Cả đám người Kỳ gia sắc mặt đều sa sầm xuống, đen như đít nồi, lại chỉ biết trơ mắt nhìn Kỳ Huy Nguyệt lớn giọng chửi thẳng mặt bọn họ, gây chú ý đến mức một đám thôn dân xung quanh đều dừng việc trên tay lại, ai lấy ngóng nhìn sang bên này.
Kỳ Hiểu, Kỳ Tuấn và Kỳ Tú nghe vào tai mà tức đến mặt đỏ trướng như gan heo, ngực phập phồng khó thở. Rất muốn tiến lên cho đối phương vài bạt tai, nhưng ánh mắt lạnh như băng của Đoạn Hành Vân lia đến, làm cả đám nhũn cả chân.
Đó là ánh mắt của người sao?
Không phải là ánh mắt của dã thú khi chuẩn bị tấn công người ư?
Kỳ Hiểu rốt cuộc cũng chỉ là ngoài mạnh trong yếu, cơ bắp phát triển nhưng gan và não thì lại nhỏ đến đáng thương.
Cả đám trơ mắt đứng nhìn nhau, tức đến đau gan, thầm nghĩ. Kỳ Huy Nguyệt tiểu tiện nhân ngày thường nhát gan này, nay ỷ vào có Đoạn Hành Vân làm chỗ dựa đi? Dám nói đám người bọn họ giống nữ nhân, giống đàn bà nương miệng rộng. Còn thẳng thừng dùng lý do đáng xấu hổ như vậy nói ra, công kích chuyện bọn họ chưa thú thê. Ai mà không biết đến bây giờ bọn họ chưa thú thê là do nãi nãi trong nhà hoang phí, bạc gom mãi cũng không đủ tiền sính lễ tiền mở tiệc rượu. Nghĩ đến đây, đám người Kỳ Tuấn, Kỳ Hiểu càng uất ức, khó chịu với Kỳ lão thái.
Đoạn Hành Vân câu môi nhìn đám người Kỳ gia bị nói cho á khẩu, mặt mũi ai cũng như sắp vắt ra nước.
"Kỳ Huy Nguyệt! Ngươi đừng tưởng ngươi bịa đặt ra vài câu chuyện, rồi mang ra bên ngoài nói thì mọi người sẽ tin. Con gái nhà chúng ta dịu dàng đảm đang có tiếng ở thôn này, ngươi đừng có hắt nước bẩn lên người nàng! Nếu không đừng trách chúng ta không tha cho ngươi đâu!". Tần thị hốt hoảng khi nghe thấy vài lời thôn dân bàn tán xung quanh, vì thế bà ta nhịn không được mà đứng ra lên tiếng.
Con gái bà ta đang được làm mai cho con trai một lão tú tài ở thôn Vạn Đông, không thể để những truyện này truyền ra ngoài được. Nếu không hôn sự này sẽ bị ảnh hưởng, Kỳ Hạ Thu của bà ta sẽ không chỉ bị người ta từ chối mà còn ảnh hưởng đến thanh danh sau này.
Kỳ Huy Nguyệt cho cả đám người cái liếc mắt khinh thường. "Nếu không phải các ngươi năm lần bảy lượt muốn đánh chủ ý lên người ta, còn muốn đẩy tội danh bất hiếu bất nhân bất nghĩa lên đầu ta, ta nào có thể vạch trần mọi chuyện xấu trong nhà ra bên ngoài để nói như vậy? Ngươi ta nói chuyện trong nhà có xấu thì cũng nên che giấu thật sâu, chỉ nên để người nhà biết với nhau, tránh để người ngoài biết được rồi chê cười. Nhưng đây là do các ngươi ép bức ta, các ngươi không muốn thấy ta được sống tốt! Ta dám thề những lời ta vừa nói là sự thật, nếu nói sai nửa lời khi ra đường sẽ bị thiên lôi đánh chết tại chỗ. Còn các ngươi nói ta bịa đặt, ta thêu chuyện, vậy các ngươi có dám thề không? Đưa tay chỉ lên trời thề độc như ta! Nếu không làm ảnh hưởng đến thanh danh của ta ở nhà chồng ta, làm hại ta bị phu quân và mọi người trong thôn hiểu lầm ta là người dối trá lại thích bịa chuyện, mang ta ra làm đề tài bàn tán, rồi truyền đãi đi tin đồn không hay thì ta sẽ cầm dao đi chém các ngươi, lại treo cổ ở cửa nhà các ngươi, các ngươi có tin hay không?".
"Á——!! Ngươi điên rồi phải không? Chúng ta làm gì phải thề lời thề độc như vậy? Ngươi đây là muốn hại chết một nhà gia gia nãi nãi ngươi mới cam tâm phải không?". Tần thị mặt mày xám xịt tru giọng gào lên.
Cổ nhân mê tín, lời thề càng độc càng đặc biệt làm người sợ hãi, chỉ khi ngươi thật sự trinh trinh bạch bạch thì mới dám đưa tay lên trời hạ lời thề độc như bị thiên lôi đánh như vậy.
Đoạn Hành Vân cau mày, cầm tay nhỏ của tiểu tức phụ nhéo y một cái.
Lời thề độc như vậy sao có thể tự tiện nói ra?
Lại còn treo cổ gì đó?
Kỳ Huy Nguyệt vỗ vỗ lên tay hắn hai cái, y đưa mắt nhìn chằm chằm một đám mấy con hàng thích tìm chết trước mắt, khóe môi cong lên thật sâu.
Thời cổ đại coi trọng nhất là thanh danh, thanh danh một người thối nát thì cả nhà bị ảnh hưởng theo.
Đây lại là nguyên một nhà cực phẩm y như nhau, vậy thì các ngươi cùng nhau nổi tiếng đi, nổi đến bảy thôn tám xóm quanh đây luôn.
Sau này, chỉ cần đám người các ngươi còn dám đến kiếm chuyện với ta, ta mỗi lần liền đem các ngươi ra bôi đen thêm vài tầng, thử xem ai sống tốt hơn ai?
Các ngươi từ nay còn đắc ý kiêu ngạo được bao lâu?
Lão tử sống cả trăm năm, không trị được mấy con hàng các ngươi thì thật quá nên chạy đi đầu thai lại từ đầu rồi!
Cả đám người Kỳ gia sắc mặt trắng bệch như chết trôi, lắp bắp phân trần, giải thích, biện bạch nhưng không ai dám đưa tay lên trời thề độc cả.
Thôn dân vây xem nhìn phản ứng của cả đám người Kỳ gia thì liền biết, những gì Kỳ Huy Nguyệt vừa rồi nói có đến mười phần là thật rồi.
Không tới giữa trưa câu chuyện đã truyền ra khắp thôn Đoạn Gia, ai nghe thấy thì đều cười "Xùy" một tiếng, bọn họ đã sớm biết đám người Kỳ gia không da không mặt từ lâu rồi. Chỉ là không ngờ, ngay cả mấy hán tử và cô nương chưa xuất giá trong nhà Kỳ gia cũng đều là một dạng như thế.
Trên ruộng có không ít các tức phụ đã gả chồng về thôn khác, ngày mùa bận rộn tranh thủ về phụ giúp nhà mẹ đẻ, nghe được tin đồn hay trong thôn thì tất nhiên là phải —— mang về nhà chồng chia sẻ rồi!
Cộng thêm sự "nhiệt tình" của bà mối Dư, mấy ngày nay các bà mai mối của bảy thôn trên tám thôn dưới Chiêu Lâm huyện đang truyền tai nhau, ai hữu tâm chú ý thì đều đã sớm biết được chuyện, một đám người Kỳ gia ở Đoạn Gia thôn tham lam hét giá sính lễ nhà trai, lại keo kiệt không muốn bỏ một phần của hồi môn cho cháu gái xuất giá. Chỉ muốn thu vào không muốn bỏ ra!
Không giống như những lần trước, Kỳ gia lần này nguyên một nhà thật sự là gặp phong ba!
Kỳ lão gia tử chỉ đi dạo một vòng trong đường thôn, vậy mà một đường đều bị người chỉ chỉ trỏ trỏ, lão ta cảm thấy mặt già của mình cũng muốn vứt đi rồi, tức giận không ít, về nhà liền mắng vào mặt Kỳ lão thái và trưởng tức Dương thị. "Các ngươi quản gia thành cái dạng gì rồi? Đám tiểu hán tử trong nhà sao mở miệng ra là có thể đanh đá, chua ngoa, cay nghiệt y như mấy mụ già trong thôn vậy hả? Còn đám Kỳ Hạ Hoa và Kỳ Hạ Thu nữa, dạng nữ nhi lười biếng đến quần áo lót chính mình mặc ra cũng không muốn giặt, để cho người khác giặt hộ. Đã đủ thói hư tật xấu thì thôi đi, không biết dấu giếm cho tốt lại để người cả thôn đều biết được. Hiện tại, toàn bộ người trong thôn đều cười ta, các ngươi bảo ta còn có mặt mũi nào mà bước ra cửa? Lại nói, hôn sự của Kỳ Tuấn, Kỳ Hiểu và Kỳ Tú sắp tới còn muốn bàn hay không?".
Dương thị từ trong bếp đi ra nghe cha chồng nói vậy thì ngẩn ra.
Bà ta và Kỳ lão thái còn chưa hiểu ra chuyện gì, tại sao cha và chồng chỉ đi dạo một vòng trong thôn, vừa trở về thì lại mang cả đám tiểu hán tử và tiểu cô nương chưa thành thân trong nhà ra mắng, mắng gì không mắng, lại mắng đám hài tử là đanh đá chua ngoa y như mấy mụ già trong thôn. Lời này sao có thể nói, hán tử lại ví như mụ già đanh đá trong thôn, này còn có cần mặt mũi cho các tôn tử không a? Còn hai tiểu cô nương chưa xuất giá, thanh danh lười biếng truyền ra thì nhà tốt nào dám đến cửa cầu thú đây?
Kỳ lão thái mấy ngày nay bị đám con trai con dâu trong nhà tạo áp lực, ép bà ta giao ra của hồi môn của tức phụ lão Tứ quá cố, tâm trạng luôn khó chịu đến không vui. Nay lại nghe thấy tướng công bà ta đang phát uy phong thì lập tức phản bác nói, nước miếng bay khắp nơi. "Cháu trai cháu gái nhà ta làm sao? Chỉ là chậm trễ một chút thành thân thôi, nào có chuyện gì như lời lão đầu tử ông nói?".
"Bà còn dám hỏi? Bà đi ra đường, vểnh tai nghe ngóng thử xem?". Kỳ lão gia tử "Hừ" một tiếng phất tay áo rời đi, để Kỳ lão thái và Dương thị ngồi trong sân nhìn nhau.
Kỳ Hạ Hoa và Kỳ Hạ Thu sớm đã nghe thấy động tĩnh, chỉ là gia gia đang giận dữ, hai nàng ta không dám đi ra. Nay thấy Kỳ lão gia tử phất tay áo bỏ đi rồi thì hai nàng ta mới vội vàng đi đến.
"Nãi nãi, nương! Chuyện này —— sao lại có lời đồn truyền ra nói hai chúng con lười biếng chứ? Là ai truyền? Có phải là tiểu tiện nhân Kỳ Huy Nguyệt kia không?". Kỳ Hạ Hoa cắn môi lo lắng nói.
Một cô nương chưa xuất giá mà bị truyền ra thanh danh lười biếng, nghĩ thôi cũng biết sau này còn ai dám thú các nàng vào cửa. Chưa kể Kỳ Hạ Thu còn đang bàn chuyện hôn sự, nếu bị nhà trai nghe được lời đồn không hay mà muốn từ chối hay lui hôn, vậy thì nàng ta còn có mặt mũi nào nữa, thà chết đi cho rồi.
Kỳ lão thái cũng quá hiểu rõ tính tình hai cháu gái này của mình, nhưng dù sao các nàng cũng là hài tử của lão Đại và lão Nhị, trong nhà hiện nay đều dựa vào lão Đại chống đỡ. Nghĩ đến đây, hai mắt trắng dã híp tịt của bà ta nheo lại. "Chắc chắn là tiểu tiện nhân đó, ta ra ngoài xem sao, xem rốt cuộc nó truyền ra cái tin đồn gì?".
Kỳ Huy Nguyệt bên kia, sau khi xả cơn giận thì vui đến hớn hở tiếp tục cố gắng cắt lúa.
Bữa trưa, hai người y và Đoạn Hành Vân nghỉ ngơi ăn cơm ở dưới bóng mát của cây cổ thụ gần bờ ruộng.
Đoạn Hành Vân lấy mũ rơm trên đầu xuống quạt gió cho tiểu tức phụ ngồi ăn bên cạnh, Kỳ Huy Nguyệt tâm trạng rất tốt, y còn phá lệ ăn đến ba nắm cơm dầu nấm, lại còn uống hết một chén canh xương heo hầm lớn.
Đoạn Hành Vân nhìn tiểu tức phụ mệt đến thở phì phì mà miệng nhỏ vẫn nhếch lên không ngừng, hắn lại đang suy nghĩ trong đầu, đám người Kỳ gia kia gặp chuyện không vui thì tiểu tức phụ hắn có thể ăn thêm cơm? Nếu sau này —— đám người đó ngày ngày gặp xui xẻo thì không phải tức phụ hắn sẽ càng vui vẻ hơn, khẩu vị tốt lên thì hắn cũng có thể nhanh chóng dưỡng béo y một vòng lớn!
Hắn vuốt cằm suy nghĩ, đưa ra kết luận cuối cùng —— cách này không tệ!
Thôn dân nghỉ ngơi ăn cơm xung quanh, đều lén lút đưa mắt nhìn lại đây.
Sau trận phong ba này, cái nhìn của một số thôn dân về Đoạn gia hán tử và tiểu tức phụ hắn mới cưới về cũng có chút thay đổi. Đoạn gia hán tử thật ra cũng không hung ác lắm đâu, nhưng cái miệng của tân tức phụ hắn thì đúng là không phải đùa nha! Có thể chọc cho nguyên đám người Kỳ gia tức đến thở không nổi, cãi không được nửa lời thì thật đúng là không thể xem thường!
Có thôn dân lại nhịn không được mà nghĩ, tướng công đã hung dữ có tiếng trong thôn, nay lại cưới thêm tức phụ lợi hại như vậy về cùng một nhà. Hai người này —— bọn họ nên tránh xa một chút mới đúng!
Dương thẩm nghe thấy tin đồn trong thôn, nhân lúc đưa cơm trưa cho Dương thúc ngoài ruộng, thẩm liền chạy đến.
Từ xa, thấy hai tiểu phu thê đang ngồi cạnh nhau, vai kề vai, thấp giọng vui vẻ trò chuyện gì đó, Kỳ Huy Nguyệt cười đến mặt mày cong cong.
Dương thẩm dừng lại bước chân, xoay người đi sang phương hướng bờ ruộng nhà mình. Trong lòng lại đang nghĩ, Tiểu Thất nhà Vân tiểu tử chính là người hoạt bát lại không kém phần lợi hại, ngày thành thân y còn dám công khai từ mặt với đám người nhà mẹ đẻ, suy cho cùng xung quanh đây không có tiểu nữ nhi nào dám làm ra quyết định như vậy, nhưng Kỳ Huy Nguyệt lại dám! Thẩm là đang lo lắng cái gì kia chứ?
Một mẫu lúa mì cắt trong buổi sáng cũng sắp xong, Kỳ Huy Nguyệt nhìn thành quả thì càng thấy vui vẻ, y nhoẻn miệng cười. "Có phải ta cũng rất lợi hại không? Chàng xem đi, chưa đến hai ngày nhà chúng ta đã thu hoạch xong hai mẫu lúa mì rồi đóa!".
Đoạn Hành Vân đưa tay xoa đầu tiểu tức phụ nhà hắn. "Tức phụ ta —— cực kỳ cực kỳ lợi hại!".
Kỳ Huy Nguyệt cười rộ lên, hai mắt hoa đào cũng khép lại thành hình trăng non.
Thôn dân bên cạnh nhìn mà xoắn xuýt: "....".
"Hành Vân tiểu tử, hôm trước ngươi dặn ta để xe la cho nhà ngươi thuê hai ngày. Ta thấy một mẫu này của ngươi đã sắp xong rồi, lát nữa bó lúa xong xuôi thì qua nhà ta lấy xe đi, Tần thẩm ngươi ở nhà, nói với thẩm một tiếng là được!". Lý chính vừa đi ngang qua thì lên tiếng với Đoạn Hành Vân.
Hai mắt Kỳ Huy Nguyệt nghe xong thì sáng lấp lánh.
Í, í, í, xe la kìa!
Đoạn Hành Vân nhìn tay nhỏ của tiểu tức phụ hắn đang kéo hắn không ngừng, hai mắt y như lóe sao, đầu nhỏ ngẩng lên hết cỡ, trên mặt như muốn viết "Mau thuê xe kìa!".
Hắn khẽ cười, gật đầu với lý chính. "Đa tạ lý chính thúc, sau hai ngày ta sẽ mang trả lại xe và tiền thuê đầy đủ!".
Lý chính xua xua tay. "Biết, các ngươi bận rộn đi!".
Kỳ Huy Nguyệt cười tít mắt, có xe la thì sẽ không phải tự gánh lúa đến sân phơi, không cần tự kéo trục lăn lúa, không cần tự gánh lúa về nhà a, thật tốt!
Đầu giờ chiều, một mẫu lúa mì đã được cắt xong xuôi.
Hai người bắt đầu cột lúa mì lại thành bó, đem lúa đặt lên xe la, từng xe từng xe kéo về sân phơi nắng chuyên dùng để phơi lương thực trong thôn, chờ phơi nắng buổi chiều nay xong thì đến buổi tối là có thể bắt đầu dùng trục lăn lúa cho hạt tách ra khỏi thân cây lúa mì, làm sạch vỏ xong là có thể cho vào bao bố mang về nhà.
Sau khi vận chuyển xong lúa mì đến sân phơi nắng, Đoạn Hành Vân lên tiếng. "Về nhà nghỉ ngơi, ta làm một buổi chiều là xong xuôi rồi."
Kỳ Huy Nguyệt nghển cổ lên. "Không!".
Đoạn Hành Vân: "....".
Y tiếp tục chuyển lúa mì từ trên xe la xuống, tháo dây cỏ buộc trên bó lúa rồi rũ ra trải mỏng trên mặt đất sạch sẽ để phơi nắng.
Nắng to như vậy, không cần phơi đến một ngày thì lúa mì đều đã bị hong đến khô giòn.
Đoạn Hành Vân rất bất đắc dĩ, chỉ có thể căn dặn. "Nếu mệt quá thì em nghỉ ngơi một lát được không?".
Kỳ Huy Nguyệt cho thằng chồng nhà mình cái nhìn trợn trắng mắt, nhưng vẫn ngoan ngoãn gật đầu, rất sợ hắn cưỡng chế lôi mình về nhà.
Nhà là của hai, vất vả chút thì có sao?
Làm việc là làm cho nhà mình kia mà!
Chưa kể —— nhà hai người hiện tại rất nghèo đấy!
Kỳ Huy Nguyệt bận rộn giúp đỡ bên cạnh Đoạn Hành Vân nguyên một ngày, nhìn mấy trăm cân lúa mì được tuốt vỏ sạch sẽ thì cười đến tít cả mắt lại. Hiện tại, nhà hai người không đến mức phải mang đám lúa mì này đi bán nhưng sau khi nộp thuế xong thì đều có thể giữ lại trong nhà ăn, tiết kiệm được một khoản bạc lớn đó nha!
Nghĩ đến vấn đề nộp thuế, Kỳ Huy Nguyệt ỉu xìu hẳn một phút!
Nếu là hộ gia có Tú tài trong nhà thì nhà đó có bao nhiêu đất hay ruộng, khi thu hoạch xong đều sẽ không cần phải nộp thuế, nhưng cả cái thôn Đoạn gia bọn họ không lấy nổi ra một cái Đồng sinh, huống chi là Tú tài gia.
Sau này, nhà hai người phát tài lên rồi thì sẽ phải đóng thuế đủ mười phần tất cả ruộng và đất nhỉ?
Một khoản rất lớn đấy!