Con người thật sự là khó hiểu, đôi khi cũng mang theo suy nghĩ rất kỳ quái, giống như tình huống của Đoạn Hành Vân hiện tại.
Ban đầu ở thôn Đoạn Gia rất nhiều người đều sợ hắn, bọn họ nói hắn mệnh cứng có khi còn khắc cha khắc nương, nếu không cũng không giải thích được chuyện lúc trước, cả đàn sói hung ác lao vào tấn công một nhà Đoạn gia như vậy, mà chỉ có mình hắn là thoát thân còn sống sót, sau đó cộng thêm việc hắn ở trong thôn hàng năm đều đi săn thú, dẫn đến cả thân nhiễm một mùi huyết tinh, hắn chỉ cần đứng yên không nói gì cũng làm thôn dân thấy sợ hãi, họ càng là không dám nói chuyện cùng hắn, ngay cả việc đến gần hắn họ cũng không suy nghĩ qua bao giờ, hiện giờ thấy hắn bắt đầu thu liễm tính tình trở lên ôn hòa, biết kiếm tiền, biết thương tức phụ thì thôn dân bắt đầu đánh giá kĩ lại hắn, rồi âm thầm hối tiếc vì đã để lỡ mất một hiền tế tốt, các cô nương trong thôn cũng là một dạng như thế, trong lòng mỗi người đều mang theo ý nghĩ không an phận, trước đó không phải đã có Trương Tiểu Vân nhà Trương gia làm minh chứng đó sao, nhưng cuối cùng vẫn là nàng ta không đủ can đảm gây nên được sóng gió gì.
"Các ngươi nói cái gì đó?". Dương Đào càng nghe càng thấy thái quá, nàng thở hổn hển chạy đến, đứng ngay trước mặt mấy tiểu cô nương kia, có chút kích động nói.
"Nói... chúng ta... nói cái gì cũng không liên quan đến ngươi". Một tiểu cô nương đứng lại sắc mặt hơi ngại ngùng lên tiếng.
"Đừng cho là ta không biết các ngươi đang đánh chủ ý gì? Vân đại ca đã thành thân rồi, các người có mang ý nghĩ không an phận với huynh ấy thì cũng vô dụng thôi. Còn có —— Tiểu Thất muội muội xinh đẹp lại giỏi giang như thế, các ngươi có mang ra so cũng so không nổi với muội ấy đâu, chưa kể nếu muội ấy mà biết các ngươi có chủ ý xấu gì với Vân đại ca, thì chắc chắn muội ấy sẽ không tha cho các ngươi!".
Các ngươi nên chết tâm đi thôi!
"Dương Đào, cô cũng quản nhiều chuyện quá rồi đó! Đừng tưởng Tiểu Thất kia mang theo một nhà cô và lý chính cùng Hồng gia kiếm được tiền mà cô lúc nào ở đâu cũng vội chạy đi nịnh bợ nàng ta, còn lên mặt với chúng ta, chúng ta cũng không khách khí với cô đâu!". Thạch Tú Đào rất không vui phản bác lại lời Dương Đào.
Thạch Tú Đào là khuê mật của Kỳ Hạ Hoa, nàng ta cũng chính là một trong những người rất không biết bốn chữ an phận thủ thường, luôn có suy nghĩ sau này mình sẽ gả cao, gả cho công tử nhà giàu để thoát khỏi nơi thôn xóm nghèo nàn này. Đối với Đoạn Hành Vân, dù nàng ta cũng nhìn thấy hắn bây giờ rất tốt, nhưng dù tốt thế nào thì trong mắt nàng ta, đối phương cũng chỉ là một nông gia hán tử, hiện tại hùa với mấy người khác nói xấu Kỳ Huy Nguyệt, cũng chỉ vì nàng ta muốn giúp Kỳ Hạ Hoa phun ra một ngụm khí sau chuyện bị phạt đánh gậy kia mà thôi!
Dương Đào bực bội không thôi, nàng đặt đồ trong tay xuống, xắn tay áo lên trừng đám tiểu cô nương. "Các ngươi muốn đánh sao? Ta cũng không sợ các ngươi!".
Mấy tiểu cô nương kia ngạc nhiên không thôi, ai lấy trong lòng thầm nghĩ, Dương Đào của Dương gia này không phải trước kia vẫn luôn nhút nhát lại hay thẹn thùng lắm sao?
Sao giờ đã đi lo chuyện bao đồng thì thôi đi, còn dám làm liều lĩnh tới mức nhào lên đòi đánh với bọn họ?
"Hừ, xinh đẹp, giỏi giang ư? Ta thấy Tiểu Thất kia chính là cọp mẹ, còn là cái người đàn bà đanh đá giống y Mẫu dạ xoa! Đoạn Hành Vân có tức phụ như vậy trong nhà còn không phải từ nay sẽ bị quản chặt đến gắt gao, có khi còn bị người ngoài âm thầm chê cười sau lưng ấy chứ?". Thạch Tú Đào chế giễu cười một tiếng.
Dương Đào tức đến giậm chân, nghe họ nó xấu Tiểu Thất muội muội của nàng thì lập tức phản bác lại. "Tiểu thất muội muội mới không đanh đá, các ngươi đây là ghanh tị với muội ấy!".
"Đúng vậy, vì thế cô nương không cần phải tức giận như vậy!". Một giọng nói ấm nhuận của nam tử bỗng nhiên từ phía sau vang lên.
Trác Túc Triệt giơ chiết phiến lên phe phẩy hai cái, rồi cười ngâm ngâm nhìn mấy tiểu cô nương sớm đã thẹn thùng đầy mặt khi nhìn về phía hắn và Lục Chấn Kiêu, lời nói ra lại rất có lực sát thương. "Nhớ thương phu quân của người khác, không phải việc làm đáng hãnh diện đi? Nếu để người ngoài biết được việc này thì —— ta nghĩ các cô nương đây sẽ không chịu được hậu quả đâu! Cô nương xinh đẹp thì không nên học thói ghanh tị, nếu không sẽ không còn xinh đẹp nữa mà sẽ giống dáng vẻ của một đố phụ hơn!".
Các tiểu cô nương kia nghe mà mặt mày trắng bệch, liên tục lắc đầu, bọn họ không dám tưởng tượng, nếu truyện này truyền ra ngoài, bọn họ bị gọi là đố phụ thì sao bọn họ còn mặt mũi để sống nữa đây?
Dương Đào nghe thấy mấy lời này thì cười tươi một cái, rồi gật gật đầu tỏ vẻ thụ giáo. "Công tử nói đúng, với mấy kẻ hay ghanh ghét người khác giống đố phụ như vậy thì —— lẽ ra ta không nên cùng bọn họ so đo!".
Lục Chấn Kiêu gật đầu lãnh đạm. "Đúng là đạo lý này!".
Mấy tiểu cô nương thấy hai vị công tử có diện mạo tuấn tú lại phong nhã, đang tỏ vẻ cùng Dương Đào bênh vực Kỳ Huy Nguyệt thì tất cả đều biến sắc mặt, thầm nghĩ bất kể là Kỳ Huy Nguyệt hay Dương Đào này cùng đều là thứ hồ ly tinh, không biết xấu hổ đi câu dẫn nam nhân, để người ta ra mặt vì hai người.
Dương Đào nhìn mấy người thì xùy cười một tiếng. "Sau này tốt hơn hết các ngươi nên thu liễm một chút, hôm nay may mắn là ta nghe được, nếu là Tiểu Thất muội muội thì ——!".
Nàng chỉ nói đến đây rồi dừng, để cả đám người tự đứng đó suy nghĩ, lại quay sang hai người Trác Túc Triệt, vị đông gia thường làm sinh ý cùng hai người Đoạn Hành Vân này thì nàng đã từng gặp qua, cho nên cũng nhớ mặt hai người bọn họ." Vân đại ca đang thu hoạch rau củ ngoài ruộng, nếu có việc hai công tử xin chờ, ta đi đưa cơm rồi tiện thể nhắn cho huynh ấy, việc hai vị đến tìm".
Nói xong Dương Đào cũng ôm theo giỏ trúc và ống đựng nước rồi xoay người đi mất.
Trác Túc Triệt: "....".
Không có người ở nhà thì cô nương ngươi mang chúng ta đi theo tìm người a!
Bỏ đi nhanh như vậy làm gì?
Lục Chấn Kiêu nhìn người đi nhanh như gió, thoáng cái đã bỏ xa hai người bọn họ, hắn khẽ vuốt cằm thầm nghĩ, mình đã từng chạm mặt tiểu cô nương này vài lần ở Đoạn gia, nhưng mỗi lần nàng đều là lập tức lánh mặt, đến nhìn thẳng bọn họ một lần cũng không có, đơn giản là nàng đang tránh hiềm nghi hay thật sự là không muốn cùng bọn họ tiếp xúc, hắn hay Túc Triệt bên cạnh hắn lớn lên nhìn rất dọa người sao?
Trác Túc Triệt câu môi cười nhìn mấy tiểu cô nương trước mắt, vẫn còn đứng ngây ra nhìn hai người bọn hắn chằm chằm. "Các cô nương —— tính đợi ở đây ăn Tết xong mới về nhà sao?".
Mấy tiểu cô nương đỏ rần mặt lên vì xấu hổ, nhanh chóng dắt tay nhau rời đi, chỉ có Thạch Tú Đào là có vẻ lưu luyến không muốn rời khỏi đây.
Trác Túc Triệt cũng lười quản mấy tiểu cô nương thôn gia này nghĩ gì, hắn cùng Lục Chấn Kiêu lên xe ngựa, phu xe lập tức đánh ngựa hướng thẳng về phía đường nơi bờ sông mà đi.
Lại nói qua chút về Tiền huyện lệnh phía bên kia, sau khi từ Đoạn Gia thôn trở về huyện nha, lão ta lập tức cho triệu Mã chủ bộ đến thư phòng, vừa mở miệng là hỏi cặn kẽ vụ bí phương trong tay hai tiểu phu thê Đoạn gia ở Đoạn Gia thôn, và việc gã muốn nạp một tức phụ nhà trong sạch vào cửa làm thiếp rốt cuộc là xảy ra chuyện gì?!
Mã chủ bộ là một đại thúc trung niên, do quanh năm ăn sung mặc sướng lại làm công việc nhàn tản ở nha môn, cho nên gã có dáng người mảnh khảnh, mặt mày trắng nõn, khá anh tuấn. Hiện tại được cấp trên trực tiếp lại là Huyện lệnh triệu kiến, gã thoáng hoảng hốt, khi nghe thấy Huyện lệnh hỏi đến chuyện bí phương thì gã mới thở ra một hơi, bắt đầu kể lại mọi chuyện.
"Ngu xuẩn!". Huyện lệnh nghe xong mọi chuyện thì giận đến tím mặt, thẳng mặt cho Mã chủ bộ hai chữ này.
Mã chủ bộ cũng đã nhận được tin tức của quản gia nhà mình, gã rầu rĩ mặt mày ủ ê, cam chịu đứng yên nghe cấp trên của chính mình chửi ra một đống lời khó nghe.
"Ta không ngờ ngươi sau bao năm đã bò lên được chức vị chủ bộ trong nha môn, cư nhiên còn bị người ta tính kế đến trên đầu, người tính kế còn là cấp dưới —— một tên sai vặt của ngươi và tức phụ điêu ngoa của gã!". Tiền huyện lệnh trừng mắt nhìn Mã chủ bộ, không tính để lại mặt mũi cho gã. "Một đám điêu dân ti tiện đó chính là muốn mượn tay ngươi đi đối phó với phu thê nhà kia, vừa giúp bọn họ chiếm được sính lễ của ngươi, còn dễ dàng lấy được gia sản tiền bạc của phu thê nhà nông gia kia vào tay khi xong việc! Vậy mà ngươi còn không nhận ra mọi chuyện, ta cũng hiểu ngươi đang vội vàng muốn nạp thiếp vào nhà để sinh hài tử nối dõi tông đường, nhưng vội vàng đến ngu xuẩn hồ đồ như vậy thì sẽ được việc sao? Nông phụ kia còn đang là tức phụ nhà người ta, nếu chuyện này mà truyền ra, hay đến tai Tri phủ đại nhân phía bên kia thì ngươi và ta còn có kết cục tốt sao? Chưa kể —— cho dù trong tay đối phương có bí phương kiếm được bạc lớn, thì cũng không đến phiên ngươi muốn chiếm lợi thì chiếm lợi! Phu thê nhà đó có đích Tiểu công tử nhà Quốc công chống lưng! Từ giờ cho đến tháng Năm năm sau, ngươi và đám cấp dưới của ngươi tốt nhất là nên an phận cho ta, dừng hết mấy việc thu phí bảo kê của cổng Nam và đám thương nhân trên tay lại. Ngươi nghe hiểu ý ta không?".
Năm nay đã là nhiệm kỳ cuối của Tiền huyện lệnh ở Chiêu Lâm huyện, bao năm qua lão đã vất vả nắm giữ chức huyện lệnh hết nhiệm kỳ này đến nhiệm kỳ khác, lần này lão đã móc nối được với một quý nhân là người của Nhị phòng thuộc Đoạn gia —— một gia tộc thế gia trăm năm ở kinh thành, cho dù Đoạn gia mấy chục năm nay đã từ từ xuống dốc, nhưng dù sao lạc đà gầy vẫn còn hơn ngựa béo, vị quý nhân kia đã hứa hẹn chuyện: chắc chắn năm nay lão sẽ được triệu về kinh báo cáo.
Được triệu về kinh báo cáo thì cũng chính là tương đương với việc sẽ được giữ lại làm quan ở kinh thành.
Vì thế —— thời gian này lão phải cẩn thận chu toàn trong mọi chuyện.
Mã chủ bộ sắc mặt thập phần khó coi, gã không ngờ mình vì chuyện con nối dõi mà lần này lại hồ đồ như vậy, cũng không ngờ tiểu mỹ phụ kia lại đang là tức phụ cưới hỏi đàng hoàng của nhà khác, còn có tiểu công tử Quốc công phủ Trác Túc Triệt chống lưng, đối với lời dăn dạy của Huyện lệnh thì gã chỉ còn cách cúi người hết cam đoan rồi hứa hẹn, đổi lại sắc mặt của Tiền huyện lệnh lúc này mới dịu đi một chút.
Chưa đợi Tiền huyện lệnh hòa hoãn hơi thở, thì quản gia Tiền phủ đã chạy tới báo tin, con gái út nhà lão làm chuyện động trời cùng một tên lưu manh ở bên ngoài, còn bị người bắt gặp tại trận.
Tiền huyện lệnh nghe xong tưởng chừng máu dồn hết lên não, lồng ngực phập phồng vì tức giận, lão liền lập tức sa sầm sắc mặt, nhanh chóng đi ra cửa trở về nhà.
Mã chủ bộ nghe mà mồ hôi lạnh thấm ướt lưng, rất sợ vì chuyện này làm Tiền huyện lệnh trong cơn giận dữ thì lấy gã ra xả giận, thấy huyện lệnh rời đi rồi gã mới thoáng thở phào ra một hơi, nhưng chỉ cần nghĩ đến chuyện mình bị cấp dưới và tức phụ gã thông đồng lừa đảo, tính kế chính mình thì gã lại lập tức giận dữ.
Tiểu công tử Quốc công phủ gã không dám và cũng không thể đối phó, nhưng một cái Chu Văn Hạo và một nhà Chu gia tầm thường kia, thì lẽ nào gã không thể sửa trị một phen sao?
Đây cũng là đòn gậy ông đập lưng ông mà Đoạn Hành Vân muốn nhìn thấy, dùng chính Huyện lệnh đến gõ gõ dạy dỗ lại thân tín Mã chủ bộ của ông ta, sau đó để Mã chủ bộ đi tìm đám người Chu Văn Hạo và Kỳ Chu thị cùng một nhà Chu gia kia xử trí bọn họ.
Ngươi nghĩ ngươi muốn đi tính kế người ta, thì người ta sẽ ngoan ngoãn để ngươi tính kế sao?!?
Hắn tái sinh lại một lần nữa, may mắn gặp được đúng người, thú được vợ về nhà đâu phải là để em ấy chịu đựng ủy khuất, nếu người ta đã không cho hắn thể diện, hắn cũng chẳng cần nể mặt làm gì. Đối với từng người mang suy nghĩ thích tính kế hay đánh chủ ý lên đầu tiểu tức phụ nhà hắn, thì hắn sẽ đòi lại đủ cả vốn lẫn lời!
Ai cũng được, ai cũng thế, bất cứ kẻ nào cũng có thể đến tìm hắn gây phiền phức, nhưng nếu động tới tiểu tức phụ nhà hắn thì —— hắn có thể không màng hậu quả, bất luận là dùng cách nào cũng được, chỉ để trả lại cho kẻ đó gấp trăm gấp ngàn lần!
Tiền huyện lệnh trở về đến nhà, đi tới tiểu viện của Tiền Tố Tố, một lời còn chưa hỏi, một cái tát tai đã vung qua. "Nghiệt nữ! Ngươi xem ngươi đã làm ra chuyện tốt gì, mặt mũi của huyện lệnh lão cha ngươi cũng bị ngươi làm bẩn, ngày mai ta sẽ cho người đưa ngươi lên núi tìm một am ni cô, ngươi từ nay hảo hảo an phận ở đó làm ni cô cả đời này cho ta!".
Dứt lời, không màng phu nhân và con gái mình la khóc, cầu xin, Tiền huyện lệnh vung tay áo đi ra cửa, muốn tìm tên dã nam nhân đã thông đồng cùng con gái mình làm ra chuyện mất mặt này, tính toán cùng gã tính sổ.
Lục Chấn Kiêu đến là muốn cáo từ với hai người Đoạn Hành Vân, tơ lụa lần này mang tới đã sớm giao hết hàng và hàng hóa đưa ngược trở lại cũng đã xếp kín năm thuyền lớn, chưa kể —— sắp tới tuyết rơi xuống thì đường sông không thể di chuyển được, vì vậy hắn cần nhanh chóng xuất phát trở về kinh thành.
Hắn hài lòng ra về khi nhận được lời hứa hẹn của hai người, năm sau không chỉ bánh hồng mà thịt heo ướp muối, thịt heo ướp tương, lạp xưởng xông khói gì kia và giấm táo hắn cũng muốn một phần.
Chiếu theo lời Trác Túc Triệt từng nói, món ăn có thể làm ra dễ dàng, nhưng muốn làm nó ăn ngon lại khó, thịt khô và thịt mang đi ướp tương ở kinh thành cũng có, nhưng mùi vị lại không giống với tay nghề mà vị tiểu tẩu tử Đoạn gia có thể làm ra, chưa kể —— lạp xưởng và lạp xưởng xông khói gì kia, hắn còn chưa thấy qua, đáng tiếc chỉ đành chờ đến mùa xuân năm sau tuyết tan!
Lục Chấn Kiêu mang thành ý muốn bàn sinh ý lâu dài với hai người bọn họ mà đến, lại đưa ra lợi ích lâu dài mà rời đi.
Kỳ Huy Nguyệt tất nhiên là không biết chê tiền là khái niệm gì, khổ nỗi bình thường người chịu trách nhiệm ra mặt bàn bạc chuyện sinh ý bên ngoài với ngoại nhân đều là Đoạn Hành Vân, cho nên dù hiện tại rất sốt ruột khi nghe đến tiền, nhưng y vẫn giả trang làm người vợ hiền, ngồi ngoan ngoãn bên cạnh chồng nhà mình, không nói một lời nhưng hai mắt thì lóe sáng liên tục, còn không ngừng chớp a chớp về phía chồng nhà mình ra hiệu.
Đương gia, chàng mau đồng ý đi!
Bạc a, bạc kìa, rất nhiều bạc!
Hai hay ba năm nữa thôi là chúng ta có đủ tiền đi chiếm núi xưng Vương rồi!
Khi ấy cũng có tiền để sinh hài tử nha!
Vì chồng nhà mình hàng ngày —— ăn rất nhiều, Kỳ Huy Nguyệt sợ bảo bảo nhà mình sau này cũng sẽ giống y như thế, cho nên phải đề phòng trước!
Đoạn Hành Vân: "....".
Việc hiểu được lời muốn nói thông qua ánh mắt của vợ nhà mình —— cũng không phải lúc nào cũng là chuyện tốt!
Mùng Một tháng Chạp, là ngày mở chợ phiên trên trấn trên, đã gần cuối năm đồng thời còn là buổi chợ phiên cuối cùng trước khi tuyết rơi, cho nên đặc biệt náo nhiệt hơn mọi lần rất nhiều, tất cả đồ được mang đến bày bán hay sơn trân trên núi cũng có nhiều để lựa chọn hơn, với thôn dân mười năm thôn xóm quanh vùng chắc chắn sẽ không bỏ qua dịp này đi mua bán hay trao đổi đồ về ăn Tết, Kỳ Huy Nguyệt cũng háo hức chờ đi mua được đồ tốt mà giá cả lại đặc biệt tiện nghi.
Nay trong nhà đã có xe bò, vì thế giữa tiết trời đông sáng sớm giá rét như dao cắt, Kỳ sâu lười đã không cần phải bò dậy từ ổ chăn ấm áp, chờ y ngủ dậy ăn xong cơm sáng đã là giờ Mão canh hai, hai người y và Đoạn Hành Vân cùng một nhà Dương thúc, Dương thẩm và Dương Đào mới thong thả đánh xe lên trấn trên.