Xuyên Qua Nhà Có Hảo Phu 2

Chương 86: 286 : Trồng Nấm




Y và Đoạn Hành Vân đã cùng thương lượng rất nhiều qua, cho dù hiện tại trong tay y có nhiều bí phương có thể kiếm tiền làm giàu, nhưng muốn mở tiệm buôn bán cần phải có một núi dựa lớn, Trác Túc Triệt bên kia ——  y và Đoạn Hành Vân không tính nợ nhân tình của đối phương quá nhiều!

Dù sao cũng không phải người thân của chính mình, mà người thân cũng chưa chắc đã tốt, ví như đám người Kỳ gia kia chẳng hạn. Vì thế, không thể hoàn toàn dựa vào một người ngoài như vậy!

Nếu có con đường làm giàu mà không làm người ta không mấy chú ý thì chỉ có hành nghề y!

Cứ thử nghĩ mà xem, người càng có tiền quấn quanh thân thì sợ nhất là thứ gì!?

Chắc chắn là sợ cái chết!

Đối với sinh lão bệnh tử thì không chỉ người giàu mà người nghèo cũng đồng dạng là sợ hãi!

Có ai sống ở trên đời mà dám chắc bản thân mình sẽ khỏe mạnh mãi, không biết đến bệnh tật, vì thế có cho bọn họ lựa chọn đắc tội ai đi chăng nữa, thì bọn họ cũng sẽ không đắc tội mấy người có năng lực khám chữa được bách bệnh!

Đối với tay nghề của một đại phu được xưng tụng là thần y thì cho dù là người có chức có quyền cũng phải cho vị thần y đó ba phần mặt mũi!

Chờ y một lần nữa tiến vào con đường tu chân, một lần nữa bắt đầu luyện được đan dược thì lúc đó mọi chuyện càng dễ dàng hơn!

Nếu có thể tạo ra danh tiếng nhất định thì sau này chồng nhà mình ra ngoài làm sinh ý cũng sẽ thuận lợi hơn rất nhiều!

Vừa chậm rãi hành nghề y vừa kiếm tiền lớn, con đường xưng Vương —— ngay trước mắt!

Kỳ Huy Nguyệt vừa ngồi nhìn đám nấm quý báu vừa cười ngu ngơ.

Đoạn Hành Vân đứng bên cạnh nãy giờ: "....".

Ai nói cho hắn biết, tiểu tức phụ nhà hắn lại đang nghĩ cái gì?

Mấy ngày kế tiếp, Đoạn Hành Vân thấy tiểu tức phụ nhà mình và Dương Đào cắm cúi ngồi khâu khâu vá vá cả ngày, cho đến ngày cuối cùng, y rốt cuộc thu kim chỉ trên tay.

"Được hơn sáu mươi túi như vậy liệu có đủ dùng không, Tiểu Thất muội muội!?".

Kỳ Huy Nguyệt gật đầu. "Đủ rồi, chúng ta hiện tại chỉ chuẩn bị túi vải dùng làm phôi gốc, vì thế gần bảy mươi túi vải như thế này là đủ rồi! Sau này chờ ta nhân giống nấm thành công thì để mấy nhà lý chính và Cổ thúc bọn họ tự làm!".

"À!". Dương Đào cái hiểu cái không gật gật đầu.

Kỳ Huy Nguyệt muốn làm phôi nấm, vì thế ngay buổi chiều nay, Đoạn Hành Vân và Dương thúc cầm dao lên rừng trúc chặt trúc, chiếu theo bản vẽ thiết kế giàn treo nấm mà tiểu tức phụ hắn yêu cầu.

Trúc mang về dựng thành giàn, bên trên giàn cần có chỗ buộc dây treo túi vải chắc chắn, vì thế giàn để treo phôi nấm thường được làm dưới dạng các thanh ngang, mỗi thanh ngang cách nhau ước chừng ba mươi phân.

Kỳ Huy Nguyệt và Dương Đào xách chậu gỗ chạy ra ruộng, chọn nơi đất mềm và đất cát, dùng xẻng nhỏ xúc hết vào chậu gỗ mang về nhà.

Ở thời hiện đại khi làm phôi nấm người ta sẽ phối trộn đủ thứ phụ gia để môi trường nấm có thêm nhiều dinh dưỡng, nhưng nơi này thứ gì cũng không có chỉ có thể dùng phân tro rơm rạ và phân gia súc, Kỳ Huy Nguyệt không nắm chắc kĩ thuật cho nên khi dùng đến nước thì y chỉ dùng thuần linh tuyền trong không gian, trộn đất xong thì nắm chặt một nắm đất trong tay, cho đến khi nó vón cục và không bị chảy rò nước và vỡ vụn ra thì tương đương phôi nấm đã đạt chuẩn.

Kế tiếp chính là ủ đất, thời gian ủ tiến hành trong ba đến bốn ngày, cuối cùng là nén đất đã ủ tốt vào từng túi vải dài mười năm thước rộng tám thước, đảm bảo túi phôi đạt trọng lượng hai đến hơn hai cân.

Bước tiếp theo là treo phơi nấm, khi treo thì treo dốc miệng túi xuống, để tiện cho việc sau này khi tưới nước có thể bị thừa nước ra, tiếp tục dùng vải thô mềm bện thành đuôi sam, mỗi dây treo cần ba đoạn dây bằng nhau, một đầu buộc lên chỗ treo, đầu dưới hướng xuống mặt đất cũng buộc lại, dây cuối cùng chính là cột vòng quanh phơi nấm, cách cột này có tác dụng gánh được trọng lượng của cả túi phơi.

Làm xong mọi việc chuẩn bị cho túi phơi đất thì cũng đã là một tuần sau, Kỳ Huy Nguyệt và Đoạn Hành Vân dùng dao sắt nhọn tiến hành rạch xiên xung quanh túi phơi, tạo thành các vết so le, và đều nhau, dài chừng hai phân, sâu một phân.

Kỳ Huy Nguyệt lấy những bụi nấm mà thời gian qua được chăm sóc bằng linh tuyền ở trong không gian ra, bắt đầu tiến hành cấy ghép lên vết rạch túi phôi đất vừa rồi.

Cuối cùng, Đoạn Hành Vân dùng nước ấm vẩy nhẹ lên tất cả túi phơi một lần.

"Như vậy là xong?".

Kỳ Huy Nguyệt gật đầu. "Trời đang lạnh nên cần tưới nước ấm hai lần một ngày, đến mùa hè thì không cần!".

Đoạn Hành Vân xoa đầu y. "Mệt chết rồi đi?".

Kỳ Huy Nguyệt cười tít mắt. "Đáng giá a! Tùng nhung, nấm trứng, nấm mối do ưa lạnh, chỉ mọc vào mùa đông, ngoài ra nó còn có nhiều giá trị dinh dưỡng nên giá cả không hề rẻ, nếu chúng ta trồng được vào mùa hè thì giá cả càng là cao hiếm thấy, chưa kể —— Vân Chi còn là dược liệu hiếm, sau này nhà chúng ta sẽ kiếm được bạc nha!".

Nấm phơi khô cũng là gia vị không thể thiếu cho các món canh hầm ngon a!

Đoạn Hành Vân cũng mỉm cười. "Ừ, nhà chúng ta kiếm nhiều bạc về!".

Hơn sáu mươi, gần bảy mươi túi phơi nấm này đều là giống nấm quý, cho nên thời gian kế tiếp Kỳ Huy Nguyệt không hề dám lơi là, chỉ thiếu điều coi đám nấm giống như tổ tông mà cung phụng!

Đoạn Hành Vân bỏ ra thời gian, xách theo hai cân thịt ướp tương xông khói vào trong thôn, tìm đến nhà lý chính muốn hỏi chuyện mua thêm ruộng tốt, tức phụ lý chính thấy hắn đến thì tiếp đãi nhiệt tình.

Sau khi biết lý do Đoạn Hành Vân đến, lý chính lập tức giở xem sổ sách ghi lại ruộng tốt trong thôn đang treo bán ở chỗ thúc hiện tại, ruộng treo bán không có nhiều, chỉ có vài mẫu cũng chỉ thuộc dạng trung đẳng, trong đó Kỳ gia treo bán hai mẫu và Tần gia treo bán một mẫu.

Không chỉ ở Đoạn Gia thôn, ngoài bảy thôn trên thì tám thôn dưới quanh Chiêu Lâm huyện bình thường đều là rất khó mua được ruộng tốt, thôn dân nơi này quanh năm sinh sống kiếm ăn bằng ruộng đất, hiển nhiên nếu không vì quá bất đắc dĩ thì sẽ không ai muốn bán ruộng đất đi cả.

Một nhà Kỳ Gia, đoạn thời gian này phải chi ra tất cả bạc trong nhà dành dụm trước đó, vào việc khám bệnh và mua thuốc chữa trị thương tích cho cả một nhà mười sáu nhân khẩu, tính cả Kỳ Chu thị bị nhà phu gia trả về, hẳn phải là mười bảy người, trong khi cả nhà đều dưỡng thương thì hàng ngày cũng đâu phải không cần ăn uống, dù chỉ ăn cháo loãng thô lương thì cũng là tiền a! Nói tóm lại mấy tháng này, một nhà Kỳ gia chỉ có chi ra không có thu vào. Thương thế của đám phụ nhân đã dần hồi phục, nhưng đám hán tử thì lại cần tĩnh dưỡng, trong nhà không có ai có thể làm việc nặng được. Ngay cả vụ thu hoạch rau củ mùa đông vừa qua, nếu không phải có lý chính thúc đứng ra nhờ thôn dân thu hoạch hộ thì có khi mấy mẫu ruộng cạn trồng rau củ của Kỳ gia đã sớm bị tuyết vùi hết. Nay bán ruộng đi cũng là vì trong nhà đã không còn bạc, để tiếp tục cắt thuốc cho Kỳ lão gia tử và mấy hán tử tiếp tục dưỡng thương. Còn mấy phụ nhân và nữ tử trong nhà đã sớm bị buộc dừng việc uống thuốc lại!

Còn Tần gia bên kia lại là tự làm tự chịu, thôn dân bất mãn và chướng mắt Tần đại nương vì bà ta lúc trước tính kế, gây xích mích giữa bọn họ và hai người Đoạn Hành Vân, cho nên không ai cho bọn họ cái sắc mặt tốt, đến việc giúp tu bổ nhà cũng không ai muốn đi hộ! Việc này dẫn đến Tần đại nương giận quá mất khôn, đứng ngoài đường chửi ầm lên thì càng khiến người chán ghét.

Kỳ gia và Tần gia hai nhà hiện tại chính là thứ phiền toái không chịu nổi đối với thôn dân ở Đoạn Gia thôn!

Nghe thấy hai hộ gia kia, Đoạn Hành Vân không nói lời nào mà thẳng thừng từ chối, lại nhờ lý chính thúc để ý giúp một phen, rồi hẹn lý chính thúc đến nhà mình một chuyến vào vài ngày tới.

Lý chính thúc tất nhiên vui lòng đồng ý, thúc vẫn là tự tay tiễn hắn ra cổng nhà.

Tháng Hai chậm rãi đến, băng trên đất đã tan hoàn toàn, thôn dân trong thôn bắt đầu tiến hành lấy nước vào ruộng, chuẩn bị vụ cầy bừa mùa xuân, nhà hai người cũng có ba mẫu ruộng nước, vì thế cũng dần dần bận rộn theo.

Nhìn bàn chân trắng nõn của tiểu tức phụ nhà mình giẫm lên bờ ruộng, bên trên dính đầy bùn đất, Đoạn Hành Vân mày kiếm nhăn lại thật chặt. "Đi về nhà, mình ta làm nửa ngày là xong rồi!".

Nhà hai người có bò cho nên không cần dùng cuốc xới đất, hay cày bừa nhưng việc đắp bờ ruộng ngăn nước và vơ cỏ dại, gốc rạ cũ chưa phân hủy hết từ năm trước lưu lại trong ruộng vẫn là phải làm.

Kỳ Huy Nguyệt nguýt chồng nhà mình một cái.

Đuổi cũng không đi!

Hai người làm dù sao cũng nhanh hơn để một người làm mà!

Đoạn Hành Vân: "....".

Kỳ Huy Nguyệt vênh mặt lên, cười rất chi là thiếu ngược.

Ta không về đó!

Chàng làm gì được ta?

Đoạn Hành Vân híp mắt lại. "Thật không về sao? Vậy tối nay ——!!".

Kỳ Huy Nguyệt nhào tới. "Chàng có biết xấu hổ không hả?".

Đang ở bên ngoài đấy!

Hiện tại có rất nhiều người đang chú ý đến nhà chúng ta!

Đoạn Hành Vân nhìn y ánh mắt chứa đầy ý cười.

Kỳ Huy Nguyệt: "....".

Không lẽ vừa rồi chàng không định nói đến chuyện gì kia, là do ta nghĩ nhiều?

Đoạn Hành Vân cong môi cười, ôm tiểu tức phụ nhà mình đặt lên bờ. "Không ngờ tức phụ luôn muốn cùng ta làm chuyện gì kia vào buổi tối!".

Kỳ Huy Nguyệt hết nói nổi mà nhìn hắn.

"Ngoan, em đi về nấu cơm trước! Lát vi phu trở về sẽ hầu hạ em thật tốt!".

Kỳ Huy Nguyệt: "....".

Tức phụ Cổ thúc đi ngang qua bất chợt nhìn thấy hai người đang "liếc mắt đưa tình", thẩm dừng lại đối hai người nở cái tươi cười, nói một câu. "Hai người các ngươi tình cảm quả nhiên rất tốt!".

Kỳ Huy Nguyệt ngại ngùng cười.

Dương Đào đi cắt cỏ cho gà trở về thì thấy cỗ xe ngựa đậu trước cổng Đoạn gia, nàng nhìn tới nhìn lui thấy Trác Túc Triệt và Lục Chấn Kiêu đứng ở ngay cạnh cổng thì —— nhanh chân quay ngược trở lại!

Đi tìm Tiểu Thất muội muội và Vân đại ca!

Lục Chấn Kiêu vừa kịp thấy một bóng dáng màu xanh nhạt, nhưng đã quay đi mất hình: "....".

Trác Túc Triệt cười rất thiếu đòn. "Người dọa đến cô nương gia nhà người ta rõ ràng là huynh! Vài lần trước ta một mình đến đây, có gặp qua vị cô nương nhà hàng xóm này của Đoạn huynh, mỗi lần đều chào hỏi qua vài câu! ".

Lục Chấn Kiêu mỉm cười. "Vừa rồi người đứng bên ngoài không phải là Trác huynh sao!?".

Hắn đứng bên trong, lại có xe ngựa che chắn một phần, cô nương kia chắc chắn không nhìn thấy hắn!

Có chết cũng không chịu nhận bộ dạng của mình bị cô nương nhà người ta chê!

Trác Túc Triệt: "....".

Sao cứ thấy tên này và tên họ Đoạn kia có điểm tương đồng, giống như —— thiếu hụt nhân cách!

Đúng, vị Đoạn phu nhân kia từng nói qua bốn chữ này!

Hắn còn nhớ: là thiếu hụt nhân cách!

Đoạn Hành Vân một tay xách giày, một tay ôm tiểu tức phụ nhà hắn về đến cổng, thì thấy hai người Trác Túc Triệt đang rất có nhã hứng mà đứng ngắm —— núi đá trọc lóc trước mặt!

"Đoạn huynh, Đoạn tẩu tử!". Trác Túc Triệt và Lục Chấn Kiêu chắp tay mỉm cười với hai người.

Đoạn Hành Vân nhướn mày. "Hai vị cùng đến đúng là rất khéo!".

Trác Túc Triệt cười toe toét. "Sẵn dịp đến Đoạn Gia thôn du xuân nên đến nhà chào hỏi Đoạn huynh và tẩu tử!".

Đoạn Hành Vân gật gật đầu. "Đi ngắm núi đá à?".

Trác Túc Triệt và Lục Chấn Kiêu: "....".

Mẹ kiếp!

Đúng là chúng ta đến là vì lạp xưởng xông khói a!

Ngươi không thể giả bộ chút được sao?

Kỳ Huy Nguyệt lôi chìa khóa ra mở cổng cười tít mắt. "Xin mời!".

Mỏ vàng mỏ bạc đến nhà cho nên đãi ngộ khác hẳn với mấy con hàng cực phẩm Kỳ gia!

Hai người Trác Túc Triệt và Lục Chấn Kiêu vừa vào đến sân thì bắt gặp hai dàn dây leo năm trước mới chỉ bò lên đến lưng chừng, hiện tại mới qua vài tháng thời gian, chưa kể lại còn là trong tiết trời mùa đông tuyết rơi liên tục, vậy mà hai dây leo vẫn phát triển sum xuê tươi tốt, từng chùm cánh hoa sắc vàng nhạt, mỏng nở rộ trên nền lá xanh tươi, đặc biệt bắt mắt.

Lục Chấn Kiêu âm thầm cảm thán, vị Đoạn tiểu nương tử này quả nhiên có tay nghề chăm sóc hoa lá rất tốt!

Hoa lá gì vào tay nàng cũng có thể phát triển đến sinh cơ.

Nếu Kỳ Huy Nguyệt mà biết Lục Chấn Kiêu đang nghĩ gì thì y sẽ không nhịn được mà haha hai tiếng: ta rất lợi hại đấy nhưng Đại ca không gian của ta còn lợi hại hơn!

Theo như lời của Lục Chấn Kiêu nói, đợt bánh hồng lần trước hắn vừa trở về kinh thành thì đã sớm bán ra hết hàng, phần lớn là do vào đúng dịp lễ tết, có rất nhiều nhà có tiền mua bánh hồng về, một phần là mang đi tặng còn lại là giữ cho người lớn tuổi trong nhà ăn, người già đặc biệt thích ăn bánh hồng, cũng là bởi bánh hồng vừa mềm vừa ngọt mùi vị cũng đặc biệt thơm ngon. Rất nhiều người mua vài chục trái mang về nhà nếm thử, sau khi quay trở lại đều muốn mua thêm!

Năm tới, Lục Chấn Kiêu muốn một lượng lớn bánh hồng.

Hơn nữa lần này tới đây là vì lạp xưởng xông khói, hắn cũng đã nếm thử mùi vị đặc biệt của lạp xưởng, không biết lần tới hao người có thể tăng số lượng làm ra không?

Người đến đều là khách quý!

Chưa kể —— người đến còn mang mỏ vàng mỏ bạc đến nhà mình thì càng thêm quý!

Kỳ Huy Nguyệt mặc kệ sắc mặt không vui của chồng nhà mình, không màng đến hậu quả đêm nay bản thân phải gánh, mà lên tiếng giữ hai người bọn họ ở lại ăn cơm trưa!

Trác Túc Triệt chưa bao giờ biết đến hai từ "khách sáo", vì thế cười híp mắt nói làm phiền rồi!

"Đây là cây gì?". Trác Túc Triệt trong lúc xắn tay áo rửa rau ngoài bờ giếng, thì lại đưa mắt nhìn về phía hai cây La Hán quả trong sân.

Phải làm thì mới có ăn, đạo lý này dù thời đại nào cũng không sai!

Đoạn Hành Vân nhàn nhạt nói. "Cây thuốc, tên La Hán quả!".

"Ồ!". Trác Túc Triệt gật đầu tỏ vẻ đã biết.

Hắn biết hai người Đoạn Hành Vân hàng tháng vẫn thường cung cấp dược liệu cho Thành Phúc Dược Đường trên trấn trên, nên không hề thấy ngạc nhiên khi trong nhà hai người trồng dược liệu, hắn cũng không có hứng thú với các dược liệu tầm thường hay quý hiếm, nhưng "người kia" mà hắn theo đuổi lại rất thích, không chỉ thích mà sớm đã thành đam mê rồi. Vì thế, hầu như ở châu phủ lớn nào cũng có thể thấy được dược đường do tiểu Lục khai mở, lấy biển hiệu chung là Thành Phúc.

Lục Chấn Kiêu đang bổ củi ở gần đó, nghe thấy vậy thì ngạc nhiên. "Đoạn huynh cũng biết đến dược lý?".

Đoạn Hành Vân bình tĩnh vuốt cằm.

Lục Chấn Kiêu hiểu ra. "Nguyên lai là tẩu tử trong nhà! Đoạn huynh thật khiến người hâm mộ!".

Đoạn Hành Vân gật đầu. "Đúng là chỉ nên hâm mộ!".

Lục Chấn Kiêu: "....".

"Tiểu đệ nhà ta bình thường cũng rất hay nghiên cứu mọi thứ liên quan đến dược lý và dược liệu, nếu có dịp ——!".

Đoạn Hành Vân nghiêm túc. "Không có dịp!".

Lục Chấn Kiêu và Trác Túc Triệt: "....".

Ngươi còn có thể dối trá hơn được nữa không?

Đúng là thương nhân trong nhà làm sinh ý về giấm!