*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Sau khi lấy được thịt ba chỉ heo, hai cân mỡ heo và bốn cái móng giò heo, lại lấy hết đám nội tạng heo, thanh toán tiền xong xuôi thì hai người Kỳ Huy Nguyệt cũng chào tạm biệt lão bản bán thịt heo ra về.
Kỳ Huy Nguyệt cũng không đi mua gia vị nấu ăn ngay, mà lôi kéo Đoạn Hành Vân đi đến bến tàu Đại Thủy gần đó, lượng người ở đó quả thật rất đông, thương khách và người làm công bốc vác đang bận rộn bốc dỡ hàng, tiếng quát tiếng la ó đặc biệt náo nhiệt.
Kỳ Huy Nguyệt đảo đảo hai mắt nhìn ngược ngó xuôi, trong đầu gảy bàn tính đến cạch cạch không ngừng.
Đưa mắt nhìn dọc con đường lớn gần bến tàu còn có tửu lâu, khách điếm, khách tới lui ra vào tấp nập, buôn bán cực kỳ tốt.
Trong đó, đúng như lời lão bản tiệm thịt nói tiệm ăn bình dân giá rẻ được bày bán thành từng sạp nhỏ kín hai ven đường.
Đoạn Hành Vân sắc mặt bình tĩnh như thường, tùy tiện để tiểu tức phụ nhà hắn kéo hắn phăng phăng chạy nguyên một đường này, cúi xuống nhìn vào hai mắt đối phương thấy lấp la lấp lánh, hắn cười tủm tỉm. "Em nghĩ cũng đừng nghĩ!".
Kỳ Huy Nguyệt đang mải ngắm nghía, nghe thấy hắn nói vậy thì ngẩng đầu lên. "Chàng nói gì cơ?".
Đoạn Hành Vân mỉm cười. "Đừng nghĩ đến chuyện ở đây mở hàng ăn bày bán a!".
Khách nhân ở nơi này toàn là thương nhân và hán tử làm công, tiểu tức phụ nhà hắn muốn đứng bán hàng ăn cho đám người đó —— đừng có mơ!
Lão tử sống bao năm mới kiếm được vợ về nhà, bây giờ để vợ ra ngoài cho người khác chú ý đến hả?
Lão tử không hề ngốc!
Lão tử vào núi săn lấy một đàn gấu đen là có thể kiếm được một bút không nhỏ mang về cho tức phụ nhà mình rồi!
Để y ra ngoài này mở tiệm cơm đứng dãi nắng dầm mưa, chịu gió rét, còn phải đề phòng mấy tên nam nhân bên ngoài thì nghĩ sao cũng thấy thiệt!
Mạch suy nghĩ trong đầu của Đoạn phúc hắc và tiểu tức phụ nhà hắn đều thông về một đường.
Kỳ Huy Nguyệt hết nói nổi mà nhìn thằng chồng nhà mình.
Ngươi là cái đồ nông cạn!
"Ta đang nghĩ cách kiếm tiền về cho nhà chúng ta đó, có biết hay không hả?". Y trừng hắn, rất hối hận vì ngay hôm đầu thành thân đã không dạy dỗ tốt thằng chồng ranh con này.
Đoạn Hành Vân nhướn mày. "Việc kiếm tiền là của cả hai chúng ta, tức phụ, em ngày thường đã rất vất vả rồi! Vi phu muốn gánh vác cùng em!". Giọng điệu đặc biệt thâm tình!
Kỳ Huy Nguyệt nghe mà cảm động đến rối tinh rối mù, y rầm rì một chút. "Ta cũng không vất vả lắm đâu! Chàng còn vất vả hơn ta kia mà!".
Ta chỉ ở nhà lo xử lý mọi thứ, thực ra người chạy ngược chạy xuôi bên ngoài vẫn là chàng a!
Đoạn Hành Vân dịu dàng ôm người xoay trở lại đường cũ. "Tức phụ ta, ta thương! Một chút cũng không muốn thấy em ấy bôn ba ngược xuôi vất vả".
Kỳ Huy Nguyệt lại bị vài lời nói thâm tình dịu dàng của Đoạn lão Đại làm cho—— mờ mắt!
Thế mới nói —— đừng yêu, yêu vào là chỉ số thông minh sẽ bị giảm xuống!
Hai người lên xe bò, đánh thẳng xe đến tiệm gia vị quen mua chút đồ rồi trở về thôn.
Những lúc không đối diện với thằng chồng nhà mình thì Kỳ Huy Nguyệt sẽ tìm về chỉ số thông minh hơn người và lí trí hàng ngày.
Y muốn mở tiệm bán đồ ăn nhưng sẽ không ra mặt, y chính là muốn thuê người bán và trông chừng giúp, trên danh nghĩa là hợp tác cùng nhau kiếm tiền.
Tính ra, bán cơm giá rẻ lại là cửa tiệm nhỏ thì sẽ chẳng kiếm được bao nhiêu nhưng quan trọng là y sẽ đạt được hai mục đích.
Một là phân tán sự chú ý của thôn dân, hiện tại tất cả mọi người đều biết nhà y vừa mua xe bò xong, sắp tới lại chuẩn bị sửa mái nhà chuyển sang lợp mái ngói, nếu chỉ có một nhà y hai người nổi trội nhất tại thôn, những hộ khác lại vẫn khó khăn như bao năm qua thì mới đầu sẽ dẫn đến ai cũng đỏ mắt ghanh ghét, về lâu về dài trong lòng họ dần dần xuất hiện sự đố kị và sự đố kị của con người thực sự là thứ rất đáng sợ, trong tối còn không biết có bao nhiêu chuyện gì đang chờ hai người nữa, nay y để Dương thẩm và Hồng thẩm ra mặt cũng không tệ, ít ra thì cũng làm phân tâm đi sự chú ý của thôn dân hướng về phía nhà y không phải sao? Một nhà Hồng thẩm ở trong thôn không giống Đoạn gia hay Dương gia, nhà mẹ đẻ thẩm năm đời đã ở Đoạn Gia thôn, sớm đã bén rễ tại nơi này, anh em họ hàng rất đông, thôn dân cho dù có đỏ mắt với nhà thẩm thì cũng không dám làm ra trò gì quá đáng!
Hai là y muốn thu hút sự chú ý của những thương nhân lớn, muốn kiếm được người có nhân phẩm đáng tin để sau này có thể hợp tác mở rộng việc làm ăn, mở tiệm ăn mỗi năm vài tháng ở bến tàu chính là để tiện cho việc tìm hiểu nghe ngóng đến chi tiết tỉ mỉ từng chủ thuyền buôn lớn.
Đoạn Hành Vân nhìn sang tiểu tức phụ nhà mình đang nghiêm túc suy nghĩ, hắn khẽ thở dài. Hắn biết tiểu tức phụ nhà hắn rất thông minh, hiểu biết lại nhiều nhưng hắn chính là sợ đối phương quá thông minh xuất chúng.
Nếu hiện tại hay tính đến về sau, hắn vẫn quyết định cùng y trải qua một sinh hoạt an nhàn bình dị ở nơi thôn xóm nhỏ sơn dã này, thì thân phận nông gia hán tử trên người hắn liệu có thể bảo vệ tốt tiểu tức phụ hắn không?
Hắn không nghi ngờ năng lực hay bản lĩnh của chính mình, hắn chính là vì quá lo lắng cho y, nên mới tránh không khỏi suy nghĩ quá nhiều đến như vậy!
Thật ra, hiện tại nếu hắn xách dao đi kiếm một ngọn núi trù phú xưng Vương thì cũng không hẳn là tệ!
Kỳ Huy Nguyệt về đến nhà cũng không quan tâm dọn dẹp đồ đạc mới mua về, y ném hết cho thằng chồng mà suốt ngày trong đầu đầy chủ ý biến thái nhà mình, bản thân thì lôi giấy bút trong nhà ra, ngồi vẽ vẽ viết viết ở bàn nhỏ dưới hiên nhà.
Với tình trạng không có ai chống lưng hay núi lớn để dựa vào hiện tại của nhà hai người thì hiển nhiên không làm được buôn bán lớn, mở tiệm cơm cũng chỉ là tiệm cơm nhỏ, khách nhân ở bến tàu có hai dạng người, đó là những thương khách giàu có và dân chúng cùng người làm công không có nhiều tiền trong tay.
Tiệm cơm muốn bán ra cũng cần phải trải qua tính toán tỉ mỉ, phân loại đồ ăn và giá cả cho từng khách nhân. Ví như thương khách giàu có thì sẽ ăn ngon hơn, yêu cầu cao hơn với hương vị của mỗi món ăn, cho dù giá cả có đắt đỏ đôi chút thì bọn họ vẫn nguyện ý bỏ bạc ra sử dụng. Nhưng người bản địa và làm công thì lại không thể! Vì đảm bảo sức khỏe để làm việc mỗi ngày cho nên bọn họ mỗi bữa đều phải ăn no, những người đó chỉ cầu no bụng, không cầu ăn ngon. Nhưng nếu có thể vừa được ăn no, lại vừa được ăn ngon miệng, thì nhất định sẽ được tất cả mọi người ủng hộ.
Thực đơn chung sẽ là những món ngon đậm vị, giá cả không quá đắt đỏ lại còn có thể kiếm nhiều lời.
Thịt nạc xào ớt cay*, giá một cân thịt nạc chỉ có bảy văn tiền, khi xào cùng các nguyên liệu xong nhưng có thể chia thịt thành mười hai mười ba phần cùng bánh màn thầu để bán ra, mỗi phần giá năm văn tiền, vậy thì sẽ kiếm được nha!
Tương tự như thế, sườn heo cay gừng*, thịt ba chỉ kho nhừ* lần lượt là sáu văn và mười hai văn tiền một cân, bán ra cũng có thể thu về sáu mươi văn, trừ đi nguyên liệu khoảng hai mươi đến hai mươi năm văn, tiền thuê tiệm mỗi ngày, vẫn lãi!
Kỳ Huy Nguyệt tính tính toán toán xong thì hai mắt hoa đào cười híp lại thành hình trăng non, nếu có thể bán được hơn trăm phần một ngày thì mỗi ngày sẽ kiếm được vài lượng bạc, mỗi tháng cũng sẽ là cả trăm lượng đóa!
Còn tại sao có thể bán được nhiều ư?
Tay nghề đầu bếp bốn sao tự phong của y rất ra gì đó!
Không cần mất công sức hay bỏ tiền ra chạy đi làm Maketing hay PR, chỉ cần mở lắp một nồi thịt kho đậm đà dùng củi đun nhỏ trên bếp lò thôi, cũng sẽ tự thu hút được những cái khứu giác thèm ăn của khách nhân!
Đoạn Hành Vân nhìn những chữ viết trên giấy trắng, bút pháp tao nhã thuần thục mà phóng khoáng, trong nét đậm có nét gập, nét mờ. Kiểu chữ này không có vài chục năm khổ luyện hay ít nhất mười năm trở lên thì sẽ rất khó mà viết thành, hắn mỉm cười xoa đầu Kỳ Huy Nguyệt. "Tức phụ, em luyện qua thư pháp sao?".
Kỳ Huy Nguyệt còn đang mơ màng nghĩ đến bạc trắng bóc, y gật đầu. "Đúng nha! Luyện rất nhiều năm đó, mới đầu ngón tay còn chai cả lên cơ!".
Đoạn Hành Vân gật đầu, cũng không hỏi gì thêm, hắn hôn lên hai má y. "Ta đi nhóm bếp, phụ em làm cơm, đã rất trưa rồi!".
"A, đúng vậy!". Kỳ Huy Nguyệt nghe đến ăn cơm thì bụng nhỏ cũng réo lên, y vội vàng thu dọn bút lông và nghiên mực.
Trong lúc này, cái đầu nhỏ khôi phục lại bình thường mà nhảy lên một suy nghĩ.
Thư pháp?
Y quay phắt đầu nhìn theo bóng lưng cao ngất của Đoạn Hành Vân.
Người bình thường không phải nên hỏi là y biết viết chữ sao?
Một hán tử nông gia cũng biết đến thư pháp là gì ư?
Mặc dù thằng chồng nhà mình hay ra vào trấn trên nhưng cũng chỉ đến hai nơi như dược đường hay tửu lâu, hắn ở đâu biết đến thư pháp?
Kỳ Huy Nguyệt bĩu môi.
Trước đó, đã sắp xếp kế hoạch bận rộn của một nhà hai người cho đến tận cuối năm, cho nên hiện tại đối với suy tính mở tiệm ăn ở bến tàu, Kỳ Huy Nguyệt đành phải đẩy nhanh tiến độ.
Ăn cơm xong, y kéo tay Đoạn Hành Vân ra cổng, đi về phía Dương gia.
Dương gia từ đoạn thời gian trước có được công việc đan chiếu cỏ, mỗi ngày nếu không bận việc đồng áng hay bên phía Kỳ Huy Nguyệt hai người thì một nhà Dương thúc và Dương thẩm đều đi tỉa cỏ về phơi, đan chiếu một ngày cũng được hai cái, mang bán cho tiệm tạp vật ở trấn trên cũng kiếm được mấy chục văn, một trăm văn một ngày.
Thôn dân đã có người chú ý đến việc làm chiếu và bán chiếu của Dương thúc nhưng ai cũng hiểu biết, chỉ tò mò chứ không có đi hỏi cách làm thế nào. Đó là tay nghề của nhà người ta, ai lại đi nói cho ngươi mà ngươi còn không biết điều đi hỏi chứ?
Dương thẩn nghe Kỳ Huy Nguyệt nói ý định muốn mở tiệm cơm ở bến tàu, nhờ thẩm và hai phụ nhân trung niên khỏe mạnh trong thôn cùng giúp đỡ, thẩm suy nghĩ một chút rồi gật đầu ngay lập tức. "Đông người như vậy, mỗi ngày chỉ bán có vài canh giờ, chúng ta đi sớm về sớm cũng không sợ ai đánh chủ ý gì lên người. Chưa kể trong nhà hai người các ngươi có sẵn xe bò, Dương thúc và Vân tiểu tử mỗi ngày đưa đón tận nơi, chúng ta làm được! ".
Đối với bất cứ chủ ý gì của Kỳ Huy Nguyệt, một nhà Dương thẩm đều không có ý kiến, từ lâu Dương gia đã là fan trung thành của y rồi.
Kỳ Huy Nguyệt cười tít mắt, lại giải thích chuyện kiếm người ở trong thôn.
Dương thẩm gật đầu, vỗ tay lên đùi cái đét. "Vẫn là nhà Vân tiểu tử ngươi suy nghĩ chu đáo, vậy thẩm đi tìm Hồng thẩm và tức phụ lý chính Tần thẩm kia!".
Kỳ Huy Nguyệt gật gù. "Tiền phân chia theo ngày cũng phải nói rõ, chúng ta chia hai, hai và bốn còn lại hai phần là tiền thuê tiệm và nguyên liệu cần dùng mỗi ngày".
Dương thẩm nhăn mày. "Tại sao?".
Trả theo ngày công làm thuê được rồi, vì cái gì nha đầu này lại phải chia lãi cả một ngày cho bọn họ?
Kỳ Huy Nguyệt cười hớn hở. "Vì ta chỉ nấu, người vất vả dọn dẹp đi bán là ba thẩm a!".
Dương thẩm nhìn y như nhìn ngốc tử.
Thẩm biết y là người rộng rãi, nhưng đừng rộng rãi đến mức khiến người ta nghĩ y là ngốc a!
Đoạn Hành Vân xoa đầu tiểu tức phụ nhà hắn. "Tức phụ ta chính là muốn ba nhà chúng ta cùng kiếm tiền, chứ không phải là đi thuê nhân công".
Dương gia một nhà ngẫm nghĩ hồi lâu, lại thở dài một hơi. "Vậy thì nhà ba chúng ta cũng đều sẽ bỏ vốn ra mua sắm nồi niêu chén bát, chúng ta cùng nhau kiếm tiền! Tiểu Thất, Vân tiểu tử —— thúc thẩm và hai nhà kia chính là được tiện nghi từ hai người các ngươi!".
Kỳ Huy Nguyệt cười tít mắt. "Không chiếm, chúng ta là cùng nhau hợp tác nha!".
Dương thẩm gật đầu mỉm cười. "Ừ, là cùng nhau hợp tác!".
Sắp tới Kỳ Huy Nguyệt còn muốn thu mua một lượng táo dại lớn, vì vậy Dương thẩm cũng không nghĩ đến tìm một nhà Đại ca và Đại tẩu mình, thẩm tìm nhà lý chính và Hồng thẩm là bạn bè tri giao trong thôn cùng thẩm.
Dương Đào ngồi bên cạnh hai mắt sáng a sáng lấp lánh nhìn Kỳ Huy Nguyệt, nàng cảm thấy tức phụ nhà Vân đại ca cực kỳ cực kỳ giỏi giang, nàng tự đặt mục tiêu cho mình, phải đi theo y để học hỏi mọi thứ.
Đoạn Hành Vân liếc nhìn Dương Đào, hai mắt phượng của hắn híp lại thành một đường.
Xem đi, một tiểu cô nương như Dương Đào thôi còn dùng ánh mắt ngưỡng mộ như vậy mỗi lần nhìn về phía tức phụ hắn, nếu là nam nhân bên ngoài thì, Đoạn biến thái nghiến răng —— đừng có hòng!
Dương thẩm thuộc phái hành động từ trước đến giờ, ngay buổi trưa thẩm đã vào trong thôn tìm đến Hồng gia và nhà lý chính.
Buổi chiều cùng ngày, Dương thẩm và Hồng thẩm đã cùng nhau đi tới Đoạn gia.
Khi chỉ thấy hai người thẩm, Kỳ Huy Nguyệt cũng không mấy ngạc nhiên, y chỉ ngạc nhiên khi thấy Dương thẩm và Hồng thẩm móc hà bao chứa đầy bạc vụn và tiền đồng ra đưa vào tay y, để mai cùng nhau đi sắm sửa đồ chuẩn bị mở tiệm bán cơm. Dương thẩm thì không nói đến đi, vì thời gian qua dù sao một nhà Dương gia và hai người Kỳ Huy Nguyệt đều qua lại cùng nhau, nhưng Hồng thẩm thì y chỉ tiếp xúc vài lần vậy mà cũng đã rất tin tưởng y như thế.
Năm lượng bạc vụn và tiền đồng này sợ là số tiền đã dành dụm rất lâu trong hai ba năm của một nhà Hồng thẩm.
Nghĩ đến đây thì y cũng tự giải thích được chuyện nhà lý chính thúc có lẽ còn đang phân vân, năm lượng bạc là cả một số tiền lớn đối với mỗi hộ nhà ở Đoạn Gia thôn này, lý chính và Tần thẩm phân vân là điều có thể hiểu được.
Y mỉm cười. "Đa tạ hai vị thẩm thẩm tin tưởng, ta sẽ không để mấy nhà chúng ta phải mất không số bạc này".
Hồng thẩm dù vẫn đắn đo nhưng nghĩ đến lời Dương thẩm nói với mình, thẩm mỉm cười vỗ vỗ lên tay Kỳ Huy Nguyệt. "Hai thẩm tin tưởng vào tay nghề nấu ăn của ngươi a, nhà Hành Vân! Từ nay còn nhờ hai người các ngươi chiếu cố hai nhà chúng ta hơn!".
Kỳ Huy Nguyệt cười tít mắt đáp lại.
Sự lo lắng của Hồng thẩm y có thể lý giải, chỉ cần bọn họ dám tin tưởng y thì y sẽ gắng ra sức giúp đỡ bọn họ không chỉ hiện tại mà còn về sau này.
Thời gian sẽ trả lời đi!
Ngay ngày hôm sau, Dương thẩm và Hồng thẩm đã cùng hai người Đoạn Hành Vân và Kỳ Huy Nguyệt cùng nhau lên trấn trên sắm sửa mọi thứ cần dùng cho việc mở tiệm, bàn ghế đều mua bốn bộ, thớt gỗ lớn, dao phay, nồi sắt, chảo sắt lớn, chén đĩa —— đều phải mua, lại phải đi đến nha môn đăng ký và nộp phí bến tàu để thuê một mảnh đất trống chuẩn bị dựng tiệm, mới đầu nha môn còn nói không có chỗ trống, Đoạn Hành Vân bèn nhét cho đám người ba lượng bạc mới dứt khoát thuê được chỗ, giá cả không hề rẻ những mười năm văn một ngày, một tháng đã là hơn bốn trăm văn, trả liền ba tháng là một lượng ba trăm năm mươi văn.
Nói là dựng tiệm nhưng cũng chỉ đơn giản là dựng tám cọc gỗ lớn, dùng vải bố quây lên trên đỉnh đầu che nắng che mưa cho khách nhân.
Mười năm lượng bạc của ba nhà đã tiêu tốn đến mười hai lượng, Hồng thẩm và Dương thẩm nhìn mà hai tay run lên một cái, mắt cũng đỏ lên.
Đây là số tiền bằng một con bò lớn và một cỗ xe bò mới a!
Ba lượng bạc còn lại dùng cho việc mua nguyên liệu, thịt, rau củ và gia vị, củi lửa.
Kỳ Huy Nguyệt còn phải bỏ thêm hai lượng bạc nữa.
Hồng thẩm đau lòng đến rối tung rối mù. "Chờ ngày kia mở tiệm kiếm tiền về, thẩm lại trả lại số bạc ngươi đã bỏ thêm ra a, nhà Hành Vân!".
Kỳ Huy Nguyệt cười tít mắt gật đầu.