Trương Tiểu Vân chạy đi mất, Kỳ Hạ Thu cũng không còn cách nào tiếp tục ở lại, trong lòng âm thầm hận Trương Tiểu Vân bỏ lại nàng ta mà chạy trốn một mình. Nàng ta cũng rất e dè cái miệng nhỏ của Kỳ Huy Nguyệt, sợ y lại nói ra cái gì dẫn đến lời đồn đãi bên ngoài, hôn sự của nàng ta và Tạ gia bên kia còn chưa định ngày xuống cho nên không thể xảy ra vấn đề gì vào lúc này được, vì thế cũng nhanh chân như thỏ chạy khỏi Đoạn gia.
Kỳ Huy Nguyệt bĩu môi nhìn theo hai đóa trà xanh trên đỉnh núi đá Đoạn Gia thôn, tức chết y!
Đoạn Hành Vân ôm người lên, đi vào trong nhà, rót nước đút cho đối phương. "Tức phụ, không tức giận!".
Hừ, Kỳ Huy Nguyệt bắt đầu cảm thấy chồng nhà mình giống "lam nhan họa thủy" trong truyền thuyết.
Cho dù đã là "trùm thôn" mà vẫn gây nhớ thương cho cô nương mười tám trong thôn như thế!
Y không biết nên khen hay chê ánh mắt của đóa trà xanh họ Trương kia nữa!
Buổi chiều Dương thẩm trở về, Kỳ Huy Nguyệt cùng dọn rửa chén bát bẩn cùng hai thẩm, y nhịn không được hỏi về Trương gia, Dương thẩm thấy kỳ lạ nên gặng hỏi lại y, y liền ậm ờ kể lại.
Dương thẩm giận tím mặt. "Trước kia, khi Vân tiểu tử chưa thành thân, chưa thú ngươi vào cửa, sao không thấy các nàng có người nào đến nói muốn gả cho hắn, muốn vào Đoạn gia? Hiện tại, thấy sinh hoạt của hai người các ngươi trải qua tốt lên nên muốn đến bẻ nhành hái đào? Trương gia thật là sinh được hảo cô nương a, cái bàn tính đó của nàng ta gõ cũng thật tốt! Không được, ta phải đi tìm hiểu rõ ràng chuyện này một chút, tránh sau này xảy ra rắc rối gì đó!". Thẩm nói xong thì rửa sạch tay đứng lên.
Hồng thẩm xụ mặt xuống. "Ta về qua nhà hỏi qua mẹ chồng và chị dâu, xem trong thôn có lời đồn gì không hay lan ra chưa? Thật không muốn để người khác sống nữa mà!".
Kỳ—— tâm cơ—— Huy Nguyệt thấy vậy thì cười tít mắt.
Đối với "tình địch" là không được nhân từ!
Dương thẩm đi một vòng quanh thôn, nghe thấy vài lời đồn thoại sắc mặt thẩm càng ngày càng sa sầm xuống.
"Xe ngựa nhà phú quý hôm qua đậu trước cửa Đoạn gia là công tử nhà giàu trấn trên chắc là muốn tìm Đoạn gia hán tử mua thú săn, không phải Đoạn Hành Vân đi săn xong thường vào trấn bán cho tửu lâu lớn nào đó sao?".
"Chứ không phải là người muốn mua mấy công thức món ăn đang bán bến tàu của tức phụ hắn ư?".
"Hừ, lúc chiếc xe ngựa to kia dừng lại trước cửa Đoạn gia ta tận mắt thấy, trên xe xuống là một công tử tuấn tú nhà giàu, hắn đi một mình vậy mà người ra mở cổng lại là Tiểu Thất Tứ phòng, sau đó hai người họ cùng đi vào sân đóng cổng lại, Đoạn gia hán tử lúc ấy còn đang ở sân phơi nắng của thôn đâu, trai đơn gái chiếc ai mà biết ở bên trong làm gì?". Lời này là của Tần đại nương nãy giờ không chịu ngồi im.
"Ngươi nói thế là ý gì? Tần Quế Hoa! Lão thái bà ngươi có ngon nói lại cho ta nghe!". Dương thẩm chống nạnh hùng hổ xông tới.
"Bắt chó đi cày, xen vào chuyện người khác, ta chính là tận mắt nhìn thấy sự thật như vậy!". Tần đại nương trợn trắng mắt khinh thường Dương thẩm.
"Ta cho bà nói bậy, cho bà nói bậy này —— ta hôm nay phải xé nát miệng bà ra!". Dương thẩm giơ hai tay lên túm tóc bạt tai liên tục đánh về phía Tần đại nương. "Thứ già mà không đứng đắn, đó là khách nhân của hai người Vân tiểu tử và nhà hắn, đến Đoạn gia tìm hai người họ bàn việc sinh ý, vậy mà bà dám trắng trợn bịa đặt thanh danh của nhà Vân tiểu tử, bà là không muốn trôi qua ngày tháng yên bình nữa có phải không? Mụ độc phụ như bà nên bị đày xuống mười tám tầng địa ngục!".
"Ai ôi, ai ôi —— Tuyền Xuân Tú! Ngươi phát điên cái gì? Ta lại không nói chuyện nhà ngươi... Cản nữ nhân điên này lại, các người mau ngăn lại, nữ nhân này điên rồi...!!!". Tần đại nương tuổi đã sáu mươi, bị Dương thẩm đánh đến kêu gào ỏm tỏi.
Giữa những âm thanh ồn ào, giọng nói chất vấn đầy giận dữ của Dương thẩm và giọng kêu đau đớn cứu mạng của Tần đại nương ầm ỹ vang lên cả đoạn đường thôn.
Chẳng mấy chốc tin đồn về vụ đánh nhau ầm ỹ lan ra, người trong thôn bất kể là muốn xem kịch vui hay là thật lòng có chút lo lắng đều kéo nhau chạy đến gần cổng nhà Tần gia.
Hồng thẩm còn đang ở nhà bận dò la tin tức, khi thẩm bất ngờ nhận được tin cũng kéo anh em nhà mẹ đẻ và nhà chồng đánh tới cửa nhà Tần gia.
Hiện tại, một nhà Hồng gia mười mấy nhân khẩu đều nhận được không ít chỗ tốt từ Đoạn Hành Vân và tiểu tức phụ nhà hắn, nhờ vào sinh ý bán đồ ăn bên bến tàu của Nhị phòng Hồng gia, phí công chung của Hồng gia cũng vì vậy mà tăng lên vùn vụt theo ngày, sinh hoạt ngày càng được cải thiện lên, hai ba ngày ăn một bữa thịt cũng là chuyện trước đây chưa ai nghĩ tới, sắp tới còn dự tính lợp mái ngói cho căn nhà chính ba gian để Hồng đại nương thảnh thơi trải qua mùa đông.
Nay có người dám động vào hai người Đoạn Hành Vân và Kỳ Huy Nguyệt, thì khác nào động vào tiền tài của Hồng gia. Chưa kể đến chuyện Hồng đại nương và Hồng thẩm trước giờ cũng có tiếng ở trong thôn và được mệnh danh là "nữ anh hùng", bình thường thấy chuyện gai mắt hai vị đại nương và đại thẩm ra mặt nói vài lời cũng là lẽ thường.
Một nhà lý chính trước đó còn tiếc hùi hụi vì mình không đủ dứt khoát, nay thấy sinh hoạt hai nhà Dương gia và Hồng gia ngày càng được cải thiện thì càng hối hận với quyết định lúc đó của mình, trong tâm tư hai người vẫn là đang âm thầm mong đợi Kỳ Huy Nguyệt trong thời gian sắp tới hay sau này lại có thể mang ra biện pháp kiếm tiền gì mới, có thể giúp đỡ một nhà ông và tất cả thôn dân. Vì thế, trong chuyện này ông tất nhiên là đứng bên Đoạn gia hai người bên này.
"Ngươi chính là có gan nhưng không đủ mạnh mẽ, không đủ dứt khoát! Ngươi đi theo đại nương, đại nương chỉ ngươi cách xử lý mọi chuyện!". Hồng đại nương người đã hơn sáu mươi, kéo tay Kỳ Huy Nguyệt đi phăng phăng trên đường.
Kỳ Huy Nguyệt 囧.
Ối đại nương ơi!
Người từ từ, ta không theo kịp!
Dương Đào hốt hoảng chạy theo sát một đường. "Hồng đại nương, ngài chậm chậm ——!".
"Nếu làm tới cùng thì xem từ nay ai còn dám bịa đặt chuyện lên hai người một nhà các ngươi, đám nữ nhân đó chính là ăn no dửng mỡ, ăn đến cả người toàn thịt nên không có việc gì làm!". Hồng đại nương còn đang nói lời thấm thía.
Đoạn Hành Vân nhận được tin đang cùng Dương thúc vội vàng trở về từ sân phơi lúa, giữa đường đi hắn thấy Hồng đại nương đang kéo tiểu tức phụ hắn đi như bay, mà tiểu tức phụ hắn đang thở hồng hộc như tó ở phía sau, rất có xu thế sắp đi tong đến nơi rồi.
Hắn đi tới, nhẹ nhàng kéo được người ra. "Hồng đại nương!".
Kỳ Huy Nguyệt thở phì phò. "Chàng sao về rồi?".
Đoạn Hành Vân gật đầu. "Ừ!".
Hồng đại nương cười tủm tỉm. "Đi thôi, đi xem cái thứ miệng rộng muốn hủy hoại thanh danh hai hài tử các ngươi kia rốt cuộc muốn làm nên sóng gió gì?".
"Đa tạ đại nương ra mặt!". Kỳ Huy Nguyệt cười ngại ngùng.
Đúng là hiện tại y không tiện thu thập đám người ngoài đó!
Nếu không, y đã sớm vác gậy sang thăm Tần gia kia từ lâu rồi!
Đã gây thù với chính một nhà mẹ đẻ, nếu còn gây với người ngoài thì không biết còn kéo theo rắc rối không đáng có gì nữa!
Đoạn Hành Vân thấp giọng an ủi. "Tức phụ, có vi phu ở đây!".
Bảo bối hắn đặt đầu tim, nâng niu trong lòng bàn tay mà lại bị mấy kẻ không an phận hết lần này đến lần khác thi nhau đặt điều, hắn không tính cùng người tranh luận, hắn sẽ dùng cách trực tiếp nhất chỉ có thể là đánh một trận trước cho tiểu tức phụ nhà hắn hả giận hả giận. Kế đó phải bắt đối phương phải trả giá gấp trăm lần.
Kỳ Huy Nguyệt cười tít mắt. "Đúng nha! Ta có phu quân ở đây rồi!".
Đối với chuyện Dương thẩm ra tay đánh Tần đại nương, có người nói nên dạy cho mấy lão thái bà miệng rộng như vậy một bài học nhớ đời. Ai mà không biết hội "chị em khuê mật" trong thôn của Tần lão thái là Trần đại nương và Kỳ lão thái, mấy lão phụ nhân này ngày thường thường xuyên khoa môi múa mép, thêm mắm dặm muối vào đủ sự tình nhà người khác, trước kia chỉ là chút chuyện lông gà vỏ tỏi nên không ai thèm để ý, nhưng lần này Tần đại nương lại dám cùng mấy người kia bôi nhọ thanh danh người khác. Dù nơi đây là địa phương thôn quê cùng cốc, nhưng ai cũng hiểu rõ tầm quan trọng của danh tiết. Mặc cho Đoạn gia tức phụ kia trước đây làm ra chuyện kinh thiên động địa như đoạn thân, nhưng so với đoạn thân, chuyện nam nữ đã thành gia lập thất mà còn ở bên ngoài ngoại tình này còn đáng sợ hơn. Nếu Đoạn gia tức phụ kia mà nghĩ quẩn, vậy chính là trên lưng Tần đại nương và đám bạn già của bà ta đã gánh một mạng người.
Có người lại nói, không có lửa thì sao có khói. Tóm lại là với tính tình đại biến của Tiểu Thất Tứ phòng hiện nay, chắc chắn có gan có thể làm ra mấy chuyện gì đó mờ ám, vị công tử tuấn tú nhà giàu kia đi vào sân Đoạn gia không phải chỉ một mình mấy người Tần đại nương thấy mà thôi, bọn họ giặt đồ ở bờ sông cũng nhìn thấy đấy. Nhà hai người Đoạn gia bọn họ từ khi thành thân đến giờ, mỗi lần đều tiêu từng bốc từng bốc bạc lớn ra ngoài, ai mà biết tiền kia thật ra đến từ đâu và có phải là đồ sạch sẽ gì không? Có khi nào là do tiểu tức phụ Đoạn gia kiếm về —— thông qua vị công tử tuấn tú nhà giàu kia?
Sau khi thấy người một nhà Dương gia và Hồng gia, lại có thêm hai tiểu phu thê Đoạn gia là nhân vật chính hùng hổ kéo đến nhà Tần đại nương. Người trong thôn truyền tai nhau, ai cũng kéo đi xem kịch vui náo nhiệt.
Trương Tiểu Vân từ xa xa nhìn Đoạn Hành Vân đang nắm tay Kỳ Huy Nguyệt đi theo sau đám người Dương gia và Hồng gia, hai con ngươi nàng ta dấy lên sự tính kế, thầm nghĩ đây có khi nào là cơ hội tốt để nàng ta có thể chen vào giữa hai người, thê tử có gian tình mờ ám với nam nhân bên ngoài, lý do này dù truyền ra ngoài chẳng hay ho gì lại còn hơi mất danh dự nhưng cũng đủ để Vân đại ca hưu nàng ta rồi cưới mình vào cửa, nàng ta cắn cắn môi, dậm chân một cái rồi cũng đuổi theo sau.
Đến cửa Tần gia, Dương thúc và Hồng thúc nhìn cánh cổng đóng chặt thì không ai bảo ai, nhấc chân lên đạp một cái tung cả bản lề xuống đất.
"Á——! Các ngươi đây là làm gì? Xông tới nhà chúng ta ban ngày ban mặt muốn cướp của giết người a!". Giọng Tần đại nương the thé vang dội.
Tần đại thúc và lão Đại Tần gia là Tần thợ săn nhìn cổng nhà mình bị người ta đạp đổ, sắc mặt cũng khó coi, đương nhiên là tức giận.
Mặt Tần đại nương loang lổ vài vết cào xanh tím còn mới, hậu quả của việc đụng phải Dương thẩm cách đó không lâu. Nay thấy cả Dương gia và Hồng gia cùng nhau kéo đến, sắc mặt bà ta tái mét, vết thương trên mặt cũng ẩn ẩn đau đớn hơn.
"Sao thế? Thời điểm lão thái bà ngươi ngồi ngoài đường cùng mấy bạn già miệng rộng của mình bêu xấu thanh danh nhà Vân tiểu tử không phải rất lớn gan à?". Dương thẩm hừ lạnh. "Hôm nay chúng ta đến chính là muốn đòi một công đạo cho tiểu tức phụ vừa ngoan ngoãn vừa đáng thương nhà Đoạn gia!".
"Xuân Tú! Ngươi nói rõ mọi chuyện ra cho tất cả mọi người cùng nghe!". Hồng đại nương vai vế trên cả Dương thẩm, bà nói như vậy không ai nghĩ là cậy già lên mặt.
Dương thẩm gật đầu bước lên trước vài bước, lớn giọng kể lại mọi chuyện rành mạch, trật tự rõ ràng.
Dương thúc cũng hừ một tiếng. "Tần đại nương! Lần này bà phải cho Vân tiểu tử và nhà Vân tiểu tử một lời công đạo, bà đừng cậy mình lớn tuổi cho nên hàng ngày ở trong thôn khắp nơi càn quấy mà không ai dám làm gì bà, trưởng bối trong nhà hai người họ không còn nhưng còn chúng ta đây, trong thôn lại không thiếu lý chính và các vị hương thân có bối phận lại biết phân biệt phải trái có thể làm chủ, đừng có nghĩ hai hài tử đáng thương này không có ai dựa vào cho nên để mặc bà tùy tiện bôi nhọ họ như vậy được."
Kỳ Huy Nguyệt khóe môi giật giật.
Rất muốn nói mấy câu, là do ta chưa phát uy với người ngoài cho nên họ nghĩ ta hiền lành dễ bắt nạt thôi!
Với lại —— thúc nói chúng ta có hoàn cảnh đến là đáng thương như vậy thì có hơi nói quá không?
Chỉ riêng thằng chồng ta đưa mặt ra cũng làm cả thôn đi đường vòng rồi!
Ta xem chừng —— vị Tần đại nương này chính là quen thói miệng rộng, chứ thật ra lá gan cũng chẳng lớn bao nhiêu so với thôn dân khác đâu!
Trong nội tâm Kỳ Huy Nguyệt thật ra cũng là thở dài ảo não, cứ nghĩ đã xui xẻo xuyên đến nơi cùng cốc nghèo nàn này thì cũng phải tập chấp nhận mà sống tiếp, sau đó may mắn lắm mới kiếm được anh chồng soái ca còn là tình đầu lại đặc biệt vừa ý mình, y lúc này chính là thật tâm muốn an an ổn ổn sinh hoạt ở nơi này rồi từ từ làm giàu kiếm tiền nuôi chồng sau này nuôi con, không ngờ tiền còn chưa kiếm được mấy đồng, đến mua cái chân núi để xưng Vương còn chưa đủ, đã gặp được đủ thứ lông gà vỏ tỏi, hết chuyện này đến chuyện khác kéo tới.
"Tần đại nương, nhà Hành Vân tiểu tử là một hảo hài tử, ở bảy thôn trên tám thôn dưới có cô nương nhà ai giỏi giang lại xinh đẹp ngoan ngoãn như nàng, mười bốn mười năm tuổi đã biết phụ giúp hán tử nhà mình cùng nhau kiếm tiền trang trải sinh hoạt, nhà cửa trong nhà cũng là một tay nàng vun vén ngăn nắp, ta thấy các ngươi là ghen ăn tức ở với nhà hai người họ trải qua tốt đi, còn thêm vào chuyện lần trước ngươi mang mấy trái trứng gà sang mà muốn học công thức các món ăn của nhà Hành Vân không được như ý, nên ngươi ghi hận nàng, đi bịa đặt thanh danh nàng khắp nơi, những lời này đó cũng quá khó nghe, lần này ngươi sai thật rồi! Hảo hảo giải thích mọi chuyện rồi xin lỗi Hành Vân tiểu tử và nhà hắn cho tốt, như vậy may ra mới cứu được ngươi và Tần gia gặp chuyện hôm nay!". Lý chính đứng ra nói lời khuyên nhủ.
"Ta đâu có nói sai! Chiếc xe ngựa xa hoa kia thật sự dừng trước cửa Đoạn gia, người ra mở cổng là Tiểu Thất của Tứ phòng Kỳ gia, khi đó hán tử nhà nàng còn đang ở sân phơi thóc đâu, hai người trai đơn gái chiếc đóng cổng ở trong sân nhà, ai mà biết bọn họ ban ngày ban mặt làm gì ở trong đó?". Tần đại nương không phục, lẩm bẩm nói.
Một nhà Tần gia và thôn dân đứng vây xem đều nhìn về phía Tần đại nương, ngao ngán mà thở dài.
Cái lão bà nương này, bình thường quen thói hung hăng nhưng nay mắt bị mù sao, còn chưa thấy rõ tình thế trước mắt?
Đoạn Hành Vân sắc mặt tối đen, khóe môi lại câu lên nụ cười không rõ ý.
"Miệng ngươi dùng để đánh dắm à!? Có tin lão bà nương ta xé miệng ngươi ra không? Khách nhân đến nhà, lẽ nào ngươi để người ta đứng ngoài cổng chờ, chưa kể nhà Hành Vân tiểu tử chỉ mời người vào sân nhà ngồi, chỉ nói đến cái hàng trúc rào xung quanh nhà lẽ nào có thể che giấu được chuyện gì mờ ám, ta không tin là các ngươi không thập thò rình mò bên ngoài, vậy mà còn dám mở miệng bịa đặt thanh danh người ta! Hôm nay, không đánh ngươi thì ngươi sẽ không hiểu chuyện phải không? Nhà lão Đại, nhà lão Nhị, nhà lão Tam, Xuân Tú! Các ngươi lên xé miệng lão thái bà Tần thị kia cho ta, tội tình đâu ta chịu!". Hồng đại nương chống gậy thẳng lưng hô lên.