Hồng Trang tửu lâu.
"Đương gia, sườn kho cay đã mua về rồi! Ngài mau để hạ nhân dọn cơm lên".
Trác Túc Triệt cầm đôi đũa bạc trong tay, nâng miếng sườn thấm đượm vị ớt đỏ tươi lên, ngón tay trỏ bên tay trái gõ nhịp lên thành ghế vịn khắc hoa. "Dùng dược chế biến món ăn --". Hắn cong môi cười. "Tiểu nương tử kia đúng là khác người, tên hán tử họ Đoạn kia vớ được bảo a!".
Mã chưởng quầy: "... Đông gia là muốn?".
"Hai người bọn họ không chỉ biết vài món ăn đơn giản này đâu, đây là đang thả lưới chờ ta tìm tới cửa a! Biết bản thân không có chỗ dựa, không thể cạnh tranh được với mấy tửu lầu lớn trên trấn và Huyện thành, cho nên muốn thả mồi tự câu một cái núi lớn về cho bản thân bọn họ. Vị Đoạn phu nhân kia nhất định còn có rất nhiều thứ mới mẻ trong tay, chuẩn bị đi chúng ta đi đến Đoạn Gia thôn một lần ". Trác Túc Triệt nói.
"Đông gia muốn mua phương pháp chế biến món ăn trong tay bọn họ, để đưa về Kinh thành?". Mã chưởng quầy hỏi.
"Không mang về đó thì nơi này cũng chẳng kiếm được mấy đồng, chi nhánh ở Kinh thành kia cũng đến lúc nên đổi chủ rồi không phải ư?!". Trác Túc Triệt trên mặt loan loan cười, ý cười lại không đạt đến mắt.
Chỉ là không biết tại sao tên họ Đoạn kia lại đoán được thân thế hắn không tầm thường, ở bên ngoài Chiêu Lâm trấn không phải vẫn luôn đồn đãi, nói hắn là nhi tử của một viên ngoại nào đó không phải sao?
Sắc lá vàng tươi của tiết thu pha chút đỏ rực rỡ dưới nắng vàng, báo hiệu Đoạn Gia thôn và khắp thôn xóm quanh Chiêu Lâm huyện đã sắp chớm sang đông. Ngày hôm nay, mới giờ Tỵ canh nhất, một vài phụ nhân đang giặt đồ trên bờ sông cạn đều thấy trước cổng Đoạn gia ngừng lại một chiếc xe ngựa hết sức quý giá đẹp đẽ, hai con ngựa kéo xe vừa nhìn chính là ngựa tốt, bên cạnh xe ngựa ngồi một phu xe.
Vài phụ nhân không biết người tới là ai nhưng chỉ nhìn xe ngựa xa hoa, phu xe ăn mặc không tầm thường giống nông gia bọn họ, thoạt nhìn là kẻ có tiền nha, ai cũng muốn xem một chút là người nào tới nên đều vô tình cố ý mà thập thò một đoạn bên ngoài cổng Đoạn gia không xa.
Kỳ Huy Nguyệt phơi năm sàng trúc đựng nấm Tỏa dương ở sân chính, nghe thấy tiếng động bên ngoài cổng, y liền đưa mắt lên. Nhà ở nông thôn, có rào trúc đúng là đủ tiện lợi -- không cần mở cổng cũng có thể nhìn được xem ai đến nhà!
Cũng không cần khóa cổng vì khóa cũng như không-- nếu trộm đến nhà trực tiếp leo hàng rào qua là được!
Thật hết sức tiện lợi cho cả đôi bên!
Kỳ Huy Nguyệt và Trác Túc Triệt một đứng trong và một đứng bên ngoài cổng, hai người nhìn nhau qua hàng trúc cạnh cổng: "....".
"Đoạn phu nhân!". Trác Túc Triệt cong môi cười. "Chúng ta thật có duyên a! Lại gặp nhau rồi!".
Kỳ Huy Nguyệt nhìn thấy người đến là "bạch liên hoa" nam, có đôi mắt như hồ ly thì không đến mức ngạc nhiên nhưng cũng hơi sửng sốt, y âm thầm bĩu môi.
Ta còn chưa quên ngươi và nam nhân của ta "lén lút đưa tình" trước mặt ta đâu.
"Duyên gì? Nghiệt duyên à?". Kỳ Huy Nguyệt tặng đối phương một cái nhìn trắng trợn.
Trác Túc Triệt bật cười.
Sao lại có một tiểu cô nương thú vị thế này?
Phu xe đứng nghiêm chỉnh bên cạnh Trác Túc Triệt âm thầm đánh giá khắp nơi.
Theo ông biết, người nông gia quanh năm đều mặc quần áo màu xanh, nâu, màu sậm, chỉ có không làm việc nhà mới có thể mặc màu tươi đẹp. Vị Đoạn tiểu phu nhân này lại mặc trên người váy áo dài một màu thuần trắng, xem chừng đúng một nhà hai người sinh hoạt trải qua so với các thôn dân mười năm thôn xóm quanh đây thật tốt nha!
Không lẽ món ăn của nhà họ bán được ở bến tàu thu nhập thật tốt?
Uầy, xem ông nghĩ gì này? Nếu sinh ý món ăn không tốt, lẽ nào đông gia nhà ông hôm nay còn đích thân đến nơi thôn sơn dã này một chuyến này sao?
Vài phụ nhân thập thò sau bụi cây lớn nhìn về hướng cổng Đoạn gia, thấy được một công tử nhà giàu tuấn tú đứng ở chính cổng, sau đó lập tức thấy được tiểu tức phụ Đoạn gia ra mở cổng, công tử kia trực tiếp đi vào bên trong. Bọn họ còn nghe được tiếng công tử kia cười, giọng rất êm tai. Này rốt cuộc là ai nha?
Kỳ Hạ Thu bê chậu giặt trên tay, đi bên cạnh là Nhị tẩu vừa vào cửa của nàng ta Thạch thị, bốn con mắt đảo tới đảo lui trên cỗ xe ngựa đậu bên ngoài cổng Đoạn gia.
"Tiểu cô! Chúng ta -- ". Thạch thị thấy cô em chồng đứng im không nhúc nhích một hồi liền lên tiếng.
"À, chúng ta về thôi Nhị tẩu!". Kỳ Hạ Thu rời đi nhưng ánh mắt vẫn dán chặt vào chiếc xe ngựa xa hoa không rời. Sau đó, đi không đến một đoạn đường, nàng ta liền lên tiếng. "Nhị tẩu, muội chợt nhớ có chuyện quan trọng cần làm, tẩu giúp muội mang đồ đã giặt về nhà trước, mọi người ở nhà hỏi tẩu chỉ cần nói muội qua nhà Trương gia, tìm Tiểu Vân có chút việc!". Dứt lời liền đẩy chậu gỗ trên tay về phía Thạch thị, rồi nhanh chóng rời khỏi.
Thạch thị ngạc nhiên nhìn theo bóng lưng vội vã của tiểu cô nàng ta.
Kỳ Hạ Hoa đứng ở phía trước không xa, hai mắt nhìn về phía hai người Kỳ Hạ Thu đầy oán hận như rắn độc, thấy Kỳ Hạ Thu đột nhiên rời đi thì trong hai con ngươi hiện lên vẻ tính toán, trước đó không lâu nàng ta đang tính ra bên ngoài đi dạo thì nghe mấy phụ nhân đi giặt ở bờ sông trở về thôn, bọn họ nhỏ giọng bàn tán về chủ nhân của cỗ xe ngựa đậu ở cổng Đoạn gia. Nay thấy Kỳ Hạ Thu bỏ lại Thạch thị rời đi, nàng ta nhếch đôi môi đỏ tươi, nhanh chân rời đi theo phương hướng Kỳ Hạ Thu.
Dương Đào đang ôm cỏ từ hướng bờ sông trở về, nàng cũng đã nhìn thấy xe ngựa đậu ở trước cổng chính Đoạn gia, nàng hớt hải ném cỏ xuống chạy một đường sang bên phía Đoạn gia, từ cổng nhìn vào thấy Tiểu Thất muội muội đang phơi dược liệu ở trước cửa nhà, ngồi ở bàn uống nước dưới hiên nhà còn có một công tử nhà giàu. "Tiểu Thất muội muội, muội chờ tỷ đi gọi cha và Vân đại ca trở về!".
Dương Đào chưa kịp chờ Kỳ Huy Nguyệt đáp lời, nàng đã chạy thẳng một đường hướng về phía sân phơi lúa của thôn.
Kỳ Huy Nguyệt nhìn lên: "Dương tỷ...!!".
Trác Túc Triệt chỉ thấy một cái bóng màu hồng nhạt: "....".
"Xem chừng -- diện mạo bên ngoài của tại hạ có vẻ đã dọa đến thôn dân nơi này!". Trác Tu Triệt câu môi cười, chiết phiến trong tay linh hoạt khua tới khua lui.
Kỳ Huy Nguyệt vẻ mặt vui tươi hớn hở gật gật đầu. "Đúng vậy đấy!".
Bạch liên hoa thì có gì đáng tự hào!
Cũng chẳng tuấn tú như nam nhân nhà ta, rõ ràng dọa đến mắt người nhìn rồi!
Trác Túc Triệt: "....".
"Đoạn phu nhân, ngươi đang tỏ rõ địch ý với ta thì phải? Không phải chúng ta đang là quan hệ hợp tác sao?". Trác Túc Triệt nheo mắt lại nhìn y.
"Phải nha!". Kỳ Huy Nguyệt không giấu diếm mà gật đầu.
Ngươi đoán đúng rồi đấy!
Chuẩn hơn tó luôn!
Mấy nam hồ ly tinh muốn đào góc tường nhà người khác thì xứng đáng bị người người lên án biết không?
".....". Trác Túc Triệt nghẹn lời. "Vì vị kia nhà ngươi à? Hắn lại không phải khẩu vị của ta nha!". Khóe môi hắn câu lên một độ cong.
Kỳ Huy Nguyệt: "....".
Mọa nhà ngươi!
Nam nhân nhà ta tuấn mỹ vô song, người gặp người thích, sao ngươi lại chê?
Đúng là đồ không có mắt thẩm mỹ!
Trác Túc Triệt nhìn biểu cảm của đối phương mà cười lên ha hả. "Vậy rốt cuộc là tại hạ nên hay không nên tỏ vẻ có hứng thú với Đoạn huynh đây?".
Kỳ Huy Nguyệt bình tĩnh. "Tất nhiên là không nên hứng thú với nam nhân đã có gia đình rồi!".
"Này, Đoạn huynh đúng là may mắn nha! Có một thê tử thú vị như Đoạn phu nhân đây!". Trác Túc Triệt ánh mắt cười như có như không nhìn ra phía cổng ra vào.
Kỳ Huy Nguyệt gật gù.
Ta cũng thấy là như vậy!
Phu thê chúng ta là một đôi trời sinh đóa!
Vì thế ngươi đừng có mà nghĩ đến chuyện đào góc tường hay cậy mái ngói nhà ta!
Đoạn Hành Vân vừa về tới, nghe thấy lời này, con ngươi hắn tối đen hơi híp lại, sắc mặt cũng cực xấu.
Vợ nhà lão tử, lão tử không cần ai phải khen em ấy!
Lão tử tự biết em ấy tốt là đủ rồi!
"Không biết Trác công tử hôm nay đến nhà ta không báo trước, là có chuyện gì?". Sắc mặt Đoạn Hành Vân được cho là miễn cưỡng bình tĩnh lên tiếng.
"Í, chàng về rồi?". Kỳ Huy Nguyệt hớn hở.
Đoạn Hành Vân ôm người vào tay. "Ừ, tức phụ! Dương Đào có việc quan trọng tìm em, em qua Dương gia một chuyến xem!".
"Vậy à?". Kỳ Huy Nguyệt hơi cảnh giác mà nhìn Trác Túc Triệt, lại nhìn lên chồng nhà mình.
Loại tiết tấu muốn trèo tường này là thế nào?
Ta lát nữa hãy đi được không?
Ít ra phải tống cổ tên bạch liên hoa này đi a!
"Ngoan!". Đoạn lão Đại ngữ khí cực kỳ dịu dàng.
Trác Túc Triệt xem mà hứng thú bừng bừng, rất muốn kêu người mang một nắm hạt dưa đến cắn ngay tại chỗ.
Kỳ Huy Nguyệt bĩu môi, nhưng vẫn đi ra cổng, vừa đi còn vừa lén lút nhéo tay nam nhân nhà mình.
Chàng tốt hơn hết là an phận cho ta!
Nếu không đêm nay xuống đất nằm!
Mãi mới có chồng cho nên phải cẩn thận đề phòng!
Đoạn Hành Vân khẽ mỉm cười, đưa người ra đến cổng, nhìn theo đến khi tiểu tức phụ nhà hắn rẽ vào cổng Dương gia, hắn mới trở lại sân.
"Các ngươi định bán phối phương các món xào và hầm ở bến tàu bao nhiêu bạc?". Trác Túc Triệt vào thẳng vấn đề.
Đoạn Hành Vân bình tĩnh ngồi xuống. "Cho dù ngươi không mua công thức của nhà chúng ta thì sau khi nếm thử vài lần cũng có thể chậm rãi suy nghĩ ra cách làm như thế nào. Giống như giấm táo không phải sao?".
"Ta chính là tin tưởng tay nghề của Đoạn phu nhân và nhân phẩm của Đoạn huynh đây, hơn nữa giấm táo hay các món ăn này làm thì dễ dàng, nhưng muốn làm nó cho ngon lại khó". Trác Túc Triệt nhướn mày. "Đoạn huynh không ngại cùng ta thương lượng điều kiện tỉ mỉ hơn!".
"Xem ra -- Trác công tử đã biết được chuyện, phương pháp chế biến món ăn trong tay tức phụ nhà ta không chỉ dùng cho ba món ăn đang bày bán tại bến tàu, mà còn có thể phối với nhiều nguyên liệu nấu ăn để làm ra nhiều món ăn khác, thực ra điều kiện của nhà chúng ta cũng không cần nhiều, trước mắt là ngăn chặn những ai đang muốn gây khó dễ với hai phu thê nhà Dương gia và Hồng gia, bốn người đang ra mặt làm sinh ý cho nhà chúng ta ở bến tàu". Đoạn Hành Vân không đổi sắc mặt.
Dạo gần đây, đã sớm có kẻ chú ý đến sạp nhỏ của bọn họ ở bến tàu, Dương thẩm và Hồng thẩm cũng đã bị người dõi theo, may mắn là bọn họ đi đi về về vào ban ngày cho nên chưa gặp chuyện gì không may. Chuyện như vậy không phải một hai lần, thường xuyên có thể nhìn thấy ở bến tàu, trước kia, đã từng có vài nạn nhân không có núi dựa chỉ có một tay nghề, cuối cùng thì bị người theo dõi mưu hại lấy đi công thức chưa nói còn suýt bị tàn phế.
Nơi này trời cao hoàng đế ở xa, thôn dân bình thường không có người dựa dẫm, chỉ cần là người có chút chức có quyền có tiền trong tay là có thể dẫm nát những thôn dân nhỏ bé dưới lòng bàn chân.
Đoạn Hành Vân không sợ những kẻ đó, hắn là lo lắng cho tiểu tức phụ hắn lỡ đâu gặp chuyện không may!
Hắn phòng ngày phòng đêm vẫn không thể phòng trong phòng ngoài chu toàn, chi bằng kiếm một nơi bảo đảm an toàn mọi bề cho tiểu tức phụ hắn thoải mái đi làm những gì em ấy thích.
Sau này, hắn đủ mạnh mẽ có thể tuyên chiến cùng bất cứ thế lực nào thì đến lúc đó sẽ không cần đề phòng nữa, hắn sẽ tự tay giải quyết tất cả trở ngại tìm đến.
Lựa chọn Hồng Trang tửu lâu và Trác Túc Triệt cũng bởi vì hiện nay ở Chiêu Lâm trấn, cho dù không biết rõ thân thế của đối phương nhưng cứ là lưu manh du côn hay những người làm ăn chân chính đều rất dè chừng họ Trác này.
"Chúng ta và bọn họ đều là thôn dân sơn dã phúc hậu, Trác công tử cũng cho cái giá phúc hậu đi." Đoạn Hành Vân nhìn thẳng Trác Túc Triệt.
Trác Túc Triệt: "....".
Ta tưởng các ngươi muốn tìm ta làm núi dựa, cho nên chúng ta trao đổi công bằng, sao lại đòi bạc ta rồi?
"Sáu trăm lượng bạc đổi lấy công thức phối nguyên liệu cho món hầm, chiên và xào thì thế nào?". Đoạn Hành Vân bỏ qua cái vẻ mặt trách cứ của đối phương, vô cùng chân thành nhìn lại hắn.
Trác Túc Triệt nhìn biểu tình "Ta đang là người chịu thiệt cho nên ngươi nhất định phải nhớ kỹ phân nhân tình này" của Đoạn Hành Vân mà hơi ê răng, tên này nhìn sao cũng thấy rất giống chính bản thân mình, đều là kẻ dùng đầu làm việc và quan trọng là -- sẽ không chịu thiệt!
Có khi cái mặt của Trác Túc Triệt hắn không những bị bọn họ dùng trong việc buôn bán sau này, mà còn bị mang ra lợi dụng đến triệt để trong mọi phương diện nữa cũng không biết chừng!
Dù đã biết Đoạn Hành Vân và phu nhân nhà hắn đang tìm núi dựa nhưng xem ra không chỉ là núi dựa đơn giản, hai người này còn tính làm ăn thật lớn mở rộng hơn nữa. Trác Túc Triệt khẽ đập chiết phiến lên lòng bàn tay, hai mắt hồ ly nheo lại cân nhắc mọi chuyện. Không có giá trị thì không cần phải ra tay, rất thấp kém! Nhưng đổi lại -- nếu đối phương có thể cho hắn đủ lợi ích, thì hắn cũng không ngại dùng cái biển Quốc công phủ sau lưng mình để đứng ra cùng hợp tác với đối phương.
Trác Túc Triệt nói. "Sáu trăm thì sáu trăm đi, nhưng thực không dám giấu diếm ta chính là muốn đưa các món ăn này vào thực đơn của Hồng Trang tửu lâu và một số chi nhánh tửu lâu khác trong số sản nghiệp của chính ta sắp tới, không biết Đoạn huynh và Đoạn phu nhân có còn công thức món ăn khác hay không? Nếu như có, cũng bán cho ta luôn đi!".
Đoạn Hành Vân. "Tức phụ ta đã chuẩn bị vài món ăn với phương pháp chế biến cầu kì hơn, để Trác công tử và quý tửu lâu đưa vào thực đơn bán ra, chờ tức phụ ta ghi chép xong, ta sẽ đưa qua cho Trác công tử! Không lấy thêm phí, coi như thành ý chúng ta đưa ra!".
Trác Túc Triệt nghe đến đây thì cạn lời, đưa ánh mắt liếc qua Đoạn Hành Vân.
Cả hai phu thê nhà này sao cứ đề phòng hắn như thế?
Hắn trưởng thành thành bộ dáng đẹp mắt thế này cũng đâu phải do hắn tự quyết định được nha!
Đoạn Hành Vân chán ghét liếc mắt nhìn "con công" trước mắt.
Trác Túc Triệt trực tiếp đưa ngân phiếu sáu trăm lượng, Đoạn Hành Vân lấy giấy bút viết văn thư trước, còn ghi rõ ngày giao công thức là hai ngày sau.
"Nhất chữ, nhì tranh, tam sành, tứ kiểng! Không ngờ chữ viết của Đoạn huynh, từng nét lại giống như rồng bay phượng múa vậy!". Trác Túc Triệt thật tâm khen ngợi.
Đoạn Hành Vân. "Chê cười rồi!".
Ta đang khen a!
Trác Túc Triệt âm thầm bĩu môi. "Sao phu nhân của Đoạn huynh lại đề phòng ta và huynh như vậy? Không lẽ -- huynh là "cái kia"? Vậy mà vẫn thú thê sao?".
Đoạn Hành Vân lấy được ngân phiếu vào tay, trực tiếp tiễn người ra cổng, đến vấn đề cũng không thèm trả lời, chỉ cho đối phương một cái ánh mắt như nhìn ngốc tử.
Trác Túc Triệt: ".....".