*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Trương Tiểu Vân vừa được Triệu thị quấn chăn lên người, hòa hoãn hơi thở xong thì nàng ta đã hô ầm lên, khóc lóc đến thương tâm. "Ta muốn chết ——! Cha, Đại ca, hai người để ta đi chết đi! Ta chết rồi thì nhà chúng ta sẽ không bị người ta dị nghị nữa, cha và ca tẩu cũng sẽ không vì ta mà lại mất mặt! Đến tiểu chất của ta ở nhà cũng bị hài tử cùng thôn khinh khi, không nguyện ý cùng hắn chơi đùa! Còn không bằng để ta chết đi cho rồi! ".
"Ngươi, ngươi, ngươi——!". Trương lão gia tử tức giận đến lồng ngực phập phồng, môi run rẩy không nói được gì.
Mọi người sắc mặt bất chợt đại biến, hạ xuống đến mức khó coi.
Trương nha đầu Trương gia này đang đổ lỗi cho bọn họ sao?
Nàng ta nói vậy thì ý tứ khác nào là do bọn họ nói vài lời liền ép nàng ta đến mức đi nhảy sông, nhưng bọn họ đều là nói toàn sự thật, chưa kể —— nàng ta nào có phải thật tâm muốn đi nhảy a?
Có ai nhảy sông mà còn lớn giọng hô cứu mạng như nàng ta vậy ư?
Trương lão gia và Trương Dũng sốt ruột đến mức đi vòng vòng, hai mắt cũng đỏ lên.
Triệu thị ôm lấy Trương Tiểu Vân khóc lóc ỉ ôi. "Tiểu cô, tại sao muội lại khờ như vậy? Có chuyện gì mà không thể từ từ thương lượng với người trong nhà, sao muội có thể nghĩ không thông như vậy? Chỉ vì một hán tử mà muội dám làm đến mức như thế này sao?".
Thôn dân xung quanh đưa mắt nhìn nhau, rồi lại nhìn sang phía Đoạn Hành Vân hai người.
"Đúng là một cô nương si tình! Người ta đã không muốn ngươi thì ngươi gả cho người khác a! Cớ gì cứ nắm mãi không buông như vậy? Trên đời này thiếu gì hán tử tốt đâu cơ chứ!". Một phụ nhân âm dương quái khí nói.
Kỳ Huy Nguyệt híp hai mắt lại nhìn thật kĩ phụ nhân vừa nói lời kia.
Trương Tiểu Vân khóc lóc đến thương tâm. "Ta cho dù có ngu si vọng tưởng thì cũng là trách bản thân ta tự làm tự chịu, nhưng ta không hối hận! Chỉ là không ngờ nay còn liên lụy người một nhà của ta chuốc lấy cái thanh danh xấu! Ta thật không còn mặt mũi nào mà sống tiếp được nữa!".
Kỳ Huy Nguyệt nghe mà cảm thán.
Bông sen trắng kiêm đóa trà màu xanh rờn họ Trương này, đối với chồng nhà y chính là mang theo suy nghĩ —— thứ không chiếm được mới là tốt nhất!
Nàng ta có thật sự yêu thích chồng nhà mình như vậy sao?
"Ai ôi, không nói chúng ta cũng không để ý, chuyện đã ầm ỹ đến mức này thì đúng là thanh danh cô nương nay đã bị ảnh hưởng, cho dù Trương gia có gả nàng ra ngoài thì cũng không gả được cho nhà tốt, hán tử tốt nào! Theo ta nghĩ, chi bằng —— các người thử thương lượng với Đoạn gia hán tử xem! Nghe nghe ý kiến của hắn a!". Phụ nhân kia lại lên tiếng, nhưng bà ta chỉ nói đến một nửa là dừng, còn chuyện thương lượng gì với Đoạn Hành Vân thì lại không nói rõ ràng.
Không nói rõ ràng nhưng ai mà không hiểu bà ta muốn nói cái gì, còn không phải là khuyên Trương gia kia thương lượng với Đoạn gia hán tử, để hắn chịu nhận người vào cửa làm thiếp sao?
Chuyện đã đến mức này, xác thực Trương Tiểu Vân ngoài gả cho Đoạn Hành Vân làm thiếp ra thì cũng chẳng còn cách nào khác, có ai sẽ muốn thú một cô nương có thanh danh xấu như vậy vào nhà!
Mê muội phu quân người khác đến mức chuyện gì cũng có thể làm ra!
Trương Tiểu Vân này là si tình thật sự hay là không biết xấu hổ!?
Quan trọng là Đoạn gia hán tử sẽ chịu sao? —— Nghĩ cũng biết là hắn sẽ không chấp nhận rồi!
Tức phụ hắn còn đang ở bên nhìn chằm chằm kia kìa!
Tiểu Thất kia cũng không phải nữ nhân mềm mại dịu dàng, có khi Đoạn gia hán tử chỉ cần gật đầu đồng ý một cái, thì có khi —— nàng sẽ cầm dao lên mà rượt cả hắn và tiểu tam kia chạy khắp thôn cũng không biết chừng!
Thạch Dũng cũng chính là Đại ca của Trương Tiểu Vân, ở trong thôn cũng được coi là một hán tử chăm chỉ thành thật, tính tình hắn bình thường có chút trầm mặc không thích nói chuyện, chỉ biết vùi đầu làm ruộng chăm sóc nhà cửa. Cha nương trong nhà chỉ sinh được hai huynh muội là hắn và muội muội Tiểu Vân, từ nhỏ hai người lớn lên cùng nhau, tình cảm bao năm không phải nói cũng biết đương nhiên là rất tốt. Lúc trước, khi biết tiểu muội có ý nghĩ muốn gả cho Đoạn Hành Vân làm thiếp, hắn cũng giống cha hắn đều cảm thấy chuyện này rất hoang đường, một hảo cô nương sao lại có ý nghĩ điên cuồng như đi làm thiếp cho người!? Nhưng —— nay thấy tiểu muội mình yêu thương chăm sóc từ bé thương tâm đến muốn đi tìm cái chết, hắn thật ra cũng dao động.
Đúng như thôn dân suy nghĩ, Thạch Dũng đi đến trước mặt Đoạn Hành Vân, đỏ mặt cắn răng nói ra suy nghĩ của mình, Trương gia muốn dùng nửa phần gia sản làm của hồi môn cho Trương Tiểu Vân, chỉ mong kết mối thiện duyên này, mong Đoạn Hành Vân có thể nhận tiểu muội hắn vào cửa.
Trương lão gia ôm ngực thở dốc, người như già đi mười tuổi chỉ trong chốc lát.
Trương Tiểu Vân bày ra một bộ dạng điềm đạm đáng yêu, hai mắt mang theo mong chờ, nhìn chằm chằm Đoạn Hành Vân không chớp mắt.
"Có phải ta không đồng ý thì ngươi sẽ đi nhảy sông một lần nữa không!?". Đoạn Hành Vân liếc nhìn nàng ta một cái, rồi khẽ thở dài như là rất bất đắc dĩ.
Nà ní?
Kỳ Huy Nguyệt Ծ_Ծ.
Tình tiết gì thế này 囧?
Y híp mắt lại nguy hiểm nhìn lên chồng nhà mình —— ta phải đi tìm gậy gỗ!
Trương Tiểu Vân thấy vẻ mặt của hắn như vậy thì trái tim đập loạn một chút, nhanh chóng gật đầu. "Hiện tại ai cũng biết chuyện lòng ta một mực hướng về huynh, nếu huynh thật không thể chấp nhận được ta, ta chỉ còn cách nhảy sông mà đi tìm cái chết!".
Đoạn Hành Vân gật đầu.
Trương Tiểu Vân vui mừng. "Vân đại ca, huynh đồng ý sao? Đồng ý ——".
Kỳ Huy Nguyệt 囧, y bình tĩnh xắn tay áo lên.
Đoạn Hành Vân. "Vậy thì cô nên đi nhảy sông đi thôi!".
Mọi người: "....".
"Phụt ——!". Kỳ Huy Nguyệt nhịn không được.
Rất bất hảo mà bật cười!
Đoạn Hành Vân nhéo nhéo bàn tay nhỏ trắng nõn của tiểu tức phụ nhà mình.
Em vừa rồi là không tin tưởng vi phu!
Kỳ Huy Nguyệt cho chồng nhà mình một ánh mắt: xem như ngươi biết điều!
Nhưng lần sau cần phải dứt khoát vô tình hơn nữa biết không?!
Khuôn mặt người nhà Trương gia đều cứng đờ, đặc biệt là Trương Tiểu Vân —— vẻ mặt nàng ta như xuất hiện một vết nứt, vết nứt ngày càng lan rộng cuối cùng dẫn đến vỡ vụn ra.
Đoạn Hành Vân bình tĩnh nhìn một nhà Trương gia. "Con gái các ngươi năm lần bảy lượt chạy đến gây phiền toái cho ta, ta niệm tình người cùng thôn nên không so đo, nhưng xem ra nàng ta thật là không chết tâm! Hôm nay còn dám lấy cái chết ra để ép buộc người ta phải thú nàng vào cửa, thật sự là nực cười!Dẫn đến chuyện chê cười ngày hôm nay, nàng ta sai một thì các ngươi thân là trưởng bối sai mười, quản con gái của mình cho tốt, đừng để nàng ta lởn vởn đến trước mặt ta và tức phụ ta nữa. Lần tới ta sẽ không khách khí nữa đâu!".
"Đoạn gia hán tử, ngươi sao có thể thấy chết không cứu!? Lòng dạ ngươi thật là làm bằng sắt đá a, cô nương Trương gia nhà người ta dù sao cũng là một hảo cô nương, lớn lên cũng thanh tú ưa nhìn, một tay thêu thùa cũng là nhất đẳng ở trong thôn, khuyết điểm duy nhất của nàng có lẽ cũng chỉ là quá hướng về ngươi! Chấp nhận nàng thì ngươi vừa làm được một việc thiện cứu người, còn có thể hoàn thành tâm nguyện cho cô nương nhân gia! Cô nương gia đã bất chấp mất mặt bày tỏ tâm mình với ngươi đến mức này, thử hỏi nếu ngươi từ chối nàng, nàng còn có thể sống mà gả cho người khác được sao!?".
Đoạn Hành Vân lạnh lùng nhìn phụ nhân mập mạp, nãy giờ liên tiếp chĩa mũi dùi về phía hắn.
Kỳ Huy Nguyệt. "Vị đại thẩm này, trong nhà bà có nữ nhi không!?".
"Có a! Nữ nhi nhà ta năm nay mười sáu, như hoa như ngọc!". Phụ nhân kia không hề để bụng trả lời, sẵn tiện còn khoe khoang con gái mình ra bên ngoài.
"Ò". Kỳ Huy Nguyệt gật gù. "Vậy bà phải cẩn thận biết không!? Trông chừng nàng ta cho tốt vào, nếu không biết đâu có một ngày nàng ta —— cũng vừa mắt một hán tử nào đó đã thành gia, sau đó đòi đi nhảy sông tự vẫn, lấy cái chết ra bức bách người ta thú nàng vào cửa làm thiếp thì không tốt đâu!".
"Chỉ có mấy kẻ không ra gì mới nguyện ý đi làm thiếp cho cửa nhỏ nhà nghèo! Nữ nhi của ta khinh thường chuyện làm thiếp mất mặt này!". Phụ nhân giận tím mặt nói.
Có mấy thôn dân xem náo nhiệt không chê lớn chuyện, cao giọng hô lên. "Ồ! Chỉ có mấy kẻ không ra gì mới nguyện đi làm thiếp cho nhà người khác, vậy —— Hoa tẩu tử, nãy giờ ngươi liên tục nói lời xúi giục Trương nha đầu nhà Trương gia, rồi lại khuyên Đoạn gia hán tử chấp nhận nàng ta là cớ gì!?".
Nghe đến đây, Hoa tẩu tử và một nhà Trương Tiểu Vân sắc mặt đều biến đổi.
Hoa tẩu tử kia nhận ra mình lỡ miệng, liền vội liếc nhìn Trương Tiểu Vân một cái thấy sắc mặt nàng ta thập phần khó coi, bà ta trong lòng âm thầm kêu khổ không thôi, trách mình quá nhanh miệng, rồi im bặt.
Kỳ Huy Nguyệt cười tít mắt nhìn về phía Trương Tiểu Vân và Hoa tẩu tử kia. "Là vì — Trương cô nương Trương gia tìm được một đồng đội heo đóa!".
Trương Tiểu Vân nghe vậy thì sắc mặt trắng bệch dọa người nhìn, còn Hoa tẩu tử hai mắt tam giác tí hi đảo vòng chột dạ không ngừng.
Dù sao chuyện mất mặt này đến ngày mai cũng sẽ bị truyền ra ngoài, nếu cứ để mấy người trong thôn không sợ thiên hạ đại loạn này thoải mái truyền a truyền, thì cũng không biết sẽ truyền thành cái dạng gì.
Kỳ Huy Nguyệt tất nhiên không muốn thanh danh của chồng nhà mình bị ảnh hưởng, sau này Đoạn Hành Vân muốn ra bên ngoài làm sinh ý thì chuyện thanh danh rất cần thiết, tốt hơn hết là cần phải nói mọi chuyện cho rõ ràng.
Đặc biệt là phải nhân cơ hội có mặt đông đủ tất cả người trong thôn, cần gõ gõ làm gương cho mấy cô nương chưa xuất giá khác!
"Các vị hương thân, không phải chúng ta vô tâm hay lòng dạ sắt đá thấy người đòi chết mà không cứu như lời Hoa tẩu tử vừa nói! Chỉ là vì —— nếu hôm nay có một Trương Tiểu Vân lấy cái chết ra ép buộc phu quân ta, buộc chàng vì hảo tâm mà chấp nhận để nàng ta vào cửa nhà chúng ta, vậy thì từ ngày mai nếu cũng có người học theo cách của nàng ta, bảy thôn trên tám thôn dưới xung quanh đây, đều có cô nương gia không biết xấu hổ giống như thế, đòi ra sông nhảy xuống tự vẫn rồi ép phu quân ta thu lưu tất cả các nàng thì chúng ta phải làm thế nào!?". Kỳ Huy Nguyệt câu môi cười, tầm nhìn dừng lại trên người Trương Tiểu Vân. "Ngươi đây —— chính là tự làm tự chịu! Còn có ta khuyên ngươi lần sau muốn nhảy sông tự vẫn thì nên im lặng mà nhảy, chứ không phải hưng sư động chúng tất cả thôn dân lên như vậy đâu? Đây là ngươi sợ người ta không biết chuyện ngươi muốn đi tìm chết, sợ không có người kịp chạy tới cứu ngươi lên bờ sao!? ".
Mọi người ồ lên.
Đúng là không biết xấu hổ thật!
Ai cũng cảm thấy Kỳ Huy Nguyệt nói lời này không sai, Trương Tiểu Vân kia chính là tự làm tự chịu.
Trương Tiểu Vân cả người run rẩy nhìn chằm chằm Kỳ Huy Nguyệt, như muốn ăn tươi nuốt sống y.
"Tức phụ, chúng ta về thôi!". Đoạn Hành Vân lạnh lùng nhìn Trương Tiểu Vân một cái, rồi nhanh chóng cầm tay Kỳ Huy Nguyệt rời khỏi.
Sau khi trở về, Kỳ Huy Nguyệt cảm thấy phiền phức không chịu nổi, sao cứ có mấy chuyện phiền toái tự tìm tới hai người y vậy, lẽ nào —— y thật phải ôm chồng mình lên núi sống, thì mới có thể trôi qua những ngày yên tĩnh được!
Lên núi xưng vương thì rất tốt đấy!
Nhưng giờ còn chưa kiếm đủ xèng để thu đàn em a!
"Chồng nhà mình ơi!".
"Hả?". Đoạn Hành Vân bật cười ôm người lên.
"Qua năm nữa, chàng phải ra sức kiếm thật nhiều tiền về cho nhà chúng ta đó! Chúng ta phải lên núi thu đàn em rồi tự xưng Vương! Nơi này không dung được chúng ta nữa rồi!". Quan trọng là sinh hoạt trôi qua rất mệt mỏi!
Kỳ Huy Nguyệt nghiêm túc dặn dò chồng nhà mình.
Đoạn —— sắp cùng vợ mình đi chiếm núi xưng Vương—— Hành Vân, khóe môi giật một phát.
"Làm sao?". Kỳ Huy Nguyệt nheo hai mắt lại.
"Được ——!!". Đoạn lão Đại còn cách nào khác sao.
Kỳ Huy Nguyệt gật đầu hài lòng.
Nhiệm vụ quan trọng này giao cho ngươi!
Tổ chức tin tưởng đồng chí!
Ba ngày sau, Dương thẩm qua nhà nói cho Kỳ Huy Nguyệt biết tin, Trương gia đã tìm bà mối đến bàn hôn sự cho Trương Tiểu Vân, đã tìm được đối tượng là người của thôn Vân Yên, tháng Hai tới sẽ thành thân, Vân Yên thôn nơi đó so với Đoạn Gia thôn bọn họ nơi này còn hẻo lánh hơn nhiều lắm, vì địa hình của thôn đó còn xa nguồn nước sông hơn cả mấy thôn của bọn họ.
Kỳ Huy Nguyệt đưa mắt nhìn cái thôn mình đang sống, tuy nói là gần sông nhưng ruộng nước cũng cách sông đến ba bốn trăm mét, bởi thế mỗi năm vào mùa xuân nước sông dâng cao, nên thôn dân mới có thể tháo nước vào ruộng tưới tiêu cho lúa nước, ngược lại mùa đông nước sông cạn, muốn tưới tiêu lúa nước thì phải dùng sức người gánh nước từ dưới sông lên, nhà nào không có bốn năm hán tử thì không thể làm được. Vì thế, mỗi năm Đoạn Gia thôn chỉ trồng được một mùa lúa nước là vì vậy!
Nơi này đã nghèo xơ nghèo xác rồi mà còn có nơi nghèo hơn ấy hả!?
Tóm lại có thể giải quyết được chuyện đóa trà xanh kia là chuyện tốt!
Kỳ Huy Nguyệt liền ném mọi chuyện ra sau đầu.
Khi nào xuất hiện đám yêu tinh muốn chấm mút chồng nhà mình thì lại tính!
Tiết trời cuối tháng Giêng còn lạnh lẽo, ngày hôm nay có nắng ấm nhè nhẹ, Tống thúc —— vị đại thúc trước đó có ước định đào nấm dại, thảo dược cho Kỳ Huy Nguyệt đã tìm tới Đoạn Gia thôn, mang đến hai sọt đầy nấm còn có cả bùn đất.
Kỳ Huy Nguyệt mừng tít mắt mời người vào nhà.
"Đoạn tiểu nương tử, sắp tới mùa vụ xuân cho nên ta tranh thủ lên núi một chuyến, đào nấm tới cho ngươi, ngươi kiểm tra xem mấy bụi nấm ta đã chiếu theo lời của ngươi đào cả rễ và bùn lên cùng nhau rồi, liệu có đạt yêu cầu của ngươi không!? Nếu không thì ngươi nói ra yêu cầu, lần tới ta sẽ làm theo cách ngươi nói!".
"Như vậy là rất tốt rồi!". Kỳ Huy Nguyệt hai mắt lấp lánh như lóe sao, thiếu điều trưng lên vẻ mặt tham tài.
Y vội vàng lấy điểm tâm trong nhà còn từ hồi Tết ra, còn pha siro Táo thơm thơm ngọt ngọt mời vị đại thúc.
"Vậy thì tốt quá!". Tống thúc cười vui mừng. "Thảo dược ngươi chờ qua tháng Hai, tháng Ba tiết trời ấm hơn ta sẽ đào số lượng lớn rồi mang tới!".
"Hảo, thúc vất vả!".
"Nào có, nào có!". Tống thúc xua tay liên tục.
Kỳ Huy Nguyệt thanh toán hai lượng bạc cho Tống thúc và đưa thêm mười năm văn tiền để thúc ngồi xe la trở về.
"Không, lúc trước ngươi đã đưa năm lượng bạc rồi! Hai lần tới ta cũng sẽ không lấy bạc của ngươi!".
Kỳ Huy Nguyệt nhét túi bạc vào tay Tống thúc. "Chúng ta đã ước định tốt rồi, thúc không cầm thì sao được, mau cầm!".
Tống thúc ngũ vị tạp trần đưa đẩy vài lần thì đa tạ rồi rời khỏi.
Thầm nghĩ, tiểu nương tử Đoạn gia tâm địa thật lương thiện rộng rãi, lần tới thúc sẽ đưa thật nhiều nấm và thảo dược tới cho y.
Thực chất —— Kỳ Huy Nguyệt không hề rộng rãi như vị Tống thúc kia nghĩ, y chính là chiếm được chỗ tốt của người ta!
Trong số nấm Tống thúc mang tới có không ít nấm mối, nấm tỏa dương, nấm trứng, ngoài ra còn có vài bụi nấm Tùng nhung và quan trọng là —— nấm Vân Chi*!
Siêu quý hiếm!
(*Nấm Vân Chi:)
Nấm Vân Chi là một loại thảo dược vô cùng quý hiếm đã được sử dụng làm thuốc chữa bệnh từ xa xưa ở nước C và nước láng giềng là J quốc.
Với công dụng ngăn ngừa và hỗ trợ các bệnh nan y thì giá trị của nấm Vân Chi tất nhiên không hề rẻ!
Không thể làm ruộng trồng cây trái làm giàu thì y sẽ trồng dược liệu hiếm!