Nếu đã đến thế giới này, tất nhiên Kỳ Huy Nguyệt cũng không muốn bản thân thành một kẻ khác người, muốn chơi trội, muốn gây sự chú ý. Y và Đoạn Hành Vân phải sống ở nơi này cả trăm năm, có khi hai trăm năm mới độ kiếp được lần nữa, phải tập làm quen với mọi thứ, nếp sống, cách sinh hoạt của người xung quanh. Nếu thân nhân của nguyên thân, là một đám người đàng hoàng, tử tế hay chí ít thành thật một chút thì có lẽ y sẽ không trở mặt, có khi sau này y và Đoạn Hành Vân khấm khá lên rồi sẽ thuận tiện mà kéo bọn họ một tay, nhưng —— hiển nhiên là với đám người không biết liêm sỉ này, cho dù có giảng đạo lý với bọn họ thì cũng không có ích gì. Chi bằng nhân cơ hội chuyện hôm nay, xóa sạch sẽ quan hệ với đám người Kỳ gia, sắp tới y và Đoạn Hành Vân có phát tài, có kiếm được tiền lớn thì bọn họ cũng đừng mơ tưởng tới nửa phân hào của nhà y!
Bất hiếu thì sao?
Thanh danh xấu lại thế nào?
Chồng cũng gả rồi, còn quan tâm nhiều như vậy thì sẽ nghẹn chết!
Chưa kể —— với cái thói ham hư vinh, thích chiếm tiện nghi, ngu xuẩn đến tham lam thì đám người này sớm muộn gì cũng gặp tai ương.
Phải đoạn tuyệt sạch quan hệ thì may ra y và Đoạn Hành Vân mới có thể sống lâu được về sau!
Bỏ ra vài lượng bạc mua được cái văn thư đoạn thân thì y còn lời lắm!
Vài lượng bạc này coi như cho tó ăn đi!
Kỳ Huy Nguyệt đẩy thằng chồng mình lên phía trước hai bước, bóp tay hắn hai cái, dùng mắt ra hiệu. "Nhà chúng ta vừa sắm sửa xe bò mới, tốn đến mười hai lượng, cũng đã là tất cả số bạc dành dụm trong nhà. Nay ta hỏi các ngươi, năm lượng bạc, kí hay không kí đoạn thân thư?".
"Cái gì? Sao chỉ có năm lượng ——". Dương thị không đợi cha mẹ chồng đáp lời, bà ta đã réo giọng lên.
Kỳ Huy Nguyệt cười lạnh. "Ngươi đừng vội! Dương thị, ta xử lý xong hai lão đầu bà tử này thì sẽ đến lượt ngươi và lão Đại Kỳ gia tướng công ngươi!".
"Ngươi ——!!". Dương thị khuôn mặt xám xịt.
Kỳ lão gia tử sắc mặt khó coi. "Tiểu Thất nha đầu, ngươi còn nhỏ, nói năng lỗ mãng —— chúng ta là trưởng bối sẽ không chấp ngươi, nhưng ngươi đừng có được một tấc lại tiến tới một thước nữa! Nào có cháu gái nhà ai hùng hổ cầm gậy đánh thân nãi nãi, Nhị bá, các biểu ca trong nhà như ngươi chứ? Đây là hành vi của kẻ bất hiếu mới làm ra, chuyện đến mức này chính là phần lớn do ngươi làm một nhà Kỳ gia chúng ta mất mặt, ngươi còn không biết hối cải? Đoạn thân gì đó là chuyện không thể xảy ra! ".
"Ông rốt cuộc cũng biết mở miệng rồi sao, Kỳ lão gia tử? Nhưng —— sao vừa mở miệng mà một câu tiếng người cũng không thể nói ra được vậy?". Kỳ Huy Nguyệt cong môi khinh miệt lão.
"Ngươi ——!". Kỳ lão gia tử chòm râu cũng rung lên.
"Cha ta trước kia còn sống ở trong nhà chịu bao bất công, nương ta bị lão bà tử của ngươi, mấy con dâu tốt của ngươi áp bức chịu ấm ức mà chết đi, ngươi thân là cha đẻ cũng không thấy mở miệng. Đến lượt ta, bị lão bà tử và các con trai ngươi mang đi bán, ngươi đến dắm cũng không thả một cái. Nay thấy chuyện tốt nhà mình bị người chê cười, thấy mất mặt thì đổ lỗi lên đầu ta, vội vàng lên tiếng thanh minh. Ngươi bây giờ ở đây giả làm trưởng bối tốt cái con khỉ gì? Có giả làm trưởng bối tốt thì cũng không tránh được chuyện, sắp tới ngươi xuống dưới Hoàng tuyền gặp cha mẹ ta, sẽ bị cha mẹ ta mắng ngập đầu, lúc đó ta xem ngươi còn có thể phát ra uy phong ở dưới đó nữa không!".
"Ngươi phản rồi!!!——!". Kỳ lão gia tử bắt đầu thở không thông.
Quả thật là gả đi rồi thì lá gan liền lớn hơn!
"Năm lượng bạc, kí hay không kí?". Kỳ Huy Nguyệt kéo tay chồng mình lên, áp sát đám người Kỳ lão gia tử và Kỳ lão thái lùi lại mấy bước về sau.
"Sao nào Kỳ lão thái?". Đoạn Hành Vân sớm nhận được tín hiệu của tiểu tức phụ nhà hắn, hắn bất đắc dĩ nhướn mày nhìn Kỳ lão thái, trên người lại cố gắng phát ra khí thế, tỏ ra mình là hung thần —— danh xứng với thực!
Kỳ Huy Nguyệt nhìn chồng nhà mình mang biển hiệu "Trùm thôn" ra rồi, thì hớn hở nhìn Kỳ lão thái chằm chằm, hai mắt như lóe sao chờ đợi.
Cứ đánh vào vị đương gia chủ mẫu tham lam ngu xuẩn của Kỳ gia này là —— chuyện thành!
Bởi vì tuổi tác còn nhỏ, cộng thêm vẻ ngoài yếu ớt vô hại, cho nên không ai nghĩ Kỳ Huy Nguyệt có thể —— hung hãn đến mức này!
Thôn dân xem mà rụt cả hai vai lại, có người còn thầm oán hận đám người Kỳ lão thái và Kỳ lão gia tử.
Xem đi —— trước đây lúc ở trong nhà, còn cha còn chỗ dựa, rõ ràng là một tiểu cô nương dịu dàng, xinh đẹp, lại ngoan ngoãn như vậy, mà nay bị các ngươi ép đến mức biến thành dáng vẻ như bây giờ!
"Ta kí ——!". Kỳ lão thái cảm thấy không còn cơ hội để kiếm thêm thì lập tức đáp ứng, năm lượng này cũng đủ tiêu sài đầy đủ cả năm, bà ta không ngu mà từ chối. Chưa kể ánh mắt đe dọa trắng trợn của Đoạn Hành Vân phóng ra, làm hai chân bà ta mềm nhũn, có chút đứng không vững rồi, phải dựa vào người Kỳ lão gia tử bên cạnh mới không quỳ mọp xuống đất.
Dương thẩm dù là lão bà tử, lại là người cổ đại nhưng suy nghĩ hiển nhiên rất thoáng, có phần cởi mở của người hiện đại, thẩm thấy tình hình lúc này thì đứng ra lên tiếng. "Vân tiểu tử, nhà Hành Vân! Nhà các ngươi mua xe bò sớm cũng không còn bạc, thẩm về nhà lấy bạc ra, các ngươi ở đây xử lý cho tốt, chờ thúc thẩm một lát liền quay lại". Nói dứt lời, thẩm kéo Dương thúc chạy về phía đường mòn hướng ra bờ sông.
Lý chính cũng sớm bị một nhà Kỳ gia và Kỳ lão thái này làm phiền, nay ngẫm nghĩ không bằng cứ như vậy đi, kết quả như vậy đối ai cũng tốt. Nếu không sau này, bọn họ còn đến nháo, còn đến làm loạn thì Hành Vân tiểu tử và tiểu tức phụ hắn còn không thể yên ổn sinh hoạt qua ngày được. "Được, ta hỏi Kỳ lão gia tử ngươi, ông đồng ý chuyện văn thư đoạn thân này sao?".
Kỳ lão gia tử sắc mặt âm trầm lợi hại, bị Kỳ lão thái liên tiếp đẩy tay mấy cái đến thân mình lảo đảo, lão đầu tử há há miệng tức đến tím mặt mày.
"Chúng ta kí!". Kỳ lão thái cuối cùng chờ không nổi Kỳ lão gia tử mở miệng, liền hét lên.
Thôn dân nhìn một hồi trò khôi hài của Kỳ gia nãy giờ, nay thấy đoạn thân thư được quyết định viết xuống thì tất cả mọi người thổn thức không thôi, đưa tay chỉ trỏ, cười khinh thường, nói Kỳ lão thái tham bạc và một nhà Kỳ gia thèm bạc đến bán cháu gái, nay lại còn muốn ăn thịt uống máu đối phương.
"Tiểu Thất Tứ phòng Kỳ gia chính là hài tử mệnh khổ a!". Hồng thẩm thở dài thương tiếc Kỳ Huy Nguyệt.
Lời Hồng thẩm vừa nói ra, ngay lập tức kéo theo mấy tiếng thở dài của các đại nương và đại thẩm xung quanh.
Mấy hán tử trong thôn theo phân phó mà kê bàn gỗ, bày bút mực đến gốc bạch dương, đoạn thân thư được lý chính nhanh chóng viết xuống. Kỳ Huy Nguyệt nhờ lý chính viết rõ vài điều khoản trong đó, từ nay y và bất cứ người nào có quan hệ với Kỳ lão gia tử và Kỳ lão thái, Tam phòng Kỳ gia triệt để đoạn tuyệt, hai bên ngày thường hay Lễ Tết cũng không cần phải qua lại, năm lượng bạc này chính là khoản bạc báo hiếu cuối cùng của một nhà Tứ phòng Kỳ gia, gia phả Kỳ gia cũng phải gạch tên ba người một nhà Tứ phòng, tiền bạc gia vụ từ nay không liên quan đến nhau, không được dây dưa dính líu, đặc biệt là không được đòi hỏi tiền, quà hay lễ hiếu kính, không được làm việc gì gây ảnh hưởng đến thanh danh của đối phương.
Nếu làm sai điều khoản trong đoạn thân thư thì bên làm sai phải bồi thường cho bên kia ngàn lượng bạc trắng, còn phải đưa lên huyện lão gia phân xử.
Văn thư chia làm ba phần, Kỳ gia giữ một phần, Kỳ Huy Nguyệt giữ một phần và lý chính bên này giữ một phần.
Kỳ Huy Nguyệt nhấc bút lên, ký tên ba chữ xuống bên dưới văn thư.
Y yêu cầu Kỳ lão gia tử, Kỳ lão thái và Tam phòng của Kỳ gia đều phải ấn dấu tay lên.
Bài vị của hai phu thê Tứ phòng Kỳ gia, chờ đến ngày đẹp trời, sẽ làm lễ rước về Đoạn gia lập ban thờ riêng.
Từ nay triệt để đoạn tuyệt quan hệ!
Kỳ Huy Nguyệt thắng lợi trở về, đi đường dù vẫn phải nhờ đến thằng chồng ôm về đến nhà nhưng y lại cười đến toe toét.
Kỳ lão gia tử thấy y dù bị gạch tên khỏi gia phả Kỳ gia mà cười đến là vui vẻ, lồng ngực lão quặn đến đau tức.
Buổi tối, Kỳ Huy Nguyệt vì chạy maraton cùng đám người Kỳ gia từ nhà đến đầu thôn, mà y phải ngâm nước linh tuyền mất nửa buổi. Sau đó, thằng chồng nhà y còn phải đấm bóp hai chân cho y thêm một hồi lâu, đang hưởng thụ tay nghề mát xa của chồng mình, y chợt nhớ đến năm lượng bạc, trong lòng vẫn có chút muốn rỉ máu, tiền đó thà ném cho tó ăn cũng thấy luyến tiếc cho mấy con hàng cực phẩm kia.
Đoạn Hành Vân thấy tiểu tức phụ nhà hắn bĩu môi thì nhoài người xuống, hôn lên má y hai cái. "Đang đau lòng năm lượng bạc chiều nay?".
Kỳ Huy Nguyệt dụi vào lồng ngực hắn mấy cái.
"Vi phu kiếm lại cho em? Hửm?".
Kỳ Huy Nguyệt lập tức cười hớn hở. "Ngày mai đi sang thôn nhà mẹ đẻ của Dương thẩm hái táo dại, chàng nhớ ra sức hái nhiều chút cho ta, chúng ta kiếm lại số xèng này!".
"Được!". Đoạn Hành Vân ôm người vào lòng.
Sáng sớm hôm sau, Kỳ Huy Nguyệt còn đang mơ màng đã được người ôm dậy, y dụi dụi mắt mấy cái. "Nha ~".
Đoạn Hành Vân đau lòng tiểu tức phụ hắn ngày ngày phải dậy sớm, nhưng hắn lại hận không thể thu nhỏ y lại bỏ vào túi tùy thời mang theo bên người, cho nên không tính để y lại ở nhà một mình.
Hắn thì thầm bên tai y. "Lên xe bò lại để em ngủ được không?".
Kỳ Huy Nguyệt rột cuốc nhớ đến việc sang thôn bên hái táo dại, sức mạnh của đồng tiền nhanh chóng triển khai, y mở to mắt ra. "Mau dậy thôi, chúng ta còn đi kiếm xèng về nhà!".
Đoạn Hành Vân bật cười. "Ừ, từ từ".
Vì táo dại trên núi đang là đầu mùa, có lẽ việc hái táo phải tiêu tốn đến vài ngày, việc trở về nhà ăn cơm trưa là không thể. Cho nên Kỳ Huy Nguyệt nấu hai nồi cơm tẻ lớn làm cơm nắm dầu nấm, lại luộc thêm hai mươi trái trứng gà, đều bọc vào cùng bình nước linh tuyền mang đi theo.
Dương thúc và Dương thẩm mấy ngày này tạm thời nghỉ việc đan chiếu trong nhà, cùng nhau về nhà mẹ đẻ của Dương thẩm đi hái táo cùng hai người Đoạn Hành Vân.
Gà vừa gáy hai tiếng, hai người thúc thẩm đã đạp sương, đeo sọt tre đến cổng Đoạn gia, bốn người lên xe bò, Đoạn Hành Vân và Dương thúc thay nhau đánh xe, vừa đi vừa ăn cơm sáng.
Dương thẩm rất thích mùi vị cơm nắm dầu của Kỳ Huy Nguyệt làm ra, nhưng thẩm luyến tiếc dầu, cho nên chỉ không tiếc lời khen chứ không tính hỏi phương pháp làm ra món dầu nấm này.
Dương thúc thì gật đầu khen liên tục. "Đồ ăn nhà Vân tiểu tử làm ra chính là còn thơm ngon hơn đầu bếp trấn trên, cho dù không mở được tửu lâu thì cũng có thể bán phương pháp làm món ăn ra cũng không tệ!".
Lời này Dương thúc nói không phải không có đạo lý, cho dù tay nghề Kỳ Huy Nguyệt có thần kỳ cỡ nào, hay trong tay họ có đủ bạc thì cũng không thể mở tửu lâu trên trấn trên, chỉ là tiệm ăn nhỏ cũng không ổn. Bọn họ một nhà nông gia ở nơi thôn sơn hẻo lánh, nếu lên trấn trên mở quán cơm cạnh tranh cũng cạnh tranh không nổi, không có người chống lưng, không có núi dựa, ngươi làm gì cũng đừng mong yên ổn. Nếu ngươi làm ăn tốt, kiếm được nhiều tiền thì cũng bị người có thế lực cạnh tranh, chèn ép, nhẹ thì bị cướp cửa tiệm và công thức nấu ăn, cuối cùng nghiêm trọng hơn thì có khi còn mang đến họa diệt môn!
Chiêu Lâm trấn lúc trước cũng đã có chuyện tương tự như vậy xảy ra.
Kỳ Huy Nguyệt gật gù, hiển nhiên y đã sớm biết được lý do này và vẫn luôn đặc biệt tiếc nuối.
Y nghĩ đến Hồng Trang tửu lâu và hai tửu lâu lớn khác cùng cạnh tranh trên trấn Chiêu Lâm cũng đã mấy chục năm, có lẽ phía sau tên Trác đông gia hoa hoa công tử kia là một tòa "núi" rất lớn hoặc có thể đối phương là công tử của một thế gia nào đó rất có thực quyền, tuy chỉ là một huyện thành nhỏ nhưng thân phận như vậy cũng đủ sài rồi không phải đó sao?
Xem đi —— người ta sinh ra đã là "Thủ Khoa Ngành Đầu Thai"!
Kỳ Huy Nguyệt nhịn không được khinh bỉ Đại thần Xuyên Việt một chút!
Bốn người một đường vội vàng đi tới Điền Gia thôn, đi thẳng tới dưới chân núi Điền Gia, nơi nhà mẹ đẻ của Dương thẩm.
Tình hình ở Điền Gia thôn khá hơn Đoạn Gia thôn rất nhiều, núi xanh tươi hơn, đất ruộng trồng trọt được cũng nhiều hơn. Các hộ trong thôn vẫn chủ yếu dựng nhà bằng cỏ tranh đắp đất, từng ngôi nhà nằm san sát nhau, có vẻ đông đúc hơn Đoạn Gia thôn rất nhiều.
Tuyền thúc và Tuyền thẩm sau khi đón bốn người vào nhà thì bắt đầu chuẩn bị sọt tre, bao bố, tham gia việc hái táo còn có con trai và con dâu trong nhà của hai người Tuyền thúc thẩm.
Nhóm tám người bắt đầu ôm dụng cụ trèo về hướng núi sau nhà, thì cũng là lúc mặt trời đã hiện ở phía hừng đông.
Ánh nắng mặt trời xuyên qua những chiếc lá vàng chiếu xuống những tán cây.
Kỳ Huy Nguyệt trợn trừng mắt nhìn xem ngoài táo dại mọc xen lẫn bụi cây, cỏ dại ra thì còn có thứ gì khác không?
"Bên trong còn có hồng quả, dù trái hồng ở đây nhỏ hơn so với phía Nam nhưng đổi lại là khi chín khá ngọt. Bây giờ còn chưa đến mùa, chờ đến mùa thẩm kêu thúc ngươi vào hái mang sang tặng một nhà tiểu cô và hai người các ngươi!". Tuyền thẩm vỗ nhẹ lên vai Kỳ Huy Nguyệt hai cái.
Kỳ Huy Nguyệt cười tít mắt, rất ngoan ngoãn gật đầu.
Ta không cần a!
Ta chính là đang chờ đến mùa rồi sẽ tự đi hái thật nhiều về làm bánh hồng* để kiếm xèng lớn nha!
(*Bánh hồng: shibing, gần giống hồng treo gió Việt Nam, nhưng người Trung là ủ, ủ khoảng gần hai tháng).
Tuyền thẩm còn nói vào mùa táo chín vào thời gian tháng Tám đến tháng Mười, chỉ có hán tử trong thôn là đi đến nơi có táo dại mọc, để hái trái về nhà trong nhà ăn hoặc mang lên chợ phiên bán kiếm thêm thu nhập.
Nơi táo dại mọc cách rất xa đường mòn, là những con đường dốc cao dựng đứng bám sát chân núi, quanh co, nối tiếp nhau.
Bảo sao chỉ có hán tử mới đủ sức lực leo đến tận nơi này, Tuyền thẩm và con dâu thẩm, Dương thẩm thường xuyên làm việc nặng, sức khỏe khá tốt, leo đến nơi táo mọc cũng chỉ hơi thở dốc, đứng một hồi là bình phục lại như thường.
Chỉ có Kỳ tu sĩ là —— thở hồng hộc như tó!
Đoạn Hành Vân lấy khăn tay lau mồ hôi trên trán, trên chóp mũi tiểu tức phụ nhà hắn. "Ngày mai em ở nhà, ta và mấy người Dương thúc đi là được".
Kỳ Huy Nguyệt bĩu môi. "Ngày mai ta cũng phải xử lý táo cùng Dương thẩm, Tuyền thẩm rồi!".
"Ừ, ở nhà xử lý táo!". Đoạn Hành Vân gật đầu cười.
Tuyền thẩm kéo tay Dương thẩm. "Tiểu cô, mối hôn sự này thành công ta xem là muội có công lớn nhất! Nhìn xem, đôi trẻ vừa thành thân xong chính là dính nhau như thế!".
Dương thẩm nghe Đại tẩu nói lời này rất thích. "Muội không giúp gì được nhiều, là do Vân tiểu tử có phúc khí!".
Tiểu Thất hơi nhỏ nhắn nhưng lại rất chăm chỉ, hiểu biết lại nhiều, Vân tiểu tử đây chính là có phúc khí.
Kỳ—— hiểu biết nhiều lại nhỏ nhắn—— Huy Nguyệt còn đang nghển cổ nhìn những cây táo dại xung quanh, có rất nhiều cây đang trĩu trịt quả nhưng trái còn xanh, cành già trên cây nào cũng có gai cong lên và màu nâu đen.
Táo dại trái còn xanh thì chỉ có vị chát đặc trưng, còn khi trái chín ngả màu hồng, có vị chát, chua nhẹ, hơi ngọt.
Mang ra so với táo dại thời hiện đại cũng đã là không có cửa để so rồi!
Tám người chia nhau ra bắt đầu hái táo, chỉ chọn trái chín đầu mùa trên cây để hái, còn những trái xanh còn lại thì chờ qua nửa tháng thời gian là có thể quay lại "thu hoạch".