Phong ba trà xanh qua đi, thì lại đến tiết mục ăn vạ đòi bồi thường của một nhà Kỳ gia, khi đại sư và Đoạn Hành Vân cùng lý chính đến cổng nhà Kỳ gia, nói rõ ý đồ ngày hôm nay muốn chuyển bài vị của Tứ phòng Kỳ gia —— nhạc phụ nhạc mẫu của Đoạn Hành Vân rời khỏi từ đường của họ Kỳ, thì Kỳ lão thái dù đang nằm liệt trên giường vẫn liên tục la hét, thét chói tai đòi bạc chữa thương mà hai người Đoạn Hành Vân và Kỳ Huy Nguyệt hại một nhà họ bị phạt trượng hình, chưa kể nếu muốn đến từ đường của họ Kỳ để chuyển bài vị của Kỳ chung và Chấn thị đi thì cũng phải đóng phí bằng bạc bù tổn thất cho bọn họ, Đoạn Hành Vân chỉ là người ngoài không có quyền đến từ đường Kỳ gia làm loạn, chẳng may động đến thần linh hay gì đó tương tự thì cả nhà bọn họ không gánh nổi!
Đại sư bị người ta gán cho cái danh hiệu "làm loạn" thì lập tức sắc mặt sa sầm xuống, hai mắt trợn trừng, chùm râu hoa tiêu cũng run lên.
Đoạn Hành Vân bình tĩnh giơ khế ước văn thư đoạn thân lúc trước của tiểu tức phụ nhà hắn và đám người Kỳ gia này ra, bên trên đoạn thân thư ở phần cuối có ghi rõ Kỳ Huy Nguyệt sẽ chuyển bài vị của cha nương y ra khỏi Kỳ gia.
Kỳ lão thái hung hăng đã quen thói, bà ta mới không quan tâm đoạn thân thư viết những gì.
Lý chính nhìn không nổi mà hung hăng trừng Kỳ lão thái. "Ngươi gây loạn chưa đủ phải không!? Có phải để hai người Hành Vân, kiện một nhà các ngươi lên đến nha môn một lần nữa thì các ngươi mới ngoan ngoãn lại!? ".
Kỳ lão thái và một nhà Kỳ gia hiện tại mà nghe đến nha môn hay Huyện lệnh thì đều sợ đến mất mật, cổ rụt lại một cái nhưng vẻ mặt vẫn là không tình nguyện như cũ.
Đoạn Hành Vân lạnh lùng cười, đám người này hiện tại bị đánh đến nằm liệt một chỗ mà vẫn muốn gây chuyện, nếu chờ bọn họ khỏe lại có cơ hội thì chắc chắn sẽ lại nhảy nhót trở lại, đúng là không thể xem thường sức chiến đấu của mấy kẻ ngu xuẩn này mà!
Bài vị của phu thê Kỳ Chung và Chấn thị vẫn được rời đi theo kế hoạch, thôn dân trong thôn rỗi rảnh không có việc gì đều kéo đến xem náo nhiệt.
Hương án được lập lên, đặt phía bên trái song song cùng hương án của phu thê Đoạn lão gia tử Đoạn Hành Vinh tại nhà chính, một nén nhang thắp lên rồi thành kính dập đầu ba cái cùng Đoạn Hành Vân, Kỳ Huy Nguyệt lúc này mới thoáng thở phào một hơi nhẹ nhõm.
Người trong thôn Đoạn Gia sinh hoạt đơn giản, có nhà đến nay vẫn còn là bữa no bữa đói, cũng không có dư tiền mà giăng đèn kết hoa.
Mỗi nhà chỉ bỏ vài văn tiền nhờ người biết chữ trên trấn hoặc lý chính trong thôn viết đơn giản giúp hai câu đối, treo ở cổng nhà và thêm mấy chữ phúc treo ở cửa chính, cửa sổ, trong nhà nếu có nuôi gia súc thì cũng phải dán lên sừng của gia súc một tấm.
Kỳ Huy Nguyệt ở ngoài sân mài mực cho chồng nhà mình, để Đoạn Hành Vân tự tay viết câu đối lên giấy hồng, Dương Đào và Dương thúc ở bên cạnh há miệng tán thưởng không ngừng, hai người qua đây cũng là vì tính nhờ Kỳ Huy Nguyệt viết giùm vài câu đối và mấy chữ phúc, trước đó Dương Đào cũng đi theo Kỳ Huy Nguyệt học viết chữ, nhưng đến bây giờ thì chữ viết của nàng vẫn không đủ nhìn, cùng gà bới ra chính là một dạng. Nàng và cha càng không ngờ là Đoạn Hành Vân năm nay lại tự cầm bút viết câu đối, nhìn đoạn Hành Vân múa bút như bay trên giấy hồng, chữ viết nhìn có vẻ rất ra gì, vì thế Dương thúc nhịn không được hỏi một câu tấm này ý là gì, Dương Đào con gái thúc lại hỏi tấm kia ý là gì, sau khi được Kỳ Huy Nguyệt chậm rãi giải thích ý nghĩa của từng câu, thì miệng hai người Dương thúc càng há lớn hơn.
Vân tiểu tử thật lợi hại a!
Vân đại ca cũng lợi hại gần giống Tiểu Thất muội muội a!
Đoạn Hành Vân viết xong rất nhanh, Dương thúc và Dương Đào lập tức hỗ trợ cầm chổi trúc và hồ dán ra bên ngoài, đi dán câu đối và chữ phúc lên khắp nơi trong nhà hai người, hắn lại bắt đầu hạ bút tiếp tục viết giúp một nhà Dương gia.
Đến chiều tối xong xuôi tất cả thì Đoạn Hành Vân xuống bếp hỗ trợ tiểu tức phụ nhà hắn nhóm lửa bếp lò chuẩn bị nấu cơm đêm giao thừa.
Đêm Ba Mươi, chẳng có việc gì quan trọng ngoài việc nấu cơm.
Dù chỉ có hai người thì Kỳ Huy Nguyệt vẫn làm đến mười món ăn, mang ý nghĩa thập toàn thập mỹ, món nào đối với Đoạn Hành Vân cũng là mỹ vị, một bàn lớn đồ ăn mà có hơn phân nửa vào bụng hắn.
Kỳ Huy Nguyệt càng sâu sắc cảm thán, nếu y không kiếm nhiều tiền hơn thì sẽ không nuôi nổi chồng nhà mình!
Đến giờ khắc giao mùa sang năm mới, không bao lâu, từ trong thôn và Dương gia bên cạnh liền mơ hồ có thể nghe được tiếng pháo kêu "đùng đoàng", nhưng —— một tiếng này nổ xong, thì đến nửa ngày sau mới thấy nhà khác tiếp tục đốt, mọi hộ gia đốt chính là dây pháo nhỏ số lượng đặc biệt ít, pháo đối với thôn dân Đoạn Gia thôn mà nói không tính là thứ rẻ, cũng như thịt ăn ngày Tết, nhà nghèo hay khá giả thì đều nhất định phải mua một ít về trong nhà, để đốt lấy cầu may mắn đầu năm.
Đoạn Hành Vân cũng cầm mồi lửa trong nhà ra đốt bên ngoài cổng, pháo nổ "đùng đoàng" liên tiếp một khắc mới dừng.
Bông tuyết trên trời như lông ngỗng hạ xuống, Kỳ Huy Nguyệt mặc như trái cầu đứng ở trước sân, khi nói miệng cũng thở ra khói, mặt nhỏ nhanh chóng nhăn tít lại thành một đoàn. "Chàng đốt xong chưa!? Mau đi vào thôi, lạnh quá rồi!".
Đoạn Hành Vân đóng cổng cài then, ôm tiểu tức phụ nhà hắn lên đi vào nhà. "Đã nói ta tự đi một mình được, chính là em không chịu, phải bám theo ra ngoài bằng được. Xem đi, mặt nhỏ cũng đông lạnh rồi!".
Kỳ Huy Nguyệt nghển cổ lên phản bác hắn. "Năm mới đến, việc trong nhà phải hai người cùng làm mới có ý nghĩa có biết không?".
"Hửm!?". Đoạn Hành Vân nhướn mày cười.
Kỳ Huy Nguyệt: "....".
Ta nói là —— LÀM VIỆC NHÀ!
"Chàng đừng có nghĩ đến việc hai người cầm thú kia!". Y gào vào mặt chồng nhà mình.
Một chút cũng không dịu dàng!
"Ừ, chúng ta chỉ làm hai người! Ta tuyệt đối sẽ không cho người thứ ba tham gia cùng!". Đoạn vô sỉ rất vô sỉ nói.
Kỳ Huy Nguyệt 囧.
Đúng là không thể chịu nổi!
Cũng may là ngươi còn biết chuyện 3P cùng High là không thể được!
Sáng hôm sau, Kỳ Huy Nguyệt mỏi lưng đau eo nằm trên giường tức muốn chết, tên cầm thú này ——!!!
Đêm qua xong việc quá muộn, trời lại lạnh, y không ngâm được linh tuyền, hậu quả là sáng nay ngủ dậy hai chân liền phát run, cả người đều thấy không khỏe!
Khác hẳn với bộ dáng thần thanh khí sảng của ai kia!
Càng nhìn càng nhịn không được mà phẫn hận!
Đoạn vô sỉ ăn no cả đêm, nhìn tiểu tức phụ nhà mình đang ra sức trừng hắn thì lại vừa chột dạ vừa không biết vô sỉ mà nói. "Ai kêu tức phụ nhà ta chính là dũng mãnh như thế, đêm qua em ấy đã lăn lộn ta cả một đêm!".
Nói xong còn nhịn không được mà tự chính mình thấy nổi da gà!
Kỳ Huy Nguyệt nghe mà ngơ ngác 囧.
Mọa sư!
Tên khốn mặt dày vô sỉ nào đây, tuyệt đối không phải chồng y!
Này, này đêm qua rốt cuộc là ai lăn lộn ai nha!?
Đoạn Hành Vân diễn đến quên trời đất, còn trưng ra một bộ dáng thẹn thùng, tựa đầu lên vai gầy của tiểu tức phụ nhà hắn, gương mặt tỏ vẻ e thẹn tựa như cô vợ mới lớn vừa gả chồng. "Tức phụ nhà ta chính là mạnh mẽ như thế! Làm ta đêm qua mệt muốn chết ——!!!".
Đặc biệt nhấn mạnh hai chữ "mạnh mẽ"!
Kỳ Huy Nguyệt nghe những lời này lại thấy rất vừa tai mình, là một nam nhân có "dưa leo nhỏ" ai mà không vui khi được đối tượng của mình khen là dũng mãnh và mạnh mẽ, cho dù là lời dối trá cũng thấy rất sảng khoái biết không?. Y không tự chủ được mà hỏi lại chồng nhà mình. "Thật –– thật –– thật à? ".
Đoạn Hành Vân gật đầu kiên định nói. "Tất nhiên là thật! Tức phụ ta chính là có khả năng như vậy!".
Kỳ Huy Nguyệt nhếch môi cười hề hề.
Nhìn ngốc muốn chết!
Đoạn Hành Vân khẽ thở ra một hơi, cuối cùng cũng dỗ được người, đêm qua hắn xác thật hơi —— cầm thú!
Bữa cơm sáng Mùng Một tất nhiên là phải phong phú hơn mọi ngày, Kỳ Huy Nguyệt liền mở cửa phòng chứa, lấy ra một khối thịt heo ướp tương, một đoạn ngắn lạp xưởng xông khói mang đi rửa với nước ấm, rồi thái thành lát mỏng, múc nước cho vào nồi, đem xửng trúc đặt lên trên, sau đó đem lạp xưởng và thịt ba chỉ heo ướp tương đã thái xong đi hấp ước chừng nửa khắc thời gian là được.
Thịt thỏ khô ướp muối cũng mang ra rửa với nước ấm, rồi chặt nhỏ mang đi hầm cùng khoai tây và ớt khô, ăn với cơm trắng rất thích hợp.
Rau xanh trong không gian trước đó trồng đã phát triển khá tốt, cũng lấy ra một rổ nhỏ, mang đi xào.
Mùa đông, rau xanh chính là ngàn bạc khó kiếm a!
Kỳ Huy Nguyệt vừa xào rau vừa nghĩ.
Cứ như vậy trôi qua mùng Một, đến mùng Hai là ngày tức phụ đã gả ra ngoài về nhà mẹ đẻ, đối với Kỳ Huy Nguyệt nhà mẹ đẻ ấy hả —— không có vẫn là tốt hơn!
Mùng Ba, chính là thời gian đi chơi Tết nhưng từ đêm Ba Mươi tuyết vẫn rơi không ngừng, khiến cho tuyết cũ trên mặt đất còn chưa kịp tan đã một lần nữa bị bịt kín bằng một tầng tuyết mới, có điều mọi người ở nơi đây đã sớm thành thói quen, khắp nơi là một màu trắng xóa của tuyết, khiến cho đường đi lầy lội, lúc bước ra ngoài chân dẫm xuống đã không còn thấy cổ chân, vì thế nơi nào cũng không tiện đi.
Đoạn Hành Vân sau khi đi về phía sau nhà cho Mười Lượng Bạc ăn rơm khô, và cho gà ngỗng ăn ngô thóc xong thì quay trở lại trong nhà.
Kỳ Huy Nguyệt vẫn luôn quấn chăn kín mít, chỉ lộ ra hai con mắt làm ổ trên giường sưởi, ôm chồng nhà mình ăn đồ ăn vặt, chán thì lại vừa trò chuyện kế hoạch sang năm vừa nướng khoai, rang đậu phộng, hai người tính trốn trong nhà qua một ngày mùng Ba này.
Y không muốn ra ngoài trong thời tiết này vì rất lạnh!
Dương Thẩm và Dương thúc sáng nay vội vã sang đây tặng đồ ăn nhà làm ngày Tết cho hai người, còn cho Kỳ Huy Nguyệt một bao lì xì lớn. "Trận tuyết năm nay lớn hơn mọi năm, cũng không biết đây là chuyện tốt hay chuyện xấu."
"Vừa nhìn cũng biết tuyết lớn như vậy thì sang năm thu hoạch dưới ruộng nhất định tốt!." Kỳ Huy Nguyệt hớn hở thu bao lì xì lại rồi miệng ngọt nói một câu tốt lành.
Dương thúc và Dương thẩm bật cười, gật đầu nói theo vài câu.
Chiều mùng Ba, từ trong thôn vọng lại tiếng chiêng cồng đánh vang.
Kỳ Huy Nguyệt ngơ ngác không biết đó là cái gì?
Đoạn Hành Vân cũng nhíu mày, sau khi suy nghĩ thì lên tiếng. "Là tiếng chiêng tập trung thôn dân từ nhà lý chính!".
"Tập trung thôn dân, là có chuyện gì quan trọng ư?". Kỳ Huy Nguyệt ngạc nhiên.
Vào ngày mùng Ba Tết thì có chuyện gì quan trọng đến mức phải tập trung tất cả thôn dân cơ chứ?
Đoạn Hành Vân không ngăn được tiểu tức phụ nhà mình, Kỳ Huy Nguyệt nhất quyết đòi ra đường với hắn, tuyết đã ngừng rơi từ giữa trưa nhưng nơi nào cũng là từng tầng tuyết đọng rất dày, sợ tiểu tức phụ nhà mình bị đông lạnh, hắn liền quấn đối phương thành một quả bóng, đổ nước nóng vào lò sưởi tay để y ôm vào ngực, rồi mới cùng nhau đi ra đường, đứng đợi Dương thúc Dương thẩm hai người ở cổng nhà mình, hắn đoán thúc thẩm chắc chắn cũng đã nghe thấy tiếng cồng trong thôn, hai người nhất định sẽ đi qua.
Chờ đến khi bốn người lội tuyết đi tới nhà lý chính, thì đã thấy rất nhiều thôn dân tập trung ở đó, đang bàn tán xôn xao, còn thoáng mơ hồ nghe thấy tiếng thở dài bất lực của hán tử, tiếng la khóc nức nở thương tâm của đám phụ nhân và hài tử, từ bên trong nhà lý chính vọng ra đến ngoài đường.
Kỳ Huy Nguyệt hai mắt đảo đảo, vểnh tai lên nghe mọi người đang bàn tán, loáng thoáng nghe được vài câu "tạo nghiệt", "sập nhà" ——!
Đoạn Hành Vân nhìn giày trên chân tiểu tức phụ nhà mình đã thấm ướt do lội tuyết một đường, hắn khẽ cau mày, đành phải chen chúc với đám người đi thẳng vào trong nhà lý chính, lấy lý do hỏi chuyện gì đã xảy ra nhưng thực chất là tính toán để tiểu tức phụ nhà hắn tạm ngồi bên lò sưởi của nhà lý chính, trước sưởi ấm rồi đợi hong khô giày.
Nói là lò sưởi nhưng thực chất cũng chỉ là một thùng sắt mỏng cũ kỹ, bên trong không đốt than không khói quý giá, mà là đốt củi khô thật to bằng bắp đùi một người trưởng thành, củi chặt theo cách như vậy thì có thể đốt được rất lâu, chỉ đơn giản như vậy nhưng không phải nhà ai trong thôn Đoạn Gia thôn cũng có để dùng, đa số thôn dân dùng củi cành thông rụng nhặt ngoài rừng thông và vài loại cây nhỏ khác.
Vừa vào đến nhà chính đã nghe thấy một giọng nói rất quen thuộc đang khóc lóc, kể lể làm người nghe không nhịn được mà thương tâm.
Là Tần đại nương miệng rộng!
Nguyên lai là do mấy ngày nay tuyết rơi quá lớn, khiến phòng ốc nhiều năm không tu sửa của hai hộ gia trong thôn là Tần gia và Lý gia bị sụp đổ. Hiện tại cả hai hộ gia gồm mười mấy nhân khẩu tạm thời không có nơi cư ngụ, Tần gia tuy có vài họ hàng thân thích trong thôn, nhưng chính là quan hệ của một nhà Tần gia và mấy nhà thân thích không tốt, nguyên nhân cũng vì cái miệng rộng của Tần đại nương bao năm qua tạo nghiệt. Còn Lý gia thì lại là một hộ ngoại lai, đến Đoạn Gia thôn nơi này định cư mới được mười năm đổ lại đây, trong nhà con trai và con dâu ông đã bị sói lạc đàn xuống núi cắn chết vào mấy năm trước, hàng ngày chỉ còn lại hai ông cháu nương tựa lẫn nhau, ông nội Lý năm nay đã ngoài năm mươi, còn cháu trai Lý Úy mới mười ba mười bốn tuổi, gia cảnh thật sự là có chút khó khăn. Nay đúng với câu đã nghèo khó còn sinh ra nghèo khó, căn nhà làm nơi chui ra chui vào duy nhất để qua mùa đông của hai ông cháu cũng bị sập, lý chính đành phải cho nhi tử nhà thúc đánh cồng kêu gọi thôn dân tập trung lại, đưa ra đề nghị cùng giúp đỡ hai hộ gia kia tu bổ phòng ốc.
Thôn dân dù rất ngại làm việc không công vào lúc tiết trời lạnh giá này, nhưng lời lý chính nói ra ai mà dám không tuân theo, chưa nói đến chuyện tất cả đều là hương thân cùng thôn, chỉ nói đến chuyện —— nếu hiện tại ngươi không nguyện ý giúp đỡ hàng xóm gặp nạn, sau này nếu là đến phiên nhà ngươi gặp chuyện không may, thì lúc đó cũng đừng oán trách sẽ không có người đến giúp ngươi!
Chưa kể, bọn họ cũng chỉ là bỏ ra chút sức lực chứ không phải là tiền bạc, cho nên ai cũng vui vẻ đáp ứng.
Kỳ Huy Nguyệt thở dài.
Thật sự là tuyết lớn làm sụp nhà kìa!
Mặc dù y thấy Tần gia kia sụp nhà là —— đáng đời!
Ngươi nói, nhà ngươi có đến tận mười mấy nhân khẩu, thì có đến năm sáu hán tử, mỗi một người so với một người đều là cao lớn khỏe mạnh, vì cớ gì mà trước mùa đông không tự biết gia cố mái nhà nhà mình cho chắc chắn chút a!
Nhà các ngươi cũng đâu có thể so với hai ông cháu Lý gia bên kia, nhà họ một người già yếu một tiểu hài tử gầy gò!?
Tần đại nương nãy giờ khi thấy hai người Đoạn Hành Vân và Kỳ Huy Nguyệt xuất hiện, nhìn trên người hai người bọn họ đang mặc áo ấm may bằng da lông xinh đẹp sang quý, thì tâm tư bà ta đã liên tục luân chuyển vài lần, hai con mắt tam giác ngược cũng là xoay vòng vòng không ngừng trong hốc mắt, vừa nhìn là một bộ dáng đang muốn tính kế người.
Kỳ Huy Nguyệt lười quản lão thái bà miệng rộng này nghĩ gì.
Dù sao bà ta cũng chẳng gây ra được sóng to gió lớn gì!
"Nhà Hành Vân, mau lại đây!". Tần thẩm ngồi gần lò sưởi đang đốt củi cháy rất vượng, thẩm vẫy vẫy tay về phía Kỳ Huy Nguyệt và Đoạn Hành Vân.
Đoạn Hành Vân đưa tay đẩy nhẹ lưng tiểu tức phụ nhà hắn một cái. "Ngoan, qua bên đó ngồi đi!".
Kỳ Huy Nguyệt đưa mắt nhìn lên chồng nhà mình một cái, lén lút cầm tay hắn kéo đi, lại ra hiệu cho Dương thẩm, ba người cùng nhau nhanh chóng dịch chuyển về phía lò sưởi duy nhất trong phòng.