"Đúng rồi, Tiểu Thất muội muội! Tháng Tám vừa rồi lẽ ra Kỳ Hạ Thu của Nhị phòng Kỳ gia sẽ xuất giá không phải sao?". Sau một hồi Dương Đào lại lên tiếng.
Dù rất chi là chán ghét mấy con hàng Kỳ gia nhưng nếu có chuyện hóng thì cũng không thể bỏ qua được!
Kỳ Huy Nguyệt vểnh tai lên nghe.
Dương Đào. "Ta đi cắt cỏ heo gặp Tiểu Tú trong thôn, nàng nói hôn sự của Kỳ Hạ Thu bị hoãn lại là do Đại phòng Kỳ gia Kỳ Hạ Hoa và cha nương nàng ta nhúng tay, tính kéo dài đến đầu xuân sang năm Kỳ Hạ Thu mười bảy mới cho xuất giá! Tần thị của Nhị phòng làm ầm ỹ vô cùng lợi hại đến mức hàng xóm cạnh một nhà bọn họ đều biết chuyện!". Nàng mang vẻ mặt ghét bỏ nói tiếp. "Đám người bọn họ ở trong thôn chúng ta đúng là một đám người kỳ ba*!".
(* Kỳ ba: mấy thứ khác người, kỳ lạ).
Hôn sự của biểu tỷ thì biểu muội đoạt lấy, sau khi đoạt được rồi thì cũng chẳng ra làm sao, thanh danh bị ảnh hưởng thì thôi đi, cũng không được như ý mà xuất giá.
Quậy tới quậy đi cũng không ngại mất mặt!
Kỳ Huy Nguyệt gật gật đầu tỏ vẻ đồng ý, trong nội tâm lại đang nghĩ: quậy càng nhiều càng tốt, quậy đến long trời lở đất cũng được!
Kỳ Huy Nguyệt đo kích thước rồi dùng vôi vẽ lên cây vải, sau đó dùng kéo cắt theo đường vẽ, động tác của y vừa nhanh vừa lưu loát.
Dương Đào ngồi nhìn miệng nhỏ há ra thán phục. "Tiểu Thất muội muội, muội giỏi thật đấy, làm gì cũng rất giỏi luôn!".
Kỳ Huy Nguyệt cười híp mắt.
Đúng vậy!
Ta siêu giỏi luôn ấy!
Trải qua bao năm sống ở thế gian, cũng chẳng hiểu sao y lại học những thứ này, nấu ăn thì còn có thể giải thích nhưng mấy việc thêu thùa may vá thì thật không hiểu tại sao lại học?
Có lẽ ——!!!
Y không biết giải thích làm sao cả!
Ý nghĩ chớp nhoáng vụt nhanh trong đầu, nhanh đến mức làm y không kịp nắm bắt.
Kỳ Huy Nguyệt hết chờ rồi đợi, khi y chờ được Đoạn Hành Vân về đến nhà thì đã là tối muộn, khi về còn đi người không.
Kỳ Huy Nguyệt: "....".
La Hán quả của ta đâu?
Chàng đi săn nguyên một ngày trên núi thật sao?
Rất nghi ngờ chồng nhà mình đi chim chuột ở bên ngoài!
Dù rất muốn tra khảo nam nhân nhà mình nhưng vẫn sợ hắn đã đói bụng đến hỏng người, Kỳ Huy Nguyệt trước múc canh cho hắn uống tạm rồi lại vội vàng xuống bếp dọn cơm.
Đoạn Hành Vân mỉm cười nhìn ánh mắt bất mãn của tiểu tức phụ ngồi bên cạnh, hắn lôi từ trong ngực ra một cái hà bao.
Kỳ Huy Nguyệt: "....".
Y cầm lấy, mở ra, nhất thời 囧.
Ôi chội ôi!
Xèng nha!
Một trăm, hai trăm, ba trăm lượng ngân phiếu!
"Ở đâu ra vậy?". Hai mắt y lấp lánh nhìn chồng nhà mình.
"Bán gấu!". Đoạn Hành Vân khẽ cười.
Kỳ Huy Nguyệt: "....".
Đại ca Gấu Đen, ngươi lại chạy vào núi bắt gấu?
Y ném hà bao xuống bàn, cực kỳ mất hứng!
Đoạn Hành Vân mỉm cười, buông chén, vươn tay ôm người vào lòng. "Vi phu rất lợi hại, không hề bị thương!".
Kỳ Huy Nguyệt tức giận. "Đã nói không được vào rừng sâu, sao chàng lần nào cũng không nghe lời?".
Thật muốn để ta làm góa phụ?
Đoạn Hành Vân nhìn tức phụ nhà mình phồng má, giận dữ đến hai mắt cũng hồng lên, hắn thở dài. "Ta thật không có vào núi sâu, là do con gấu này không biết điều, chạy ra ngoài tìm ta gây phiền phức, ta liền tiện tay hạ nó!".
Kỳ Huy Nguyệt lườm hắn trắng mắt.
Hay quá nhỉ!
Gấu Đen nhà người ta còn chạy đi tìm ngươi gây chuyện cho được.
"Lần sau không cho phép!". Kỳ Huy Nguyệt nghiêm túc.
"Ân, chắc chắn là không! Vi phu rất nghe lời lại ngoan ngoãn!". Đoạn Hành Vân nịnh nọt.
Kỳ Huy Nguyệt vẻ mặt khó nói nhìn hắn.
Đoạn Hành Vân. "Bán được ba trăm năm mươi lượng, ta giữ lại năm mươi lượng, còn lại mang về cho tức phụ!".
Kỳ Huy Nguyệt bĩu môi.
Tiền tiêu vặt của chàng có phải hơi nhiều rồi không?
Có khi nào còn lén lút lập quỹ đen sau lưng ta?
Nhưng dù sao đương gia chủ mẫu là y đây cũng rất rộng rãi!
Đoạn Hành Vân bật cười, nhéo hai má y. "Ta giữ lại bạc để mua một khối ngọc, mang về khắc con dấu tư nhân cho em!".
Kỳ Huy Nguyệt mở to mắt, sau đó là cảm động đến rối tinh rối mù, ôm lấy cổ Đoạn Hành Vân. "Vậy chàng mua rồi còn thừa bạc phải mang về cho ta!".
Đoạn Hành Vân bật cười.
Kỳ Huy Nguyệt bĩu môi. "Dùng gỗ cũng được a! Sao phải hoang phí như vậy chứ?".
Chúng ta còn phải mua thêm đất làm nhà nữa nè!
Trong nhà bây giờ mới dành giụm được có hơn ngàn lượng bạc.
Thật sự rất nghèo!
"Những thứ tặng tức phụ ta, ta muốn dùng thứ tốt nhất!".
Tình thánh gì đó thật làm người cảm động!
Kỳ Huy Nguyệt nghe xong mà lập tức muốn lấy thân báo đáp.
Đoạn Hành Vân thì thầm bên tai y.
Kỳ Huy Nguyệt mỉm cười rạng rỡ, ngay sau đó là tay nhỏ vung qua.
Tặng cho thằng chồng một cái tát!
Ban ngày ban mặt còn muốn ra rừng trúc XXX, chuyện như vậy mệt ngươi cũng nghĩ ra được?
Đúng là —— cầm thú!
Cũng không sợ gai trúc chọc thủng mông!
Ngày hôm sau, Đoạn Hành Vân lại tiếp tục đi núi Lĩnh.
Kỳ Huy Nguyệt ở nhà kiểm tra và hớt màng giấm táo, xong xuôi lại định hình cho mấy bụi lan rừng, rồi tiếp tục làm y phục.
Nhìn sắc trời đã vào giữa trưa, y liền cất dụng cụ thêu vào nhà, sau đó khóa chặt cửa cổng đi vào trong thôn.
Lần theo trí nhớ mờ mịt của nguyên chủ, y vừa tìm vừa hỏi đường đến nhà của vài đại thúc giao hảo với Dương thúc, bọn họ trước đó đều đã từng đến tham gia hôn sự của y và Đoạn Hành Vân vào ngày hai người thành thân.
Y muốn đặt gần trăm sàng trúc, số lượng này không hề ít, Dương thúc một mình bận không kịp. Công việc đan sàng trúc cũng không khó, hầu như nam nhân ở trong thôn ai cũng biết làm, nguyên liệu là trúc lại có sẵn ở chân núi không tốn tiền mua hay thời gian đi tìm kiếm, y tìm tới bọn họ cũng là để bọn họ có thể kiếm thêm thu nhập, vừa tạo một cái ân tình về sau dễ qua lại.
Một sàng trúc lớn định giá năm văn tiền, hơn trăm cái tính ra cũng là một khoản thu không hề nhỏ ở Đoạn Gia thôn bọn họ.
Y muốn làm bánh hồng dẹt, cho nên cần một số lượng lớn sàng trúc để phơi khô hồng, trước đó đã đặt một lượng lớn giá gỗ đựng hai chân, chum vại sành trên trấn trên, giờ chỉ cần chuẩn bị sàng trúc là xong.
Ánh nắng mặt trời tháng Mười rải rác xuống vùng thôn núi yên tĩnh, bầu trời trong xanh vô cùng, mây trắng nhẹ như những mảnh voan mỏng, cơn gió thu nhẹ nhàng thổi qua.
Kỳ Huy Nguyệt đưa mắt nhìn thôn xóm nghèo nhỏ, khẽ thở dài.
Đoạn Gia thôn hơn sáu mươi hộ dân, muốn đi hết cũng tiêu tốn không ít thời gian.
Nhà đầu tiên y tìm tới là nhà của Cổ thúc, vừa đi tới cổng chính của Cổ gia, Kỳ Huy Nguyệt lại đụng phải một cô nương tướng mạo thanh tú, ước chừng khoảng mười bảy mười tám tuổi, đứng bên cạnh nàng còn có một người thập phần quen mắt, Kỳ Hạ Hoa.
Kỳ Huy Nguyệt không phản ứng với hai người, y nhanh chân đi vào Cổ gia.
"Hạ Hoa, đó là Tiểu Thất của Tứ phòng nhà ngươi phải không? Nàng ta thật khác xưa nhiều lắm, ngày xưa đã đẹp, nay ngày càng nảy nở trở lên đẹp hơn rồi! Nghe nương ta nói từ ngày nàng gả cho Đoạn gia hán tử thì trải qua sinh hoạt ngày qua ngày rất tốt!". Cô nương bên cạnh là Thạch Tú Đào lên tiếng hỏi Kỳ Hạ Hoa bên cạnh.
Các cô nương ở trong thôn thời gian này đều có suy nghĩ, lựa chọn rồi gả cho một hán tử có năng lực như Đoạn Hành Vân thật không sai biệt lắm, chỉ tiếc tính tình của hắn trước đây quá hung dữ, không ai dám đến gần.
Kỳ Hạ Hoa cắn môi nhìn theo.
Từ ngày vị công tử tuấn tú nhà giàu kia xuất hiện ở Đoạn gia cho đến giờ, Kỳ Hạ Hoa cũng chưa thấy hắn lại xuất hiện qua, muốn gần gũi làm quen người ta cũng không có cơ hội. Lại nói, quan hệ giữa nàng ta và Kỳ Huy Nguyệt trước giờ đặc biệt không tốt, với tính tình hiện tại của tiểu tiện nhân này thì chắc chắn sẽ không bằng lòng giúp nàng ta chuyện này.
Thấy người đến tìm lão đầu tử nhà mình là tiểu tức phụ của Đoạn gia, Cổ thẩm cười như hoa nở mời Kỳ Huy Nguyệt vào nhà, thẩm còn lấy đường đỏ tàng trữ trong nhà đã lâu ra pha nước ấm mời y.
Kỳ Huy Nguyệt cười híp mắt nói đa tạ.
Mấy tháng trước khi hai người Đoạn Hành Vân và Kỳ Huy Nguyệt thành thân, tướng công nhà mình mang gà mái để đẻ trứng trong nhà đi tham gia hôn sự, Cổ thẩm còn trong ngoài bất mãn và không hài lòng nhưng nay đã khác trước, tin đồn hai người dạo gần đây làm ăn cùng tửu lâu lớn trên trấn kiếm được rất nhiều bạc sớm đã truyền khắp thôn. Hiện tại thấy Kỳ Huy Nguyệt đến nhà, Cổ thẩm dù tò mò không biết y đến vì chuyện gì nhưng trước cứ tiếp đón chu đáo, chắc chắn không sai.
Kỳ Huy Nguyệt không mấy quan tâm đến sự thay đổi của Cổ thẩm, y chỉ nói mục đích mình đến tìm Cổ thúc là vì muốn đặt làm ba mươi sàng trúc lớn, giá tiền là năm văn một cái.
Cổ thẩm thầm tính tính, vài ngày đan sàng trúc mà kiếm được một trăm năm mươi văn, số tiền này lời lớn a! Trúc không mất tiền mua, chỉ tốn chút công sức đi chặt trúc dưới chân núi về vót, ngay cả thẩm cũng biết đan sàng, vậy chỉ cần ba ngày là có thể làm xong. Thẩm cười híp mắt, hứa hẹn sẽ giao sàng trúc đúng hẹn cho nhà hai người.
Kỳ Huy Nguyệt dùng tươi cười đáp lại, rồi đi đến vài nhà tiếp theo.
Ngày hôm nay vì không có Đại ca Gấu Đen nào ăn no dửng mỡ mà chạy ra bên ngoài núi để tìm phiền phức cho Đoạn Hành Vân, cho nên hắn trở về rất sớm, mang theo một sọt tre đầy La Hán Quả và vài con thỏ hoang cùng gà rừng béo mập.
Kỳ Huy Nguyệt đổ La Hán quả ra sàng trúc dưới hiên, tính toán ngày mai sẽ mang ra phơi khô.
Đoạn Hành Vân ra bờ sông xử lý tất cả thỏ và gà rừng sạch sẽ mang về nhà.
Trên đường, Đoạn lão Đại "may mắn" gặp được đóa trà xanh kiêm bạch liên hoa nữ Trương Tiểu Vân đi giặt ở bờ sông trở về, hắn không cho đối phương đến một ánh mắt, nói chính xác hơn là không hề chú ý đến bất kì người đi đường nào.
Trương Tiểu Vân nhìn hán tử mình ôm ấp tương tư đã hơn năm năm đi vụt qua, nàng ta vội vàng lên tiếng gọi theo. "Vân đại ca! Huynh không nhớ ta là ai sao?".
Thấy Đoạn Hành Vân không có ý tứ dừng lại, Trương Tiểu Vân chạy theo chặn đường đi của hắn. "Vân đại ca!".
Đoạn Hành Vân bị chặn đường, lúc này mới tình nguyện liếc mắt nhìn xuống người trước mắt, đôi mắt phượng chứa đầy sự mất kiên nhẫn. "Ngươi là ai?".
Lời này nếu là người khác thì thấy tương đối bình thường, nhưng đối với Trương Tiểu Vân lại không khác gì dao nhọn xuyên thẳng vào tim, nàng ta mở to mắt nhìn hắn, biểu cảm có chút khoa trương. "Huynh —— thật không biết ta là ai?".
Trương Tiểu Vân không nghĩ là Đoạn Hành Vân —— người nàng ta âm thầm nhớ nhung bao năm lại không nhớ nàng ta là ai, nào có chuyện gì châm chọc hơn chuyện này, Đoạn Hành Vân đây là cố ý đi, hai người ở cùng thôn, trừ mùa đông tuyết rơi ra thì mỗi ngày ít nhất cũng chạm mặt hai lần, chưa kể lúc trước chính là Đoạn Hành Vân thường đưa theo các nàng và những người cùng tuổi khác cùng nhau chơi đùa, sao lại không quen biết cho được?
Đoạn Hành Vân cảm thấy thật phiền, hắn lạnh lùng nhìn đối phương nhưng không có ý định nói thêm lời nào.
Trương Tiểu Vân hai mắt đỏ hồng, rưng rưng muốn khóc. "Vân đại ca!".
"Làm gì đó? Một cô nương chưa xuất giá đứng đó lôi lôi kéo kéo hán tử đã thành thân thế kia còn ra thể thống gì?". Dương thẩm từ xa chống nạnh đi tới, đưa mắt trừng Trương Tiểu Vân.
Trương Tiểu Vân sắc mặt đại biến, ngay sau đó thầm nghĩ, ta cũng không lôi kéo hán tử nhà ngươi, ngươi lo chuyện bao đồng làm gì?
Kỳ Huy Nguyệt ở trong sân nghe thấy động tĩnh, y ngó đầu ra cổng, không nhìn thì thôi nhìn rồi thì 囧 —— lập tức xách váy lên, nhảy ra ngoài!
Trương Tiểu Vân nhìn thấy người đi đến, nàng ta chướng mắt Kỳ Huy Nguyệt nhưng cũng rất sợ hãi cái miệng nhỏ của y, từng lãnh giáo qua thì sao không sợ hãi cho được.
"Ngươi ——!! Trà xanh nữ kia! Ngươi tính toán ở trên đường lôi kéo nam nhân nhà ta làm gì hả? Hay đang đi đường lại vấp ngã, cần phu quân nhà ta đến nâng ngươi?". Kỳ Huy Nguyệt trừng Đoạn Hành Vân, rồi hùng hổ nhìn Trương Tiểu Vân.
Đóa hoa sen màu trắng hình người này chưa chết tâm mà!
Đoạn Hành Vân vẻ mặt bất đắc dĩ: "....".
Đều do nữ nhân không có mắt kia gây ra chuyện!
Trương Tiểu Vân rụt cổ lại. "Ngươi đừng có nói bậy! Ta không có!". Dứt lời thì nhanh chóng xoay người rời đi.
Kỳ Huy Nguyệt nghiến răng ken két. "Còn dám đến gần phu quân ta? Ta đến tận nhà tìm cha nương ngươi nói chuyện!".
Rõ ràng trong thôn, bên ngoài thôn có nhiều hán tử như vậy, lý do gì mà cứ đến gần dụ dỗ nam nhân nhà lão tử!
Lão tử đây cũng phải chờ đến hơn trăm năm có thừa mãi mới kiếm được một thằng chồng này thôi đấy!
Y quắc mắt nhìn sang Đoạn Hành Vân. "Chàng —— mau đi về cho ta! Còn đứng đây chờ ăn Tết à?".
Đoạn Hành Vân: "....".
Dương thẩm trợn trắng mắt. "Đúng là thứ gì không biết, hán tử đã thú thê mà cứ đeo không buông!".
Vì đề phòng đóa đại trà xanh Trương Tiểu vân và ngoài ra có khi còn có thêm hai, ba đóa trà khác tăm tia chồng mình, mà mấy ngày kế tiếp Kỳ Huy Nguyệt hạ lệnh cưỡng chế phạm vi hoạt động của thằng chồng nhà mình, cho dù Đoạn Hành Vân có đi cày xới đất ngoài ruộng thì y cũng lẽo đẽo theo sau.
Chồng nhà mình có tiềm chất vạn nhân mê, hệt như phiên bản Mary Sure thời cổ đại, thật phiền phức!
Xấu chút cũng tốt a!
Ít ra xấu thì sẽ không có ai nhòm ngó!
Hồng trên núi Điền Gia thôn vừa chuyển sang màu cam đỏ, Tuyền thúc và Dương thúc đã dẫn vài hán tử lên núi bắt đầu hái trái.
Đoạn Hành Vân lại vào thôn tìm mấy phụ nhân lúc trước đã thuê, bàn tốt giá tiền rồi hẹn thời gian chính xác bắt đầu làm việc, công việc lần này là rửa sạch và gọt vỏ hồng.
Kỳ Huy Nguyệt ở nhà mang thịt thỏ và gà rừng ướp với muối thô và rượu trắng, sau khi ướp thịt qua đêm thì mang ra ngoài, định hình thịt dưới cối đá lớn để ép hết nước dư trong thịt ra, làm thành thịt rừng khô, thịt làm theo cách này có thể bảo quản rất lâu và dự trữ cho mùa đông sắp tới.
Với phương pháp này, tháng Mười Một sắp tới y sẽ làm ra thịt heo khô, sườn khô và thịt heo xông khói, lạp sườn, xúc xích cũng xông khói.
Đầu xuân năm sau có thể bán ra số lượng lớn kiếm xèng!
Hồng sau khi mang về, rửa sạch với nước giếng đã pha linh tuyền, sau đó vớt ra sàng trúc để ráo nước.
Các đại thẩm đại nương bắt đầu dùng dao sắc gọt bỏ vỏ ngoài của hồng và quan trọng là không nên tách toàn bộ cuống hồng ra, mà nên giữ lại một chút cuống, vì cần bán ra cho nên cần gọt đều tay từ trên xuống dưới để khi hồng khô lại sẽ có vẻ ngoài đẹp hơn.
Hồng gọt sạch xong thì mang xếp đều cả trái hồng và vỏ hồng đến khi kín sàng trúc thì phân riêng từng loại mang ra phơi.
Tháng Mười trời có nắng và gió nhẹ, rất thích hợp để phơi hồng, từng sàng trúc đựng hồng được đặt trên giá gỗ hai chân, phơi kín trong sân và cổng nhà, buổi tối thu vào thì sử dụng vải thô mỏng thưa và sạch để che kín tránh côn trùng.
Khi vào ngày thứ năm đến thứ bảy phơi hồng, lúc này hồng đã se bề mặt, cần phải tiến hành nặn bóp từng trái hồng mỗi ngày hai lần thật nhẹ tay, để mật hồng được tiết ra và giúp hồng được mềm dẻo hơn.
Hồng trên núi Điền Gia thôn trái khá nhỏ, cho nên chỉ cần phơi dưới nắng nhẹ và gió trong khoảng mười năm đến hai mươi ngày thì có thể tiến hành ủ hồng vào chum sành.
Cứ một lớp vỏ hồng thì xếp lên trên bề mặt một lớp quả hồng cho đến khi đầy vại sành, cuối cùng dùng vải bố sạch đậy kín miệng vại, buộc thật chặt, ủ đến một tháng sau.