Xuyên Qua Nhà Có Hảo Phu 2

Chương 73: 273 : Triệt Để Im Lặng




"Mười gậy thôi là đã không xuống nổi giường trong mười ngày nửa tháng, vậy mà năm mươi gậy đánh xuống thì có khi nào đánh ra mạng người không?".

"Kỳ gia lần này chừa luôn rồi, năm mươi gậy này đánh xong bọn họ nguyên một đám không chết thì cũng tàn phế!".

"Kỳ lão thái liệu có chịu được đến gậy thứ mười không?".

Một người trong nhà bị đánh thì còn có người khác khỏe mạnh chiếu cố, đây cả một nhà bị đánh thì lấy ai ra chăm sóc sinh hoạt hàng ngày lẫn nhau, Kỳ gia này đúng là tạo nghiệt.

Lệnh của Huyện lệnh đại nhân đưa xuống, nào ai dám trái lời, nào ai dám không tuân, lý chính liền đứng ra sắp xếp các hán tử đến Kỳ gia lôi Chu Văn Hạo và những người có quan hệ thân thích với Kỳ gia đến nơi này, đợi chờ mấy chục người tập trung đông đủ, rồi lại để các hán tử trong thôn đến làm nhiệm vụ giữ người và hành hình.

Nhất thời, những tiếng mắng chửi Kỳ Chấn Kỳ lão gia tử và Kỳ Hạ thị Kỳ lão thái, Kỳ Chu thị Kỳ Hạ Đông vang lên không ngớt, nói đám người Kỳ gia là sao chổi, là tai tinh làm liên lụy là thân thích bọn họ đây, nói Kỳ lão gia tử nên hưu Kỳ lão thái về nhà mẹ đẻ là từ nay không còn chuyện gì xảy ra, nói nữ nhi Kỳ Hạ Đông của nhà bọn họ đúng là thứ rắn rết, một phụ nhân đã gả đi còn mang điều xúi quẩy vào nhà.

Cũng còn may cho đám người cực phẩm Kỳ gia, người hành hình là các hán tử trong thôn, dù ai cũng chán ghét đám người bọn họ hay gây phiền phức nhưng khi trọng hình cũng không bỏ đá xuống giếng, nhân lúc các vị đại nhân không chú ý đến đôi khi còn lén lút vung tay nhẹ hơn và gậy dùng để đánh cũng không phải là đại bàn tử chính qui của nha môn, chưa kể giữa tiết trời mùa đông, y phục trên người ai cũng dày hơn mùa hè rất nhiều. Nếu không xem chừng mấy chục người Kỳ gia bị đánh xong, không phế thì cũng chết đến vài người.

Trong chốc lát tiếng gào khóc thảm thiết vang lên, mà lớn nhất là Kỳ lão thái và con gái bà ta Kỳ Hạ Đông.

Đúng như dự đoán của thôn dân, mới đánh có hơn ba mươi gậy mà cả đám hán tử Lỳ gia đã tiểu ra quần, gào khóc hết mức thảm thiết. 

Đợi đến khi hoàn thành năm mươi gậy thì cả đám đã triệt để ngất đi, đổi lấy tiếng kêu như khóc tang của những thân nhân bên cạnh.

Đến lượt đám nữ nhân Kỳ gia, chỉ có hai mươi gậy nhưng đều là nữ nhân, cơ thể và sức chịu đựng yếu ớt hơn hán tử rất nhiều, Kỳ Hạ Hoa bị hai phụ nhân kéo giữ lại trên băng ghế dài, nàng ta giãy dụa kịch liệt, hai mắt đỏ bừng, sợi tóc lộn xộn, quần áo không chỉnh tề, móng tay thật dài cào lên mu bàn tay của hai vị phụ nhân kia, làm lưu lại vài đạo máu chói mắt. "Kỳ Huy Nguyệt! Ngươi tiện nhân này, là ngươi hại ta, hại một nhà ta. Ta sẽ không bỏ qua cho ngươi, ta sẽ không bỏ qua cho ngươi! ——!!". Khi nhìn về phía Trác Túc Triệt và Lục Chấn Kiêu thì lại điềm đạm khóc thút thít. "Đại nhân, công tử dân nữ bị oan a! Không liên quan đến dân nữ!".

Hai vị phụ nhân làm nhiệm vụ giữ nàng ta, nghe vậy thì chán ghét trừng mắt. "Ngươi còn thời gian liếc mắt đưa tình với công tử nhà người ta, thì cũng trước nên lo cho cái mạng của mình đi!".

"Đúng là không có giáo dưỡng!". Tiền huyện lệnh nhìn mà chán ghét không thôi.

Mấy thứ quê mùa nhưng muốn bay lên cành cao làm phượng vàng, ông ta gặp qua không ít, nếu diện mạo nghiêng sắc nghiêng thành thì không nói, đây với nhan sắc của hai cháu gái Kỳ gia Kỳ Hạ Hoa và Kỳ Hạ Thu cũng chỉ được coi là thanh tú, ông ta chỉ thấy đám người này chướng mắt.

Mã quản gia của Mã phủ đã biết được chuyện gì xảy ra, lão ta tái mặt run rẩy, nhanh chân chạy trốn trở về trấn trên bẩm báo lại mọi chuyện với Mã chủ bộ.

Trong quá trình mọi chuyện diễn ra, Tiền huyện lệnh không nhắc đến Mã chủ bộ nửa lời, Đoạn Hành Vân cũng làm như không để ý đến, đổi lấy cái nhìn "coi như nông phu ngươi biết điều" của Tiền huyện lệnh.

Kỳ Huy Nguyệt cười lạnh thu tất cả biểu cảm của từng người vào sâu trong mắt.

Cứ là quan chức thì có mấy người thanh liêm đây!? Nhìn là có thể dễ dàng đoán ra, ngày thường tên Mã chủ bộ kia và vị Huyện lệnh này đã cùng nhau thông đồng làm bao chuyện tốt, dây mơ dễ má kết hợp cùng nhau từ trên xuống dưới ra sức vơ vét kiếm lời của dân chúng, dù không đến mức chuyện thương thiên hại lý gì cũng làm, nhưng chuyện xấu bên trong khẳng định không ít. Nếu không tại sao chỉ có trấn trên là tình trạng kinh tế đỡ hơn một chút, miễn cưỡng xem là náo nhiệt, còn mười năm thôn xóm quanh vùng này lại nghèo nàn đến như vậy! Ngươi là quan phụ mẫu quản lý nơi đây, lẽ nào ngươi nhìn không ra?! Chỉ có thể nói ——  vì họ là thôn dân, là tầng lớp nhỏ bé nhất, cho nên dù có bị oan ức cũng không dám làm ra chuyện gì, cũng không dám lên tiếng kêu khổ đến nửa lời!

Lý do chồng nhà mình để Trác Túc Triệt ra mặt, dẫn theo Huyện lệnh đại nhân đến nơi này có lẽ là đề phòng, Đoạn Hành Vân đang khua chiêng gõ trống nói cho mọi người biết, Mã chủ bộ và hai người họ vì chuyện này mà đã có khúc mắc, kết thành thù. Nếu sau này Mã chủ bộ muốn cậy quyền hành của bản thân, làm ra vài trò gì đó không minh bạch, gây tổn hại hay đơn giản là hai người họ gặp chuyện không may thì người ta sẽ liên tưởng đến chuyện hôm nay xảy ra. Còn chuyện tính sổ với Mã chủ bộ, Kỳ Huy Nguyệt không tin chồng nhà mình có thể dễ dàng bỏ qua cho gã, có khi còn đang lén lút làm trò gì đó rồi cũng nên.

Kỳ Hạ Thu trước khi bị phạt gậy thì hoàn toàn yên lặng, rối rắm không yên, bởi vì nàng ta phát hiện mình đã có thai cách đây không lâu, nhưng nếu để nàng ta đứng ra nói rõ lý do trước bao người, rồi xin Huyện lệnh lão gia tha không hành hình mình, thì nàng ta lại sợ hãi, sợ mất mặt, sợ thanh danh chưa cưới đã có dựng truyền ra thì sau này nàng ta về nhà chồng cũng đừng mong ngẩng mặt lên được. Nhưng nếu không nói ra —— thì sau khi hai mươi gậy này đánh xuống, hài tử trong bụng nàng ta không giữ được, mà có khi cả nàng ta vì sinh non mà mất mạng như chơi.

Cuối cùng, khi Kỳ Hạ Thu còn đang rối rắm không tìm được biện pháp nào tốt nhất thì trượng trách cũng đã đánh xuống, đợi đến khi mọi người trợn mắt há mồm nhìn thấy vết máu chảy ra không ngừng dưới váy nàng ta thì lập tức có phụ nhân liền phát hiện có gì đó không đúng, còn Kỳ Hạ Thu đang nằm trên ghế dài kêu rên, ôm bụng hô đau, mặt mũi trắng bệch.

"A! Không tốt rồi! Dưới thân Tiểu Lục Nhị phòng Kỳ gia chảy máu rồi! Này là sinh non đi——!!!". Một phụ nhân thét to lên, trong giọng nói hoảng sợ lại mang theo chút hưng phấn.

Ánh mắt tất cả thôn dân nhìn sang, âm thanh lập tức nổ tung ra, lúc này còn có ai mà không rõ xảy ra chuyện gì, trong ánh mắt nhìn Kỳ Hạ Thu hoàn toàn không có đồng tình, tất cả đều là khinh miệt và xem thường.

Kỳ Hạ Thu cũng choáng váng, hoảng sợ kịch liệt lại tăng thêm đau đớn, nàng ta khẽ đảo tròng trắng rồi ngất đi.

Gậy trên tay hai phụ nhân mới đánh xuống được gậy thứ tám!

Đám người Kỳ gia phần lớn đã ngất đi, phần còn lại thì tím tái mặt mày, thầm hận đến nghiến răng nghiến lợi, Kỳ Hạ Thu này chính là bôi tro trát trấu lên mặt Kỳ gia bọn họ.

Kỳ Huy Nguyệt rũ mi mắt không nhìn tình hình trước mắt, y cũng không ngờ Kỳ Hạ Thu trọng thanh danh đến mức, biết bản thân nàng ta mang thai còn gắng gượng chịu đòn chứ không cầu xin nửa lời, này phải nói gì mới tốt, là không làm thì không phải chịu tội đi!

Đoạn Hành Vân che ở trước người tiểu tức phụ nhà mình, bàn tay hắn kín đáo đưa về phía sau, Kỳ Huy Nguyệt thấy vậy thì đặt tay nhỏ của mình lên bàn tay rộng lớn trước mắt, hai mắt hoa đào cười đến cong cong.

Có chồng thật tốt a!

Có chồng là Đoạn Hành Vân thì càng không thể tốt hơn được nữa!

Cảm giác bản thân luôn có một người đáng tin đứng ở phía trước cam tâm tình nguyện che trở, gánh vác và bảo vệ ngươi, thật sự quá thích, biết vậy lão tử đã sớm lấy chồng lâu rồi chứ không phải —— đợi đến tận bây giờ! 

Í, không được! Nếu lấy chồng sớm vậy thì lấy ai nha?

Lại không phải thằng chồng nhà mình!

Kỳ Huy Nguyệt hơi 囧.

Sau khi chứng kiến đám người Kỳ gia bị đánh đủ gậy, sự việc cũng hạ màn, thôn dân cũng im lặng tản đi.

Vì một nhà già trẻ lớn bé Kỳ gia đều bị phạt gậy, cho nên không ai còn đứng thẳng lưng dậy nổi, lý chính đành sắp xếp người khiêng mấy người Kỳ lão thái rời đi, rồi cho người đi mời lang trung tới.

Ngẫm nghĩ sau sự việc này, ít ra phải đến vài tháng đám người này mới có thể ra khỏi cửa, cho đến đầu xuân sang năm thì bầu không khí Đoạn Gia thôn cũng được yên tĩnh hơn.

Tiền huyện lệnh vội vã cáo từ Trác Túc Triệt rồi lên xe ngựa ra về.

Đoạn Hành Vân sau khi nói lời cảm tạ với lý chính và tất cả thôn dân thì tự chủ trương, mời hai người Trác Túc Triệt và Lục Chấn Kiêu trở về nhà mình dùng cơm trưa.

Khác với độ mặt dày của Trác Túc Triệt, vừa nghe nói được mời ăn cơm thì hớn hở ra mặt, liên thanh đáp ứng, Lục Chấn Kiêu thì chắp tay về phía Đoạn Hành Vân và Kỳ Huy Nguyệt khách khí vài câu.

"Chấn Kiêu, ngươi cũng đừng khách khí với Đoạn huynh và Đoạn tẩu tử như vậy, sắp tới không phải ngươi cũng sẽ hợp tác cùng hai người rồi sao? Thoải mái một chút, hai bên mới có thể làm ăn lâu dài a!". Trác Túc Triệt tỏ vẻ try kỉ nhắc nhở Lục Chấn Kiêu.

Kỳ Huy Nguyệt vểnh tai nghe ngóng, thoáng cái đánh hơi được mùi tiền, y cười đến mặt mày cong cong. "Đúng vậy, đúng vậy! Chưa nói đến —— hôm nay hai vị còn bỏ thời gian và công sức giúp đỡ phu thê nhà chúng ta không ít nữa!".

Trác Túc Triệt nhìn y cười đến thâm ý vị trường.

Kỳ Huy Nguyệt chớp chớp hai mắt, mặt mày bình tĩnh nhìn lại hắn.

Lục Chấn Kiêu mỉm cười chắp tay cùng hai người. "Vậy chúng ta liền không khách khí nữa, đành làm phiền Đoạn huynh và tẩu tử đây!".

Đoạn Hành Vân cầm tay tiểu tức phụ nhà mình khẽ nhéo.

Sao có thể ở trước mặt chồng mình mà dám trắng trợn nhìn nam nhân khác như thế?

Kỳ Huy Nguyệt phi thường vô tội mà nhìn chồng nhà mình.

Về đến nhà, Đoạn Hành Vân và Kỳ Huy Nguyệt trước để hai người Trác Túc Triệt và Lục Chấn Kiêu ngồi uống nước bên bếp sưởi ở dưới hiên nhà chờ đợi, còn hai người thì vào phòng ngủ sửa soạn lại y phục trên người.

Đoạn Hành Vân cầm khăn ấm tỉ mỉ giúp tiểu tức phụ nhà mình lau sạch hai chân, rồi thay vớ sạch sẽ. "Lần sau không cho phép làm loạn như vậy, có làm gì thì cũng phải mặc thật ấm trước rồi mới làm! Nhỡ cảm lạnh thì sao?".

Kỳ Huy Nguyệt cười tít mắt. "Sẽ không!".

Đoạn Hành Vân cầm hai tay nhỏ của y lên, bao vào bàn tay với những khớp ngón tay rõ ràng của mình. "Từ giờ trở đi, vi phu sẽ không để bất cứ ai, bất cứ kẻ nào đến tìm em gây ủy khuất cho em nữa, đến một người đánh một người!".

"Hảo!". Kỳ Huy Nguyệt ngoan ngoãn gật đầu.

Dù là mời khách nhưng Kỳ Huy Nguyệt không tính toán làm món gì quá cầu kì, với thân phận của hai người Trác Túc Triệt thì có sơn hào hải vị gì mà chưa nếm thử qua, vì thế y nhanh chóng làm một bàn với những món ăn gia đình thường thấy.

Một đĩa thịt heo sốt chua ngọt, một đĩa lớn cá chép sông hấp xì dầu, mầm tỏi xào ba chỉ heo, thỏ khô hầm khoai tây, một đĩa dưa leo trộn và cuối cùng là canh gà khô hầm nấm rừng.

Nhìn bàn cơm sắc hương vị đầy đủ còn đang bốc hơi nóng, hương thơm bốc lên tận mũi dụ người thèm ăn, hai người Trác Túc Triệt và Lục Chấn Kiêu đều có chút ngạc nhiên, tay nghề này không tầm thương a!

"Chỉ là cơm gia đình, mong hai vị không chê!". Đoạn Hành Vân nhìn Trác Túc Triệt như hổ đói chuẩn bị nhào lên vồ mồi, nước miếng cũng sắp rớt xuống thì nhàn nhạt nói.

"Không chê, không chê, không chê!". Trác Túc Triệt rối rít lắc đầu, ngón tay cầm đũa động động, chờ chủ nhà động đũa thì hắn cũng theo đó mà động thủ.

Giữa trưa rồi, đói bụng đến không chịu nổi!

Thôn dân trong Đoạn Gia thôn phía bên kia ngay lúc này vẫn còn nhịn không được mà lén lút bàn tán chuyện một nhà Kỳ gia, nghe đại phu vừa thăm khám thì vết thương của bọn họ không quá nặng, nhưng phải tĩnh dưỡng thật lâu! Này nếu nguyên một nhà cắt thuốc rồi dưỡng thương, bạc bỏ ra khẳng định là không ít đi, có khi còn phải vét sạch trong nhà. Nghĩ đến đây ai cũng âm thầm rùng mình, đám người Kỳ gia này chính là trộm gà không được còn mất nắm thóc! Và càng sâu sắc khẳng định một chuyện, hai người Đoạn Hành Vân và tức phụ hắn lúc trước đã không hề dễ chêu chọc, hiện tại thì càng là không thể chọc vào!

Tần đại nương hừ lạnh một tiếng, mỉa mai ra mặt nhưng vẫn tự chủ mà thấp giọng nói. "Phu thê Đoạn gia cho dù không dễ chêu chọc thì trong nhà cũng chỉ có hai người bọn họ, nhân khẩu đơn bạc không nói, chỉ nói bọn họ còn là người làm đại sự, buôn bán sinh ý, cứ quá mức hung hăng, đắc tội hết người này đến người khác trong thôn thì sau này cũng không có chỗ tốt gì cho cam!".

Có thôn dân nghe được thì cười nhạo Tần đại nương. "Hai người Hành Vân có hung hăng thì cũng chỉ hung hăng với những kẻ cần hung hăng!".

Thiếu điều nói rõ rằng hai người đó chỉ hung hăng với một nhà Kỳ gia, một nhà Tần gia và một nhà Trần gia các ngươi, vì miệng các ngươi quá rộng, tính tình lại tham lam hẹp hòi thích chiếm tiện nghi nhà người khác nên xứng đáng bị đối xử như vậy!

Người kia chậm rãi nói tiếp. "Ta nói Tần thị ngươi, hôm nay ngươi cũng thấy tình hình kia đi, nếu bọn họ còn không cường ngạnh một chút, không hung hăng một chút, có khi sớm đã bị đám người Kỳ gia và vài người không có mắt nào kia khi dễ đến đỉnh đầu rồi đi, mọi người thấy ta nói có đúng không?".

Nói xong còn không quên tặng Tần đại nương lão thái bà này một nụ cười chế giễu.

Tần đại nương thành công bị làm cho nghẹn họng, mặt già cũng hơi đỏ lên.

Lúc này cơm cũng đã ăn xong, Trác Túc Triệt và Lục Chấn Kiêu hai người đều khen tay nghề Kỳ Huy Nguyệt không dứt miệng, khen y làm đồ ăn món nào cũng ngon, cũng rất thơm, hơn nữa trình bày cũng đẹp, hương sắc vị đều đủ, tửu lâu kinh thành cũng không kém,  thật là hâm mộ Đoạn huynh ngày ngày được ăn ngon!

Chốt lại rằng: chúng ta sau này đến Đoạn Gia thôn ngắm cảnh, nhân tiện đến nhà hai vị làm khách không biết có được không?

Đoạn Hành Vân đen mặt nhìn hai người nói đến nước miếng tung bay, câu nào cũng khen vợ nhà mình nhưng hắn chính là mất hứng. "Các ngươi đến Đoạn Gia thôn chúng ta ngắm núi đá à? Thôn chúng ta ngoài núi đá ra thì có gì đáng để ngắm?".

Kỳ Huy Nguyệt, Trác Túc Triệt và Lục Chấn Kiêu: "....".

Lục Chấn Kiêu đành phải khéo léo chuyển chủ đề. "Hoa lan này là Đoạn huynh hay tẩu tử tự tay trồng vậy? Ta vừa rồi có tự chủ trương đánh giá qua, nhìn tổng thể từ bộ lá, rễ, màu sắc hoa, độ dày cánh hoa, số lượng hoa và nụ thì biết —— tay nghề để trồng được vài giỏ hoa lan này kĩ thuật thật sự là không khác mấy thợ lành nghề là bao! ".

Kỳ Huy Nguyệt đảo đảo hai mắt. "Lục công tử cũng là người yêu thích hoa lan?".

Lục Chấn Kiêu hiểu ra "cũng" lời này là mang ý gì, người trồng ra mấy chậu hoa lan quý này có lẽ là vị Đoạn gia nương tử này đây, hắn đưa tay chỉ lên giỏ hoa lan đang đung đưa ngay trên đỉnh đầu, tiết trời rét lạnh mà vẫn nở hoa rực rỡ quả thật không tầm thường chút nào, bình thường hoa lan phải được đưa vào nhà ấm hay nơi kín gió bảo quản tỉ mỉ. "Là gia gia tại hạ ở nhà yêu thích! Bình thường lão nhân gia không tiếc ngàn vàng cũng muốn săn lùng vài chậu quý hiếm như vậy!".

Kỳ Huy Nguyệt nghe mà hai mắt long lanh, ngàn vàng à?

Vậy ngươi đánh giá chậu lan của ta bao nhiêu vàng a?

Vị huynh đệ này, ngươi cho một cái giá rồi chúng ta thương lượng thương lượng!