Thôn dân phần lớn cảm thấy bản thân vừa rồi xác thực có chút không nói đạo lý, làm ra hành động khiến mình tự thấy xấu hổ, nay thấy vậy thì mỗi người một câu khuyên nhủ Lý gia gia mau đồng ý, chuyện tốt như được hai người Đoạn Hành Vân và Kỳ Huy Nguyệt giúp dựng nhà mái ngói thế này, không phải ai cũng có cơ hội đâu, bọn họ ao ước còn không có đâu! Lại còn có một nhà Dương gia giúp đỡ hai ông cháu nơi cư ngụ hàng ngày, này là song hỉ lâm môn đầu năm của hai ông cháu họ Lý đấy!
Kỳ Huy Nguyệt cũng tham gia góp vui, y cười tít mắt. "Tay nghề ta nấu ăn rất tốt đấy, nếu Lý gia gia ngài và cháu nội qua nhà Dương thúc Dương thẩm ở trong thời gian này, ta sẽ làm đồ ăn cho hai người các ngài nếm thử!".
Hồng thẩm bật cười. "Nếu vậy —— nhà chúng ta cũng muốn qua nhà Dương tẩu tử ở nhờ một đoạn thời gian!".
Những người khác nghe Hồng thẩm nói vậy thì hùa nhau cười nói vui vẻ.
Lý gia gia được mọi người cùng khuyên nhủ nãy giờ, nội tâm ông lão đã thập phần kích động, vội vàng kêu cháu nội của mình vái thật vái thật sâu với Đoạn Hành Vân và Kỳ Huy Nguyệt, còn nói đa tạ hết lời với Dương thúc Dương thẩm.
Kỳ Huy Nguyệt gật đầu. "Vậy mới tốt a!".
Đoạn Hành Vân nâng Lý gia gia đứng thẳng lại. "Đây là chỉ việc nhấc tay chi lao, chưa kể —— với một lời nói vừa rồi của ngài, đủ để thấy ngài là một người hiểu đạo lý, đôi mắt tinh tường biết phân biệt đúng sai, nhân phẩm lại càng là tốt đẹp, không vì nghèo khó mà nhân cơ hội với nhà chúng ta, này cũng đủ để phu thê chúng ta ra tay tương trợ!".
Lời vừa nói ra, một nhà Tần đại nương và thôn dân sắc mặt đều đại biến, trong đó liền có không ít người cúi đầu, mang theo sự chột dạ.
Đoạn gia hán tử nói lời này có phải là đang ám chỉ bọn họ không, đồng thời cũng là nói rõ cho bọn họ hiểu ra rằng, chỉ cần biết phân biệt đúng sai thì hắn và tức phụ hắn sẽ không ngại đi giúp bọn họ một tay.
Nhất thời thôn dân như bừng tỉnh, Đoạn gia hiện tại đúng thật là có bản lĩnh lại có năng lực, nếu bọn họ cứ bị vài thứ nhỏ nhặt che mờ mắt thì sau này sao có thể chiếm được chỗ tốt hơn, Tần gia kia cũng giống một nhà Kỳ lão thái, bọn họ sớm đã kết thù với nhà hai người Đoạn Hành Vân, hai bên chướng mắt nhau sẽ không bao giờ qua lại, hắn lúc trước cũng đã từng tuyên bố thẳng rằng sẽ giúp tất cả thôn dân trong thôn trừ mấy hộ gia chướng mắt kia, vậy mà vừa rồi cả đám bọn họ bị nước vào đầu nên mới hùa theo Tần đại nương kia!
Nghĩ đến đây, ánh mắt tất cả thôn dân đều mang theo oán hận rõ ràng khi nhìn về phía một nhà Tần gia, đám người chướng mắt này chính là biết gây chuyện, vì biết bản thân họ không thể chiếm được chỗ tốt từ hai người Đoạn Hành Vân, nên tính toán ở giữa gây xích mích muốn tất cả mọi người cũng giống như mấy nhà bọn họ!
Hay cho một Tần đại nương, hay cho một nhà Tần gia, gõ bàn tính gõ thật tốt a!
Tâm địa ác độc không kém Kỳ lão thái độc phụ kia!
Kỳ Huy Nguyệt thu tất cả biểu tình của thôn dân vào mắt, khóe môi câu lên một nụ cười.
Muốn chiếm lợi của nhà chúng ta thì các người cũng phải bỏ ra chút sức lực biết không!?
Ta có ý tưởng giúp đỡ các người làm sinh ý kiếm tiền thì các người cũng phải trả lại cho ta chút gì làm trao đổi chứ!?
Đôi bên hợp tác là phải cùng nhau có lợi, mới lâu bền nha!
Tần đại nương thấy chính mình bỏ ra cả đống tâm tư, vẫn tính kế hai người Đoạn Hành Vân không thành, thì sắc mặt đã xám xịt y như người chết chôi.
Đến ngay cả một nhà Tần gia cũng là bất bình không thôi, trong thôn có hai nhà bị sụp, mà nay Đoạn Hành Vân chỉ nguyện bỏ bạc trong tay ra giúp đỡ nhà họ Lý, còn là dựng nhà mái ngói thì ai lấy sắc mặt đều như đưa đám. Bọn họ thấy thôn dân đang nhìn nhà mình tràn đầy oán hận thì cũng không tiện nói thêm điều gì, chỉ là khi nhìn về phía lão bà tử và lão nương của mình càng cảm thấy Tần đại nương người này thành sự không có bại sự thì thừa, trước kia cũng chỉ vì bà miệng rộng nên gây thù kết oán với hai người Đoạn gia, ngay cả thân thích của Tần gia hiện tại cũng vì chướng mắt Tần đại nương bấy lâu nên không nguyện ý giúp đỡ bọn họ.
Sự việc nhà sụp qua đi, lúc gió xuân thổi tới, tuyết đọng trên núi trên đường theo thời gian ngày càng mỏng đi, đến ngày Mười Năm tháng Giêng cũng là ngày Tết Nguyên tiêu, tuyết cuối cùng cũng tan hết, Đoạn Hành Vân và lý chính cùng Dương thúc lên trấn trên một chuyến, tìm thợ dựng nhà đến giúp một nhà Lý gia gia dựng một ngôi nhà ngói ba gian xinh đẹp, chuyện này dẫn đến thôn dân bàn tán rất lâu, bọn họ nói Lý lão gia tử về nhà còn có phúc.
Mọi nhà trong thời gian này đều phải ăn củ cải và rau dưa muối, từ Tết đến giờ đã lâu không được ăn chút đồ dính mỡ, vì thế những hộ gia còn chút tiền đều ngồi xe la của nhà lý chính và Đỗ Lang thúc lên trấn trên, tham gia chợ phiên, tính toán mua chút thịt mỡ về trong nhà.
Ngoài ra, thôn dân ai lấy đều đã nghỉ việc dưới ruộng gần hai tháng nay, mặc dù thanh nhàn thì thanh nhàn nhưng người nhà nông gia lao động tay chân đã quen, hiện tại đều ngóng trông đất trong ruộng sớm tan băng để bắt đầu tiến hành cày bừa vụ xuân, lương thực còn dự trữ ở trong nhà bây giờ, đều là để dành đóng thuế cho triều đình vào tháng Ba sắp tới này.
Thịt tươi trong nhà hai người Đoạn Hành Vân đã dùng ăn cả tháng mười Hai và dịp Tết, trong khi đó còn có vài lần mang đi tặng cho Lý gia gia và cháu nội ông ở Dương gia mười cân, hiện tại cũng không còn nhiều, sợ tiểu tức phụ nhà mình ăn cơm không thấy ngon miệng, Đoạn Hành Vân nhân cơ hội lên trấn trên thì mua về rất nhiều thịt heo tươi mới, khi đến Hồng Trang tửu lầu Trác Túc Triệt còn tặng hắn mấy chục cân thịt bò tơ vừa thịt không lâu, ở nơi này xác thực thịt bò tơ là thứ quý hiếm, có thịt bò mang về cho tiểu tức phụ ở nhà, vì thế lần này gặp mặt, bàn thời gian giao lạp xưởng xông khói, Đoạn Hành Vân nhìn đối phương thì thấy đặc biệt —— thuận mắt!.
Trác Túc Triệt lười quản ánh mắt và bản tính "thực dụng" hơn người này của hắn.
Nhưng vẫn nhịn không được mở miệng khinh bỉ hắn vài cái!
Đoạn vô sỉ đã quen thói vô sỉ với vợ mình ở nhà từ lâu, cho nên cũng mặc đối phương khinh bỉ mình!
Có thịt bò mang về cho tức phụ thì cho dù bị đối phương khinh bỉ cũng không hề gì, chưa kể hắn cũng đâu mất đi đâu miếng thịt nào trên người!
Vì vài chục cân thịt bò cho vợ mà Đoạn lão Đại phải hạ mình đến tận mức này!
Lạp xưởng xông khói sau khi hong khô chỉ còn lại số lượng là mấy trăm cân, so với thịt tất nhiên lạp xưởng không quý giá bằng, nhưng đây lại là món ăn mới, mùi vị vừa ngon lại vừa lạ, cho nên Đoạn Hành Vân không ngại vung cao dao lên chém xuống cổ Trác Túc Triệt một nhát thật sâu, thịt heo ướp tương và thịt ủ mỡ trước đó là tám mươi văn tiền, lần này lạp xưởng lại tính đến một trăm hai mươi văn một cân.
Trác Túc Triệt nghẹn đầy một họng, nhìn hắn. "Lạp xưởng không phải còn không quý bằng thịt sao!?".
"Sao có thể!?". Đoạn Hành Vân ngạc nhiên bình tĩnh nhìn lại đối phương. "Lạp xưởng này được chế biến từ thịt mỡ, là phần đắt nhất của con heo, chưa kể vật quý vi hiếm, nhà chúng ta chỉ có vài trăm cân này, đều tính toán giao hết cho Trác huynh và tửu lầu trong tay huynh! Có nói huynh độc chiếm món ăn mới mẻ này cũng không hề nói quá! Sau khi chế biến rồi bán ra, tửu lâu của huynh có khi còn thu về đến vài lượng bạc một cân, tính ra còn lời hơn nhà chúng ta rất nhiều a!".
Trác Túc Triệt: ".....".
Đa tạ vị huynh đài này đã giúp tửu lâu chúng ta tính toán xong cả việc lời lãi, mà chúng ta sau này có thể thu vào đến tỉ mỉ chi tiết như vậy!
Đoạn Hành Vân tỏ vẻ đều là chỗ quen biết, đừng khách sáo!
Trác Túc Triệt cười híp mắt. "Mã thúc! Tiễn khách!".
Giữ tên này ở lại thêm hồi nữa thì Trác Túc Triệt hắn chắc tự nghẹn mà chết!
Mã chưởng quầy: "....".
Đoạn Hành Vân không cần người tiễn, hắn rời khỏi tửu lâu Hồng Trang —— rất nhanh!
Chờ đến khi hắn trở về, tiểu tức phụ nhà hắn đang ngồi tách hạt bắp trong sân, mấy con gà hiện tại đều đã trưởng thành, cả đám đang ngoan ngoãn vây quanh tiểu tức phụ nhà hắn, thi thoảng kêu chiếp chiếp đòi ăn vài hạt bắp.
"Một ngày ăn nhiều như vậy cũng không thấy đẻ được mấy quả trứng, ta sắp không nuôi nổi các ngươi nữa rồi! Sáng nay còn giữ trứng không cho ta lấy đi, muốn ăn bắp thì phải lấy trứng ra trao đổi có biết không!?". Kỳ Huy Nguyệt trừng mấy con gà mái đanh đá nhất trong đám gà nhà mình nuôi.
"Quác, quác, quác". Đám gà mái đứng trong sân sớm đã thành tinh, nghe đến chuyện phải lấy trứng của tụi nó đi đổi bắp thì cả đám cùng kêu lên chí chóe.
Kỳ Huy Nguyệt: "....".
Xem đi, đến gà mái mà còn biết chiếm tiện nghi đến nhường này!
Thật đúng là phản khoa học!
Đoạn Hành Vân dừng lại xe bò nơi cổng nhà mình, nhìn vợ nhà mình đang mắt to trừng mắt nhỏ cùng đám gà mái thì khẽ bật cười.
Í, Kỳ Huy Nguyệt thấy chồng nhà mình về thì ném hết mấy con gà mái đi, chạy ra mở cổng đón người, y đưa tay xoa xoa đầu Mười Lượng Bạc, rồi nghển cổ hỏi han Đoạn Hành Vân, về chuyện bàn sinh ý đầu năm cùng Trác Túc Triệt tiến triển ra sao!?
"Một trăm hai mươi văn tiền một cân!". Đoạn Hành Vân mỉm cười.
Kỳ Huy Nguyệt mở to hai mắt, rồi cười đến cong mặt mày.
Chồng nhà mình đúng là có tiềm chất gian thương!
Huynh đệ, làm tốt lắm!
"Là phu quân làm tốt!". Đoạn Hành Vân sửa lại lời y cho đúng.
"Ừ, ừ! Phu quân làm rất tốt!". Kỳ Huy Nguyệt cười tít mắt gật gật đầu.
Đoạn Hành Vân khuân hết đồ từ trên xe xuống, khi vác đến sọt tre đựng đầy thịt bò thì hắn vẫy vẫy tay tiểu tức phụ nhà mình lại gần, chỉ cho y xem.
Kỳ Huy Nguyệt hai mắt còn mở lớn hơn vừa rồi. "Thịt bò! Ở đâu ra nha!?".
Bên ngoài bán toàn là thịt bò già và ốm bệnh, mùa này có đôi khi còn chết do giá rét, ăn vào một chút cũng không tốt, vì thế y đến nơi này đã nửa năm thời gian có hơn, mà cũng chưa từng mua qua một miếng thịt bò nào cả.
Đoạn Hành Vân biết là tiểu tức phụ sẽ thích, hắn mỉm cười. "Trác Túc Triệt tặng! Vì thế —— ta đã tự làm chủ mà giảm tiền lạp xưởng xuống cho hắn!".
"Ò". Kỳ Huy Nguyệt cười tít mắt.
Chồng mình thật là có năng lực ăn chặn a!
Phu quân làm rất tốt!
Đồng thời, trong đầu y đang suy tính trưa nay làm một mâm món ngon toàn thịt bò cho chồng nhà mình ăn, nhân tiện có thịt tươi mới thì mang tặng bên nhà Dương thẩm bên kia hai cân thịt.
Hơn tháng này trời có tuyết rơi giá rét, thôn dân hầu như đều ở trong nhà mình trốn qua mùa đông, nay tuyết tan trời cũng có nắng nhẹ, các anh hùng bàn phím của thôn nghẹn đã lâu, hiện tại đều nhịn không được mà lao ra và có xu hướng mạnh mẽ hơn bao giờ hết!
Tin đồn đang nóng đến bỏng tay hiện nay trong thôn, được các anh hùng bàn phím cô dì thím bác xào nấu nhiều nhất là tin đồn có liên quan đến nữ nhi của một nhà Trương gia.
Không biết tin đồn từ nơi nào truyền ra nói, trước Tết vào ngày Trừ tịch đoạn thời gian trước, Trương Tiểu Vân bày mưu kế muốn tính toán Đoạn gia hán tử Đoạn Hành Vân, giả vờ bất cẩn trượt chân ngã xuống sườn núi, Triệu thị là tẩu tử của nàng muốn lừa Đoạn gia hán tử đến cứu người, sẵn dịp để hai người có tiếp xúc da thịt, mượn cớ đó để Đoạn gia hán tử thú Trương Tiểu Vân vào cửa Đoạn gia làm thiếp.
Tin đồn như gió lan ra khắp thôn, gây ầm ỹ xôn xao, hiển nhiên cứ liên quan đến hai người Đoạn Hành Vân và Kỳ Huy Nguyệt thì dù là chuyện nhỏ cũng biến thành đại sự, mỗi lần đều được thôn dân tận tình cọ nhiệt độ cho lên đầu tin tức trang mạng miệng của thôn.
Kỳ Huy Nguyệt và Đoạn Hành Vân đi nhặt củi thông ở chân núi, bỗng nhiên nghe được lời bàn tán.
Kỳ Huy Nguyệt 囧.
Thế nào lại lan ra tin đồn này!?
Tại sao thôn dân lại nhiệt tình như thế cơ chứ?
Đoạn Hành Vân sắc mặt bên ngoài nhìn thì bình tĩnh nhưng trong nội tâm giờ đây lại phi thường thấy —— khó ở!
Đơn giản vì cứ liên quan đến nữ nhân kia, là tiểu tức phụ nhà hắn mỗi lần đều sẽ đối với hắn hừ tới hừ lui!
Cứ tưởng đám người Trương gia và nữ nhân kia sẽ trọng mặt mũi mà biết thu liễm lại, tự quản nhau cho tốt! Không ngờ là ——!!
Hắn có vẻ đã dành cho Trương lão gia tử kia và Trương gia sự hy vọng quá lớn rồi!
Vẫn là tự thân vận động thì tốt hơn!
"Hừ!". Kỳ Huy Nguyệt quả nhiên đang hừ tới hừ lui chồng nhà mình.
Đoạn Hành Vân: "....".
Chuyện tin đồn chưa tính là kịch tính, kịch tính hơn còn ở phía sau nữa kìa!!!
Giữa trưa ngày hôm ấy, Trương Tiểu Vân một đường hưng sư động chúng, phi ra bờ sông cạn nơi phụ nhân trong thôn thường lui tới giặt giũ —— trầm mình xuống nước muốn tự vẫn!!
Trước khi nhảy còn hô lớn một câu. "Thanh danh của nàng ta đã hoàn toàn bị hủy, có sống cũng không còn mặt mũi nào nhìn ai, muốn gả cũng không gả được cho người nào tốt nữa —— vậy thì thà đi tìm cái chết để giải thoát!".
"Ồ!". Mấy phụ nhân trước khi gọi người đến cứu người thì cùng nhau cảm thán.
Nơi Trương Tiểu Vân nhảy địa điểm rất gần Đoạn gia, thôn dân trong thôn còn chưa kịp chạy tới, thì hai người Kỳ Huy Nguyệt và Dương thẩm đã có mặt tại hiện trường, để nắm bắt tin tức mới nhất một cách sớm nhất, sẵn tiện đánh giá năng lực diễn xuất của nhân vật chính, hiện tại còn đang vùng vẫy dưới dòng nước trong sông!
Nhảy sông còn lựa chọn địa điểm là bờ cạn, nơi dòng nước nông nhất để nhảy!
Chưa kể —— nếu thật muốn đi tìm cái chết thì cớ gì phải hô lớn gây động tĩnh như vậy!
Một chút cũng không chuyên nghiệp!
Thật muốn hô NG, để đối phương trèo lại lên bờ rồi nhảy lại!
Sông chỉ vừa tan băng nên nước lạnh thấu xương, nếu là trước khi tuyết rơi thì có lẽ nước sông ở nơi bờ cạn xác thực có chút nông, nhưng Trương Tiểu Vân đã đánh giá sai thời điểm hiện tại, đây là thời điểm băng tan cho nên nước băng từ khắp nơi tại thượng nguồn và trung nguồn dồn xuống hạ nguồn nơi này, dù là bờ cạn thì lúc này nước lại chảy khá xiết, nàng ta mới đi ra bên dòng nước cách bờ sông cạn mấy thước thì bất ngờ bị chìm xuống.
"Cứu mạng ——!". Tiếng hô cứu thét lên chói tai.
Kỳ Huy Nguyệt, Dương thẩm và mấy phụ nhân trên bờ: "....".
Không phải nhảy sông tự tử sao?
Vì cái gì lại hô cứu mạng?
Năng lực diễn xuất kém như vậy cũng đòi ra mở bát hành nghề!
May là chúng ta không mất tiền mua vé, nếu không chắc chắn sẽ đòi lại số tiền đã bỏ ra!
Trương Tiểu Vân chới với trong dòng nước, tứ chi vùng vẫy loạn xạ, cái rét thấu xương bao phủ toàn thân nàng ta.
Dương thẩm chia túi hạt dưa còn hồi Tết ở trong nhà mình ra cho Kỳ Huy Nguyệt và mấy phụ nhân bên cạnh. "Ăn chút hạt dưa cho đỡ buồn, từ từ xem!".
Kỳ Huy Nguyệt 囧.
Thẩm còn rất chuyên nghiệp trong công cuộc hóng chuyện a!
Trên bờ lúc này đã xuất hiện thêm khá nhiều người, cũng có không ít hán tử nhưng không ai dám nhảy xuống cứu người. Đơn giản vì mấy ngày nay bọn họ cũng đã nghe được một số tin đồn, nếu bây giờ nhảy xuống cứu người sẽ tránh không khỏi việc đôi bên có tiếp xúc da thịt, chẳng may bị ép phải thú đối phương vào cửa, bọn họ chỉ là hộ nông gia nhà nghèo nào có dám nghĩ đến chuyện nạp thiếp vào nhà.
Chuyện này quá kinh hãi thế tục!
Dương thẩm chậc chậc lưỡi. "Làm người a, chính là không thể tạo nghiệt!".
Kỳ Huy Nguyệt rối rít gật đầu.
Cuối cùng Trương Tiểu Vân cũng may mắn chờ được cha và Đại ca nàng ta chạy đến, Trương Dũng nhảy xuống sông ra sức liều mạng bơi, rốt cuộc cũng bắt được cánh tay của muội muội nhà hắn, nếu hắn đến chậm chút nữa thì có khả năng Trương Tiểu Vân hoàn toàn chìm xuống dòng nước kia.
Đưa người lên bờ, Triệu thị lúc này vừa hô vừa khóc cũng cầm quần áo ấm khô sạch trên tay chạy tới, đám người nhốn nháo hô cứu người.
Đoạn Hành Vân cầm áo đi tới, phủ lên vai cho tiểu tức phụ nhà mình, tránh cho y hóng chuyện hóng đến cảm lạnh, gió bờ sông thời điểm này tương đối lớn.