Xuyên Qua Nhà Có Hảo Phu 2

Chương 71: 271 : Tính Sổ Từng Người




Đoạn đương gia còn không biết vợ nhà mình đang ở nhà hỗn chiến, tay cầm gậy đại sát tứ phương, hắn lên đến trấn trên thì việc đầu tiên là đi thẳng đến cổng Nam của trấn, gặp được Thiết Ngưu và đám tiểu đệ Cái Bang của gã.

Thiết Ngưu hất mái tóc như tổ quạ lại lấm lem lên, nhìn về phía Đoạn Hành Vân cười đầy nịnh nọt. "Gia, ngài xem thông tin mà "quân sư" của tiểu nhân ghi lại có đầy đủ không?".

Đoạn Hành Vân nhìn tập giấy được đưa lên cũng lấm lem không kém, chữ bên trên nhìn như gà bới, phải nhìn nửa khắc mới nhận ra được là chữ gì, càng nhìn càng thấy đau đầu. Hắn không trả lời vấn đề của Thiết Ngưu, buông tập giấy của vị "quân sư" Cái Bang đã viết ra xuống bàn. "Nơi nào mà Tiền Tam tiểu thư và Chu Vương Đồng hay đi tới nhất?".

Thiết Ngưu vẫy vẫy tay một tiểu đệ ra, ra hiệu cho hắn trả lời.

Tiểu đệ kia tuổi chừng mười ba mười bốn, mặt mày đen nhẻm nhưng hai mắt lại đen láy lanh lợi, chắp tay thi lễ về phía Đoạn Hành Vân rồi cung kính đáp. "Bọn họ cứ hai ngày lại ra đường lớn đi dạo cùng nhau ở cổng Bắc, Chu Vương Đồng và vài thư sinh đều làm chân chó hộ tống bên cạnh Tiền Tam tiểu thư, nơi thường hay xuất hiện là cửa tiệm trang sức Ý Tường, Hồng Trang tửu lâu, Tú Bố thêu phường!".

Đoạn Hành Vân gật gật đầu, sau đó vẫy tay ra hiệu cho Thiết Ngưu lại gần.

Thiết Ngưu: "....".

Nghe xong lời căn dặn của Đoạn Hành Vân, Thiết Ngưu mở lớn hai mắt. "Gia, việc này -- có thể mất mạng đấy!".

Nếu để Huyện lệnh tra được, đừng nói mạng của Thiết Ngưu hắn, mà mấy chục đàn em của hắn cũng được tiễn đi Hoàng Tuyền một chuyến -- không cần trả lộ phí a!

Đoạn Hành Vân bình tĩnh đặt hai trăm lượng bạc lên bàn gỗ cũ kĩ.

Thiết Ngưu bình tĩnh lên tiếng. "Thực ra cho dù chuyện này dẫn đến việc sẽ mất mạng nhưng chúng ta đều là hán tử chân chính, không sợ chết!! Ta nói có đúng không các huynh đệ!?".

Đám tiểu đệ: "....".

Đoạn Hành Vân gật đầu hài lòng, khóe môi hơi câu lên. "Ta tin tưởng Thiết huynh đệ đây!".

Thiết Ngưu hơi nghẹn lời.

Gia, chúng ta thực ra cũng không cần cái vinh dự được ngài tin tưởng này lắm đâu!

Lột đồ con gái yêu của Huyện lệnh và một tên lưu manh, rồi gọi người đến bắt gian, chuyện này --!!!

Nghĩ thôi cũng nhịn không được lo lắng cho cái cổ của mình!

Sau một hồi, Đoạn Hành Vân lại đặt năm mươi lượng bạc lên.

"Gia cứ căn dặn! Huynh đệ chúng ta sẽ dùng mạng mà tòng mệnh!". Thiết Ngưu vỗ vỗ bộ ngực rắn chắc của mình mà cam đoan.

"Sắp xếp một người tiếp cận rồi làm quen với Chu Vương Đồng, đưa gã đến sới bạc ở gần đây, làm cách nào để gã nợ một khoản tiền nhỏ, ừm -- cỡ vài ngàn lượng là được!". Đoạn Hành Vân khẽ cười nói.

Thiết Ngưu: "....".

Vài ngàn lượng bạc?

Ừm, nhỏ lắm ấy!

Vài ngàn lượng này chúng ta có thể mua được năm bảy cái thanh lâu, rồi tự xưng bá ở cổng Nam này rồi!

Đoạn Hành Vân rời khỏi, đi thẳng một đường đến Hồng Trang tửu lầu.

Trong khách phòng hậu viện, một nam tử mặc áo xanh ngồi kế bên Trác Túc Triệt, thấy người đến thì đôi mắt dài nhỏ cũng mang theo ý cười, lên tiếng. "Đoạn đương gia, chúng ta chờ huynh đã lâu, tại hạ Lục Chấn Kiêu!".

Đoạn Hành Vân làm như không nhận ra bầu không khí hài hòa bất thường ở trong phòng và gian tình giữa hai người đang ngồi đối diện, hắn bình tĩnh vuốt cằm. "Tại hạ Đoạn Hành Vân!".

Trác Túc Triệt liếc nhìn Đoạn Hành Vân một cái. "Tẩu tử không đến cùng Đoạn huynh sao?".

Đoạn Hành Vân coi như không nghe thấy hắn nói gì.

"Ta là muốn bàn chuyện sinh ý cùng tẩu tử, chứ không có ý gì khác!". Trác Túc Triệt hơi cạn lời.

Thật là mệt tâm hết sức!

Đoạn Hành Vân khẽ cười, mặt mày bình tĩnh nói. "Có chuyện cứ bàn bạc cùng ta là được!".

Trác Túc Triệt triệt để cạn lời.

Đoạn Gia thôn phía bên kia ngay lúc này. Thôn dân vừa chạy đến đã nghe Dương thẩm dùng một hơi kể lại toàn bộ mọi chuyện, ai lấy đều há miệng trợn mắt nhìn một đám người Kỳ lão thái và Kỳ gia, không biết nên dùng từ gì để nói về đám người này mới tốt.

Khi thấy cả đám người Kỳ gia tóc tai quần áo xốc xếch, mặt mũi bị Kỳ Huy Nguyệt vung gậy đánh hiện lên xanh tím một mảng thì mới phun được một chữ: Đáng!

"Nhà Hành Vân! Ngươi đừng quá tức giận, bọn họ tiểu nhân không có ngày lành." Hồng thẩm tận tình khuyên nhủ Kỳ Huy Nguyệt đang chống gậy thở dốc ở đằng kia.

"Tiện nha đầu ngươi --!". Kỳ lão thái tru lên the thé.

Kỳ lão gia tử cảm thấy mặt mũi của lão bị ném hết xuống đất, bị người ta giẫm lên, đây đã lần thứ mấy cả đám con cháu một nhà lão bị Kỳ Huy Nguyệt đuổi đánh khắp thôn rồi.

Kỳ Huy Nguyệt rút giày ra, "bốp, bốp, bốp" liên tiếp ba tiếng.

Kỳ lão Đại, Kỳ lão Nhị và Kỳ lão Tam của Kỳ gia đang đứng khom lưng ôm ngực thở hồng hộc không ra hơi thì bỗng nhiên tru lên như heo bị chọc tiết, khóe miệng đã sưng đỏ lợi hại nay bị giày của Kỳ Huy Nguyệt đập cho một cái muốn nổ đom đóm mắt. "Á --! Tiện nhân ngươi, lão tử liều mạng với ngươi!".

Kỳ Huy Nguyệt vung giày trên tay hạ xuống mạnh hơn, "bốp, bốp, bốp" một chuỗi âm thanh dồn dập vang lên.

"Ngươi dám --!?". Kỳ lão thái nhìn ba nhi tử của bà ta bị đánh đến tối tăm mặt mày thì lập tức muốn nhào lên vung tay đánh Kỳ Huy Nguyệt.

"Ngươi chửi ta một câu, ta đánh con ngươi một cái! Ngươi có giỏi thì chửi tiếp đi! Lão thái bà chết tiệt!". Kỳ Huy Nguyệt cong môi cười nhìn Kỳ lão thái.

"Nương, tiểu -- cái kia, nó chính là hận đến muốn đánh chết chúng ta, cho nên ra tay không một chút chừng mực, ngài đừng nhào lên nữa!". Đám con dâu cháu dâu Kỳ gia nhìn chiếc giày trên tay Kỳ Huy Nguyệt giơ cao như chuẩn bị đánh xuống, thì đành sửa miệng từ "tiểu tiện nhân" thành "nó", cả đám khuyên nhủ Kỳ lão thái mau mau bình tĩnh lại.

Kỳ Huy Nguyệt đã luôn suy nghĩ phải kiếm thật nhiều tiền để hưởng thụ cuộc sống, cũng không muốn qua lại với những người của thân thể đời trước này, y chỉ cần Đoạn Hành Vân ở bên cạnh mình, còn thứ khác y sẽ không quan tâm nhưng mấy con hàng này hết lần này đến lần khác thích tìm chết, hệt như tiểu cường mạnh mẽ đến mức đập hoài không chết vậy thì -- lão tử thành toàn cho các ngươi!

Thôn dân chỉ trỏ cười nói, đám người Kỳ lão gia tử không biết vì thẹn hay bị ăn đau mà rụt cổ khom lưng vào đều không lên tiếng nữa.

Kỳ lão thái vừa thấy mọi người đều đối với bọn họ chỉ chỉ trỏ trỏ, lập tức nhảy dựng lên ba thước. "Kỳ Huy Nguyệt! Tiểu tiện nhân ngươi --!".

Kỳ Huy Nguyệt cầm giày vung lên, đám Kỳ gia rối rít chạy trốn về phía hàng rào bên đường.

Thôn dân: "....".

Một đám mất mặt xấu hổ!

Kỳ lão thái tiện đà chỉ vào mũi Kỳ Huy Nguyệt, thét chói tai. "Tiểu tiện nhân ngươi, thứ vai không thể vác tay không thể khiêng, nếu không có cái hung ác hán tử Đoạn gia hiếm lạ thân thể bẩn thỉu của ngươi, nguyện ý nhặt ngươi về nhà, nếu không ngươi đã sớm bị chúng ta ném ra đường đói chết! Nay quan gia vừa mắt ngươi, là ngươi tu mấy đời mới có được. Ngươi không muốn hòa ly cùng Đoạn Hành Vân mà được sao? Chờ quan gia cho người đến lôi ngươi đi --!!".

Kỳ Huy Nguyệt vung tay lên "chát, chát" hai cái bạt tai đưa qua.

"Á--!". Kỳ lão thái ngã bò ra đất, răng cửa đang lung lay cũng bị đánh cho rụng hai cái xuống đất.

Thôn dân nhìn mà 囧囧.

Đám người Kỳ gia nhìn đến khóe miệng Kỳ lão thái cũng đã chảy máu, tức giận đến thân mình đều run, cái gì cũng không rảnh lo, hướng về phía Kỳ Huy Nguyệt liền nhào tới.

Lý chính và Dương thúc cùng người Hồng gia đã giơ tay cản lại.

"Các ngươi làm sai còn không biết hối cải, thật sự muốn quậy ra mạng người rồi dắt nhau đến nha môn kiện cáo đến không đành có phải không?". Lý chính nghiêm mặt nhìn đám người phiền phức Kỳ gia này.

"Lý chính! Ngươi cũng thấy nàng quá đáng như thế nào? Lần này chúng ta sẽ không bỏ qua cho nàng!". Kỳ Tuấn giận tím mặt nói.

"Là Tiểu Thất nha đầu chỗ nào đắc tội các ngươi, mà các ngươi năm lần bảy lượt không thể dung nàng? Nàng hết mồ côi nương từ khi còn chưa biết chuyện, sau lại mồ côi cha khi chưa trưởng thành, các ngươi thân là người thân nhất của nàng nhưng chính là đối xử với nàng ra sao, có cần ta phải nói rõ ra một lần ở ngay tại đây không? Nay nàng đã gả chồng, đã trở thành người Đoạn gia, trước đó đoạn thân thư giữa các ngươi và nàng đều đã viết xuống, hai bên từ này không còn qua lại, lý chính ta và thôn dân đều làm chứng. Nhưng các ngươi chính là mặt dày không biết xấu hổ, năm lần bảy lượt tìm đến nhà phu gia Tiểu Thất làm loạn, muốn chiếm tiện nghi mà không chiếm được, đổi lại là lần nào cũng bị nàng đuổi đánh ra khỏi nhà. Để ta nói thì là các ngươi xứng đáng bị như vậy!". Lý chính trước giờ làm người luôn phân biệt đúng sai, ở trong thôn cũng là công bằng với từng việc cho nên đối với mọi người ông rất có tiếng nói, chỉ riêng với cái đám người phiền phức ngu xuẩn lại tham lam Kỳ gia này là ông có chút bất lực, cũng chẳng phải ông sợ gì bọn họ mà không dám mạnh tay xử lý.

Chỉ là đám người Kỳ gia này luôn còn chút khôn vặt, hàng ngày có nháo lên thì cũng chỉ là tiểu nháo không làm gì đến nỗi, nhưng nay đã nháo đến chuyện mất mặt lại thất đức như muốn đưa tức phụ của Hành Vân tiểu tử đi làm thiếp cho nhà giàu trên trấn thì lý chính ông cũng nên gõ gõ thật mạnh vừa làm gương cho người trong thôn, vừa để nhà Hành Vân hai người nhả một ngụm hỏa khí bấy lâu.

"Lý chính sao ngài lại có thể nói như vậy? Cho dù chúng ta có đoạn thân thì thế nào? Người ta không phải có câu nói đánh gãy xương còn dính liền gân đó sao, Tiểu Thất nha đầu kia chính là người Kỳ gia ta, chưa kể lúc đoạn thân nàng có nhiều bạc trong tay như vậy mà chỉ lấy ra năm lượng bạc hiếu kính gia gia nãi nãi nàng, đây chính là nàng sai!". Dương thị nãi thanh nãi khí lớn giọng đứng rụt cổ trong đám người nói.

Kỳ Huy Nguyệt đưa mắt nhìn sang, ném giày trên tay về phía Dương thị.

"Uy -- Ngươi làm cái gì?".

"Á! Ai ôi -- Ngươi, ngươi cái nha đầu chết tiệt kia!!!". Kỳ lão thái lầm bầm không ra hơi, bởi vì đám con cháu bà ta nhanh nhẹn tránh đi chiếc giày của Kỳ Huy Nguyệt ném đến, làm lão thái bà ăn luôn cái giày đập thẳng lên mặt, máu miệng cũng theo đó rơi ra đất.

Kỳ Huy Nguyệt giơ cánh tay lên, thành công làm Kỳ lão thái co rụt cổ lại.

Thôn dân 囧囧.

"Suốt ngày tính kế trong đầu muốn chiếm tiện nghi, chiếm bạc và gia sản của nhà ta! Các ngươi xứng đáng bị đánh cho bầm dập, hôm nay cho dù ai đến ngăn cản ta cũng sẽ đưa các ngươi đến quan Huyện lão gia, nhờ ngài phân xử phân xử! Ta còn muốn kiện các ngươi tội tham lam ngu xuẩn, muốn chiếm được sính lễ của nhà giàu trấn trên nên đưa người tới tận nhà phu gia ta để gã xem mặt ta!". Kỳ Huy Nguyệt cười lạnh nhìn đám người Kỳ lão gia tử. "Sau đó, ta sẽ để cả Chiêu Lâm phủ này biết được thanh danh thối nát không có điểm cuối của các ngươi, để cho các ngươi từ nay có đi ra đường, đi lên trấn trên, đi qua thôn bên cạnh cũng phải cúi đầu mà đi!".

Kỳ lão gia tử sắc mặt đông cứng. "Báo quan? Ngươi điên rồi!".

Dân nghèo đều không muốn cùng quan phủ tiếp xúc, tiến vào nha môn kia cũng không đơn giản chỉ là bị lột một tầng da như vậy, cho nên nghe đến quan phủ là theo bản năng đều nghĩ tránh được thì tránh, không ngờ tiểu tiện nhân này còn dám báo quan?

"Đúng vậy! Báo quan cũng rất tốt, ta đi cùng ngươi nhà Hành Vân! Tiện thể tìm Hành Vân tiểu tử về luôn!". Lý chính gật đầu đồng ý.

Chuyện này còn liên quan đến vị quan gia hay nhà giàu nào đó trên trấn trên, nếu xử lý không tốt thì hai người Hành Vân và Kỳ Huy Nguyệt sẽ ăn phiền phức gì đó không cứu vãn được, báo quan là cách làm tốt nhất, cho dù sau việc này sẽ làm ảnh hưởng đến thanh danh của Đoạn Gia thôn bọn họ nhưng cái thanh danh này cũng không bỏ ra ăn được.

Thôn dân vây xem cũng ồn ào lên tiếng.

"Đúng thế! Báo quan đi, đến lúc đó Huyện lệnh đại nhân sẽ đem đám người Kỳ lão thái độc phụ này sửa trị đến yên phận, cứ vài ngày một tiểu nháo, một tháng lại đại nháo, thôn chúng ta cũng sắp bị bọn họ làm cho mất mặt mũi rồi!"

"Ta về nhà mẹ đẻ cũng có không ít người hỏi thăm một nhà Kỳ gia ở thôn chúng ta, hỏi ta bọn họ có đúng là tằn tiện đến tham lam chuyện sính lễ, chuyện đòi bạc báo hiếu của con trai đã mất hay không?".

"Đúng là không biết xấu hổ! Nay còn muốn hãm hại đưa tức phụ nhà người khác đi làm thiếp lấy bạc, lấy sính lễ cho nhà mình. Lần này không sửa trị thật tốt, có khi lần sau sẽ đến lượt nhà chúng ta cũng bị bọn họ tính kế lên đầu!".

"Nếu nói vậy thì sau này còn cô nương gia xinh xắn thôn nào muốn gả vào thôn chúng ta nữa!? Sợ không cẩn thận bị đám người nhân mô cẩu dạng này hãm hại, giống tú bà dắt mối lừa bán đi làm thiếp cho nhà giàu, chúng ta cửa nhỏ nhà nghèo lúc đó còn có thể làm gì đây?!".

"Đều đã đoạn tuyệt quan hệ rồi, đâu còn quan hệ gì? Mà sao lần nào cũng thích gây chuyện như thế, Kỳ lão gia tử, Kỳ lão thái, ta nói hai người một nhà các ngươi cũng đừng quá nghiệp chướng, cẩn thận sau này không có kết cục tốt!". Hồng đại nương không quên đạp thêm một cước lên mặt đám người Kỳ gia.

Đám người Kỳ gia nhìn toàn bộ thôn dân đều đang tỏ vẻ bất bình với người một nhà bọn họ thì lập tức tái mét mặt mày.

Trước giờ dù một nhà bọn họ ở trong thôn gây ra chuyện gì thì cũng chỉ bị người ta đồn đãi, chỉ trỏ một hồi rồi cũng dần dần qua đi, cho nên một đám người bọn họ đều đã luyện cho mình một tấm da mặt dày đến như tường nhà, nhưng lần này nghe lý chính và thôn dân ủng hộ việc đưa bọn họ đi báo quan, thì không ai còn nghĩ chuyện này đơn giản nữa.

Kỳ lão thái sắc mặt khẽ biến. "Ngươi, các ngươi đừng có ngậm máu phun người! Đây là quan gia nhìn trúng tiện nha đầu kia, cho nên chúng ta cũng không còn cách nào!".

Kỳ Huy Nguyệt khinh bỉ nhìn bà ta từ trên cao xuống. "Ta phi, ngươi và một nhà ngươi chính là lành sẹo quên đau! Cho dù bị ta đánh một lần tiếp một lần thì các ngươi cũng không tỉnh ra được! Tham lam, ngu xuẩn, đạo hạnh không bằng người nhưng lại cứ nghĩ bản thân thông minh, chẳng qua là làm hề nhảy nhót trước mặt người. Muốn chơi trò tính kế, được a, lần này ta cho các ngươi tính đủ!".

"Kỳ Huy Nguyệt! Hay cho ngươi thứ lòng dạ hiểm độc, ngươi đáng chém ngàn đao! Ngươi chính là cái tiểu bất hiếu, miệng lưỡi bén nhọn làm mọi người hiểu lầm một nhà Kỳ gia ta, ngươi đặt điều như vậy không sợ sau khi mọi người biết được thì sẽ quay lưng lại nói ngươi những gì ư? Hôm nay ta chính là muốn thay người cha đã mất của ngươi hảo hảo dạy dỗ lại ngươi!". Lão Đại Kỳ gia hùng hổ trợn mắt lên tiếng.

"Ngươi muốn hảo hảo dạy dỗ ai?". Giọng nói nhàn nhạt quen thuộc bỗng vang lên.

Kỳ Huy Nguyệt vừa nghe thấy giọng chồng nhà mình thì mũi cũng trở lên chua xót.

Lão tử sống bao năm an nhàn sung sướng, xuyên qua một cái thì chịu đủ ủy khuất cả hai kiếp này cộng lại luôn!

Đoạn Hành Vân chậm rãi đi đến, tấm lưng thẳng tắp, con ngươi đen kịt nhìn một đám người trước mắt y như nhìn những tên hề đang nhảy nhót, giọng điệu của hắn càng lúc càng trở lên ác liệt. "Đường đường là đương gia chủ mẫu của Đoạn gia ta, lúc nào thì đến lân các ngươi làm trò đòi đến dạy dỗ?".