Xuyên Qua Nhà Có Hảo Phu 2

Chương 47: 247 : Mua Bò Dẫn Đến Ghen Tị Đỏ Mắt




Một thiếu niên có làn da trắng trẻo, tay cầm chiết phiến, trên người có mấy phần văn nhã đi đến bên cạnh Kỳ Chu thị.

"Nương, đó là Tiểu Thất biểu muội sao? Nhìn không ra a——!". Gã nhìn về phía chếch bên đường, chấn kinh lên tiếng.

Thật bao năm không gặp qua, không ngờ vị biểu muội nhà Tứ thúc năm nào lại trổ mã thành dáng vẻ như vậy?

"Đẹp cái gì? Cũng chỉ là thứ đồ đã gả cho người, có gả đi lần nữa thì cũng chỉ xứng làm thiếp ——!". Kỳ Hạ Đông thấy mình lỡ lời nói ra khỏi miệng, bà ta liền im bặt.

Chu Vương Đồng nheo mắt lại. "Làm thiếp? Nương đã không yêu thích nàng như vậy thì sao lúc trước không hỏi nàng về làm thiếp cho con? Nếu như vậy thì bây giờ có phải nàng đã tùy ý để nương dằn vặt, vo tròn bóp méo rồi đó sao?".

"Vương Đồng, con bỏ mấy suy nghĩ lên các biểu muội trong nhà mẹ đẻ của ta đi! Tính tình một nhà bên bà ngoại của con lẽ nào con còn không biết ——? ". Cho dù có là nhà mẹ đẻ mình thì Kỳ Chu thị vẫn cảm thấy không hài lòng, nếu nhi tử duy nhất muốn lấy những cô nương Kỳ gia về làm con dâu của bà ta.

Đại ca của bà ta có hai nữ nhi lần lượt là Kỳ Hạ Xuân đã gả cho người, còn Kỳ Hạ Hoa thì vừa làm mai mối đính ước xong, cho dù chưa bàn hôn sự thì với tính tình đanh đá, ham hư vinh giống hệt vị Đại tẩu kia của bà ta, thì bà ta cũng không dám hỏi cưới về cho con trai của mình.

Kỳ Hạ Thu nhà Nhị ca bà ta, nhìn thì luôn dịu dàng yếu ớt nhưng thực chất cũng không phải dạng nữ nhi an phận thủ thường, lấy về nhà còn không biết sẽ thành cái trò cười gì đâu.

Vì thế, mấy năm nay cho dù con trai bà ta có đánh chủ ý gì, bà ta cũng không đồng ý chuyện phát sinh quan hệ thân gia lại thêm thân này.

Chu Vương Đồng ngày thường đi học ở học viện, do bản tính ham mê cờ bạc rượu chè lại thích đến những nơi hoa liễu, vì thế gã đã moi không ít bạc để tiêu sài ở chỗ Kỳ Chu thị.

Nay nếu là chuyện Kỳ Chu thị không đồng ý thì gã sẽ không làm theo, gã nhếch môi cười nịnh nọt. "Con ngày thường không phải là đều nghe nương dạy bảo đó không phải sao?".

Trong lòng Chu Vương Đồng lại đang nghĩ nếu là Tiểu Thất có diện mạo bên ngoài thế kia, cho dù làm chính thê nhà giàu cũng không phải không thể. Gã thật không hiểu tại sao, trước giờ một nhà bà ngoại hay nương gã đều tỏ ra căm ghét và đối xử bất công với một nhà Tứ thúc đã qua đời như vậy?

Kỳ Huy Nguyệt mở ống trúc đựng nước đút cho con bò vừa mới mua, còn vuốt ve đầu nó vài lần, khẽ thủ thỉ. "Mười lượng bạc của ta! Ngươi phải ngoan ngoãn đó, ăn thật khỏe rồi chịu khó làm việc cho nhà ta đó có biết không?".

Đoạn Hành Vân thấy tiểu tức phụ nhà hắn nói chuyện cùng con bò thì khóe môi giật giật.

Con bò vừa mua dường như rất có linh tính, được đương gia chủ mẫu vuốt ve trên đầu vài cái thì cái đuôi nó cũng quẫy tít trái phải liên hồi, miệng kêu "ò, ò" liên hồi.

Kỳ Huy Nguyệt cười hớn hở. "Ngoan lắm! Mười lượng bạc, ngươi thích cái tên này hả?".

Con bò "Mười lượng bạc": "Ò, ò".

Đoạn Hành Vân: "....".

Hắn nhìn không nổi nữa, xách người đặt lên xe bò phía sau, còn mình thì ngồi trước làm nhiệm vụ đánh xe.

Hai người thong thả ngồi xe bò trở về thôn, vì tránh để người khác ghé mắt vào nhà mình cho nên Kỳ Huy Nguyệt chỉ mua thêm chút gạo trắng và bắp cho heo ăn, cùng một chút bút lông, giấy viết, nghiên mực và thanh mực loại thường.

Vậy mà nguyên đường này bọn họ vẫn như cũ gây sự chú ý với tất cả thôn dân.

Thôn dân đang làm việc dưới ruộng khi nhìn thấy hai người ngồi xe bò trở về thì đều ghé mắt nhìn theo, rồi chỉ trỏ bàn tán. Ai cũng nhìn ra đây là xe mới, chắc chắn là hai người vừa mua, bởi vì cả mấy thôn xung quanh đây làm gì có nhà ai có bò. Thật không ngờ hai người vừa thành thân xong, khi đó đã chi tiêu cả đống bạc, vậy mà nay vẫn còn bạc mua hẳn con bò lớn và xe mới như vậy. Ngày thường Đoạn Hành Vân đi săn thú đã kiếm được rất nhiều bạc để dành sao?

Đợi đến khi có thôn dân thuận miệng hỏi Kỳ Huy Nguyệt, nghe y nói."Hôm trước nhà chúng ta bán được nửa con heo rừng giá mấy lượng bạc, cộng thêm tất cả tiền để dành trong nhà mới đủ mua con bò này về!".

Thôn dân nghe xong thì tất cả đều ngạc nhiên, sau đó chính là hâm mộ ghen ghét, trong toàn thôn này những nhà có la cũng chỉ có hai nhà đều là nhà khá giả nhất thôn bọn họ từ trước đến giờ. Còn bò ấy hả? Không phải ai cũng mua được bò đâu.

Đoạn gia trong nhà hiện nay có năm mẫu ruộng, một gian nhà vững chãi ba gian, nay lại có thêm bò, Tiểu Thất Kỳ gia này chính là gả tốt a!

Kỳ Huy Nguyệt nghe vậy thì nhếch môi cười, đúng a, lão tử chính là gả được cho người tốt!

Dưới cái nhìn chăm chú cùng hỏi thăm của những người trong thôn, hai người bọn họ đánh xe bò về đến cổng nhà.

Dương thẩm đang ở sau vườn cho heo con nhà hai người Đoạn Hành Vân ăn, thấy tiếng động bên ngoài cổng và âm thanh bò kêu cùng truyền đến, thẩm hoài nghi, vừa lau tay vừa chạy ra.

Khi nhìn thấy xe bò mới thì Dương thẩm rất ngạc nhiên. "Sao lại mua xe bò?".

Kỳ Huy Nguyệt xuống xe cười tít mắt nhìn Dương thẩm. "Sắp tới nhà chúng ta cần dùng a! Sau này cày ruộng xới đất cũng không cần đi thuê la nhà lý chính nữa, thúc thẩm bên đó vào ngày mùa bận rộn hay khi cần dùng lên trấn trên bán chiếu, cũng có thể tùy thời sang lấy bò nha!".

Dương thẩm nghe vào tai lời này thì rất cảm động nhưng vẫn nhịn không được thở dài. "Tốn không ít bạc đi?". Có khi còn vét cả gia tài đi mua rồi phải không?

Kỳ Huy Nguyệt giơ mười ngón tay lên.

Dương thẩm: "....".

Mười lượng? Cả gia tài rồi!

Trong nhà không có sẵn chuồng bò, Đoạn Hành Vân và Dương thúc đành phải đi chặt trúc trên rừng trúc về quây tạm một chuồng gà nho nhỏ cho gà và ngỗng con, còn đâu chuồng gà sẽ được dọn làm chuồng bò.

Cũng may trước đó, khi Đoạn lão gia tử còn sống lúc dựng chuồng heo chuồng gà đã lới rộng diện tích tương đối lớn.

Một nhà Kỳ gia bên kia cũng đã biết tin, ai lấy đều đỏ mắt vì ghen tị, âm thầm nghĩ tên tiểu tử Đoạn gia này thật là có tiền a! Nhưng tôn tế này bọn họ không nắm được vào tay, ngay cả Kỳ Huy Nguyệt hiện tại cũng đã thay đổi, mở miệng một cái là y hệt như con nhím rừng xù lông, phóng gai ra muốn đâm người.

"Mua xe bò tốn không ít tiền a!". Bằng cả số tiền bỏ ra hạ sính cho mấy ca ca trong nhà rồi! Kỳ Hạ Hoa ghen tị lên tiếng.

Mấy người Kỳ gia bên cạnh cũng khó chịu không thôi.

Kỳ lão thái là người đỏ mắt hơn tất cả, vì hôn sự của đám tôn tử tôn nữ trong nhà thời gian này, mà tư trang bà ta cất giữ bao năm trong tay cũng đã tiêu tán gần hết. Trước đó vẫn cứ cho rằng bán Kỳ Huy Nguyệt cho Đoạn Hành Vân thì vẫn sẽ khống chế được người trong tay, để y mang bạc mang thịt của Đoạn gia về cho nhà bọn họ, không ngờ nay trộm gà không được còn mất nắm thóc.

Nghĩ đến bạc mua bò này vốn nên thuộc về mình, lòng bà ta liền chứa đầy khó chịu, tim gan hệt như bị ai đó cầm dao nhọn cào loạn khua khoắng khắp trong lồng ngực bà ta. 

Lão thái bà càng nghĩ càng không cam lòng, đó là cháu gái bà ta, trưởng bối trong nhà đã chết hết thì bà ta thân là nãi nãi còn có quyền hành lớn hơn cả trưởng bối, làm gì có chuyện cháu gái có thịt ăn hàng ngày, có bạc mua bò mà bình thường không biết hiếu kính bà ta bên này một chút. 

Kỳ lão thái chống gậy đứng lên, sắc mặt nghiêm nghị lên tiếng. "Cháu gái gả ra ngoài thì cũng vẫn là người Kỳ gia ta, bất hiếu là tội lớn, ta muốn xem xem Kỳ Huy Nguyệt kia dám làm tiểu bất hiếu không?".

Dương thị nghe vậy cười nịnh nọt. "Nương nói phải, làm gì có chuyện cháu gái ăn tốt mặc tốt như vậy mà không biết hiếu kính trưởng bối bên nhà mẹ đẻ! Tiểu Thất đây ngày càng không hiểu chuyện, để truyền ra ngoài Kỳ gia chúng ta còn không phải bị người ta chê cười sao?".

Cả đám già trẻ lớn bé đang ngồi trong nhà cũng đều cảm thấy lời này có lý.

Dường như bọn họ đã quên mâu thuẫn bao ngày nay giữa nhà bọn họ và Kỳ Huy Nguyệt, cũng quên đi rằng Kỳ Huy Nguyệt đã từng từ mặt và làm cho cả đám người bọn họ tối mặt mày không biết đến mấy lần rồi.

Lưu thị ở bên vẫn "khôn khéo" như mọi lần, tuy là xem thường cha chồng mẹ chồng, chẳng qua bà ta làm con dâu cũng không dám tranh luận, nay thấy Kỳ lão thái lại chuẩn bị đi tìm chết, bà ta cũng không nên tiếng ngăn cản. Chiếm được tiện nghi thì cả nhà cùng hưởng, không chiếm được thì mang tai tiếng cũng là cha chồng mẹ chồng, bà ta cũng không ngu mà đi khuyên nhủ bọn họ. Hôn sự hai con trai của bà ta cũng đã bàn xong, chỉ chờ ngày hạ sính và đón dâu. Nay Kỳ lão gia tử và Kỳ lão thái hay đám anh trai chồng, chị dâu trong nhà có quậy nát cái thôn này bà ta cũng không quan tâm.

Trong lúc Đoạn Hành Vân và Dương thúc bận rộn dọn dẹp lại chuồng bò, Dương thẩm ở trong nhà bếp làm cơm trưa, Kỳ Huy Nguyệt và Dương Đào xách nước tưới cho đám nấm Tỏa dương thì mấy con hàng cực phẩm Kỳ gia đã kéo đến cổng nhà hai người.

Cả đám đứng bên ngoài, phía sau hàng rào trúc cũng không dám tiến vào trong sân.

Kỳ Huy Nguyệt vừa nhìn thấy đám người cực phẩm này, thì tâm tình vui vẻ vì vừa mua được "Mười lượng bạc" về nhà, cũng bị y ném đi hết sạch.

Hai mắt hoa đào đen bóng đảo tới đảo lui, ngẫm nghĩ đám người này đang muốn sắp ra chiêu trò gì.

Dương Đào vừa nhìn thấy người đến là ai, thì lập tức xách váy lên chạy về phía sau vườn.

Lão Nhị Kỳ gia vừa lom lom nhìn xe bò mới và con bò đang đứng trong góc sân, lão ta lên tiếng. "Tiểu Thất, nhà hai người các ngươi vừa mua bò và xe bò này tốn không ít bạc đi! Ngươi xem, ngươi trải qua sinh hoạt ngày càng khá giả bên nhà chồng thì chúng ta đây cũng vui lòng rồi, dù sao trước đó thôn dân không có mắt còn nói chúng ta gả ngươi cho một người hung thần ác sát, nay thấy ngươi như vậy thì —— lần này chúng ta thật sự là gả ngươi cho một nhà tốt nha! Nhưng Tiểu Thất này, chúng ta dù sao cũng là thân thích duy nhất, lại là người nhà bên nhà mẹ đẻ ngươi, ngươi nay khá giả thì cũng phải biết hiếu kính các trưởng bối trong nhà mẹ đẻ một chút chứ? Đoạn thời gian trước cha ngươi qua đời, chúng ta vì thay hắn chăm sóc cho ngươi mà cũng hao tốn không ít tâm sức đâu. Trong nhà hiện tại vì một lúc phải lo hôn sự cho đám các biểu ca ngươi, mà tiêu tốn gần như hết bạc để dành bao năm qua, gia gia nãi nãi ngươi hàng ngày cơm ăn cũng chỉ có dưa muối cháo loãng, hai người các ngươi cũng là con cháu trong nhà có phải thấy chúng ta khó khăn như vậy cũng nên giúp chút ít chứ? Nhà mẹ đẻ hưng thịnh thì ngươi cũng có người gánh vác cùng, cũng không sợ chịu ủy khuất bên nhà chồng có phải hay không? ".

"Ta đi lấy cái chổi đem quét đám vô sỉ này!". Dương thẩm nói liền vội vã đi vào trong phòng bếp tìm chổi ra ngoài.

Kỳ lão thái cũng lên tiếng. "Đúng đấy! Tiểu... Tiểu Thất à, chúng ta là gia gia nãi nãi, là trưởng bối của ngươi. Chúng ta cũng không muốn không của ngươi đâu, thôi thì coi như hai người các ngươi giúp đỡ nhà mẹ đẻ, cho ta và gia gia ngươi vay mười lượng là được, chờ hôn sự của các biểu ca trong nhà lo chu toàn xong xuôi, chúng ta lại dành dụm trả lại. Lại nói, trong nhà đang sắp tới ngày mùa bận rộn, chúng ta mượn con bò về dùng vài ngày——  ".

Kỳ lão thái đang nói đến vui vẻ thì thấy Đoạn Hành Vân ra tới, bà ta không tự chủ được mà im bặt lại.

"Mười lượng?". Một nhà Dương gia đều hít một hơi khí lạnh, mười lượng này nếu ở trong tay thôn dân bọn họ dùng tiết kiệm có thể qua bốn đến năm năm.

Kỳ Huy Nguyệt cong môi cười.

Dương thẩm hừ lạnh một tiếng chỉ vào mũi Kỳ lão thái lớn tiếng mắng. "Nhà mẹ đẻ, các ngươi còn dám mở miệng nói mình là thân thích, là nhà mẹ đẻ chống lưng cho nhà Hành Vân? Các ngươi đúng là thứ người không cần da không cần mặt mũi!".

Dương thúc kéo tức phụ thúc lại, sợ lão bà tử của thúc xông lên đánh tay đôi với người ta.

"Chưa kể đến chuyện dù ta có là cháu gái các ngươi, thì ta cũng đã gã ra ngoài rồi, các ngươi còn dám kéo đến nhà chồng ta, vừa mở miệng là đòi vay mười lượng bạc, lại còn đòi mượn bò mới mua về nhà dùng vài ngày. Lại nói tiếp, trước đó ta đã tuyên bố từ mặt các ngươi, các ngươi còn mặt dày kéo đến đây! Có phải các ngươi đang muốn ép ta, phải đoạn tuyệt quan hệ với đám người mặt dày các ngươi thì các ngươi mới vừa lòng có phải không?". Kỳ Huy Nguyệt nhếch môi cười.

"Nha đầu chết tiệt! Ngươi cũng đừng không biết tốt xấu, còn dám mạnh miệng muốn đoạn tuyệt quan hệ với Kỳ gia ta, lão nương hôm nay liền thay nhi tử bất hiếu kia hảo hảo quản giáo ngươi!". Kỳ lão thái trợn trắng mắt gào lên về phía Kỳ Huy Nguyệt.

"Lão thái bà chết tiệt! Ngươi mới là thứ đồ chết tiệt, con cháu ngươi trừ cha ta nương ta, một nhà Tứ phòng Kỳ gia ra thì cũng đều là thứ đồ chết tiệt, thứ không da không mặt, không biết liêm sỉ, không biết xấu hổ!". Kỳ Huy Nguyệt tức giận đến phát run, cầm dao chặt củi bên góc sân lên, rất có xu thế chuẩn bị muốn trèo qua hàng rào, đuổi chém mấy con tiểu cường Kỳ gia này.

Dương thị và Tần thị đứng bên vừa nhìn thì sợ đến chạy ngay đi, vừa chạy vừa hô. "Giết người rồi ——! Tiểu Thất, ngươi là đồ bất hiếu! Vậy mà dám cầm dao chém trưởng bối chúng ta! Chúng ta sẽ báo quan, báo quan gông cổ ngươi lại!".

Kỳ lão thái và đám lão Nhị, lão Tam, tôn tử của bà ta cũng là hoảng sợ không thôi, từng chứng kiến Kỳ Huy Nguyệt dùng miệng mắng người nhưng chưa bao giờ thấy y dám cả gan vác dao đòi chém giết như vậy.

Cả đám người Kỳ gia ngạc nhiên đến ngơ ngác, ngây ra như phỗng.

Vẫn là Kỳ lão thái có đạo hạnh hơn người, lão thái bà ngay lập tức hồi thần lại, đè bộ ngực ổn định lại trái tim già nua đang đập bùm bùm, bà ta ưỡn ưỡn ngực lên, sau đó lớn tiếng nói. "Ngươi thật dám chém chúng ta, chém người là phải đền mạng, ngươi bất hiếu như thế không sợ phải bị thiên lôi đánh xuống?".

"Vậy ta hôm nay trái lại muốn xem ông trời có mắt dùng sét đánh chính đám vô sỉ các ngươi hay là ta? Lão tử năm lần bảy lượt tha cho các ngươi, các ngươi cư nhiên còn không biết điều, mỗi lần đều muốn đến tận nhà lão tử chiếm tiện nghi! Hôm nay, lão tử chính là muốn lôi các ngươi lên chỗ quan huyện lão gia, để ngài phân xử xem đám vô sỉ các ngươi hay lão tử đáng bị người người chửi mắng!". Kỳ Huy Nguyệt xắn tay áo lên, nhảy ra ngoài cổng.

"Cái gì mà nhờ quan huyện lão gia phân xử? Ngươi là cháu gái của ta, ngươi là nữ nhi đã gả ra ngoài nhưng vẫn là người Kỳ gia chúng ta!". Lão Nhị Kỳ gia kéo nương lão ta lùi lại.

Kỳ lão thái đặt mông ngồi xuống trên mặt đất. "Lão thiên gia a, ngài mau đánh thiên lôi xuống đây này! Một nữ nhi gả ra ngoài còn muốn chém chết trưởng bối, chém chết người nhà mẹ đẻ, nhìn xem nàng giống cái gì thế này?".

Kỳ Huy Nguyệt ném dao trên tay đi.

Mọa sư!

Dao này quá nặng!

Y đưa mắt nhìn hàng rào trúc, nhanh tay rút cây cọc lên, liền nhằm vào đám người Kỳ gia và Kỳ lão thái mà đánh.

Đoạn Hành Vân cũng không ngăn cản, hắn còn thấy tiểu tức phụ nhà hắn đặc biệt —— hoạt bát!

Hắn từng muốn dậy sớm mỗi sáng dạy tiểu tức phụ hắn vài bài quyền hay chạy bộ vài vòng quanh thôn, nhưng tiểu tức phụ hắn chính là có chết cũng không chịu.

Nay thấy y ra sức "vận động" thế này, hắn mừng còn không kịp.

Chứng minh thời gian này hắn nuôi người đặc biệt tốt, tiểu tức phụ hắn có sức chạy đuổi đánh người thế kia cơ mà!

Dương Đào há miệng nhìn Đoạn Hành Vân: "....".

Vân đại ca không đi can một chút sao?