể đắc tội hắn đâu!".

Lời này người kia nói không hề sai, hiện tại uy vọng ở trong thôn của hai phu thê nhà Đoạn gia xác thực không tầm thường, ngoại trừ ba nhà bọn họ ra thì ai cũng mong chờ năm nay sẽ kiếm được bạc lớn từ hai người Đoạn Hành Vân, lúc này mà chạm vào hai người bọn họ khác nào là muốn đối đầu với tiền tài của tất cả người trong thôn.

Tần thợ săn càng nghĩ càng thấy căm tức không thôi.

Nhưng cứ để hai phu thê bọn họ đắc ý mãi trước nhà gã sao?

Vậy thì gã lại không cam tâm!

Nhân tiện đến nhà lý chính và vài hộ gia kiểm tra tình hình việc trồng nấm, Đoạn Hành Vân và Kỳ Huy Nguyệt đưa ra đề nghị mong lý chính giúp đỡ nhà hai người việc mua đất để sắp tới làm nhà.

Lý chính dù đang trong thời gian bận rộn nhưng là việc của hai người hay thôn dân đến tìm thì vẫn rất nhiệt tình, khi nghe hai người nói muốn mua đất từ rừng trúc kéo đến bờ sông cạn thì thúc rất ngạc nhiên.

Thúc biết trong tay hai người hiện tại không thiếu bạc, nhưng tại sao muốn làm xây nhà mới, lại mua đất ở bờ sông?

Người có tiền trong tay thường có suy nghĩ lạ lùng như vậy ư?

Từ rừng trúc kéo đến Đoạn gia thì cũng tương đương với diện tích của mấy chục mẫu đất, chưa kể ở giữa còn vướng một nhà Dương gia, dù là đất thôn nhưng cũng không hề rẻ, cũng phải bảy tám lượng một mẫu.

Muốn mua hết hơn ba ngàn mét vuông đất bờ sông, cạnh nhà bọn họ ở hiện tại cũng là quyết định đã trải qua bàn bạc giữa hai phu phu Đoạn Hành Vân, đất ở đó hiện tại hoang vắng chưa có người cư ngụ, nhưng cũng không đảm bảo sau này không có, hai người lo lắng sau này sinh hoạt của nhà mình bị hàng xóm mới nhòm ngó. Vì thế —— đành mua một lần hết số đất đó vào tay, tính toán trong năm nay xây mở xưởng sản xuất mấy sinh ý trong nhà!

Hai trăm lượng bạc tiền đất, và năm lượng chi phí tìm quan sai đo đạc đất Kỳ Huy Nguyệt đều giao ra, hiệu suất của lý chính thúc rất nhanh, hai ngày sau thôn dân trong thôn đều biết tin, Đoạn gia hai người đã mua hết đất trống tại bờ sông nơi gần nhà bọn họ ở hiện tại.

Tin đồn nhà hai người sắp tới sẽ xây nhà mới cũng lan ra nhanh chóng.

Thôn dân không công khai nghị luận nhiều nhưng đều có suy nghĩ trong lòng.

Hai người Đoạn Hành Vân và Kỳ Huy Nguyệt đích xác là có rất nhiều tiền trong tay!

Nếu không, vài trăm lượng mua đất mà mắt hai người chớp cũng không chớp đều lấy ra rồi!

Kỳ lão thái và một nhà Kỳ gia cũng đã biết tin, trong lòng bà ta và cả đám cực phẩm con cháu bà ta đều đang tức giận như có lửa đốt người đốt đến khó chịu. Khi nghe được hai người Đoạn Hành Vân và Kỳ Huy Nguyệt bỏ mấy trăm lượng ra mua đất, lại muốn làm nhà mới to hơn đẹp hơn, bọn họ tí nữa thì một hơi không lên nổi, từ lúc đó tới giờ vẫn như vậy.

Kỳ lão thái và đám phụ nhân trong nhà đi ra đi vào không yên, mấy trăm lượng đó, nếu là khi Kỳ Chung còn sống thì may ra trong nhà sẽ có, nhưng hiện tại nhà bọn họ đã nghèo đến chỉ còn mỗi cái nóc nhà, đám người Dương thị thì đời này cũng chưa từng thấy qua trăm lượng chứ đừng nói đến mấy trăm lượng như thế.

Kỳ lão thái nghĩ hai người Kỳ Huy Nguyệt chính là thứ ngu xuẩn lại phá của, mấy trăm lượng kia mà ở trong tay bà ta thì bà ta đã có thể mua bao nhiêu đất tốt ở đầu thôn, cũng có thể dùng để mua tòa nhà, mua cửa tiệm ở trên trấn trên để hưởng phúc, làm sao phải ở lại chỗ nông thôn nghèo nàn này, vậy mà hai người đó cứ thế ném đi mấy trăm lượng. "Đúng là thứ tiểu tiện nhân chỉ biết phá gia! Đoạn gia hán tử kia sớm muộn cũng bị tiểu tiện nhân kia phá đến trong nhà không còn một đồng!".

Đúng vậy, Kỳ lão thái nghĩ mình thông minh tài trí hơn người, nhưng đó là do bà ta còn không biết Kỳ Huy Nguyệt và Đoạn Hành Vân còn đang tìm mua vài cửa tiệm trên trấn trên, trước cứ mua rồi tìm người đến sửa sang, sau đó cho thuê ra bên ngoài thu tiền theo tháng.

Không chỉ vậy, Đoạn Hành Vân còn muốn lên Huyện thành mua vài cái cửa tiệm, nếu có thể tốt nhất là tìm nơi khu cổng thành nào vắng vẻ một chút.

Để tiện cho việc tính toán sau này!