Xuyên Qua Lộ Tuyến Đặc Biệt

Chương 33: Lột xác.




Ầm!


Trái tim Corleo như ngừng đập, hắn đã tận mắt chứng kiến đầu đạn tên lửa lao xuống chính vị trí của Otta.


"Không!" Corleo hoảng loạn la lên, vội vàng điều khiển cơ giáp chạy tới. Vẻ mặt tràn ngập tuyệt vọng và đau đớn khi nghĩ tới việc Otta tử vong.


Khói bụi dần biến mất, rất nhiều người chú ý tới hiện tượng kỳ quái vừa xảy ra. Tại nơi vừa bị địch tấn công xuất hiện rất nhiều tia chớp đen, không, nói đúng hơn là hắc vụ.


Hắc vụ như mạng nhện bao trùm lấy thân thể thiếu niên, chằng chịt tới mức không thể nhìn rõ gương mặt hay hình dạng của cậu.


"Thứ gì kia?"


"Vũ khí mới của Evant?"


Một vài quân sĩ bị phân tâm trước sự việc bất thường, bọn họ vội vàng lên đạn cho vũ khí, nâng cao cảnh giác quan sát diễn biến trước mắt.


Snowyna cũng nhanh chóng phát hiện ra bất thường, hắn lâm vào suy tư "Chuyện này..."


"Thưa hoàng tử, đây là... vũ khí mới chăng?" một quân sĩ Evant ngập ngừng lên tiếng hỏi.


"Mau đem cơ giáp cho ta, ta sẽ đích thân xem xét." Snow ra một quyết định rất bất ngờ, thân là một người chỉ huy, việc trực tiếp đi xuống trận địa có bao nhiêu nguy hiểm và táo bạo.


"Tuân lệnh!" vị quân sĩ mặc dù khá lo lắng, nhưng lấy kinh nghiệm từ những đàn anh đi trước, khuyên nhủ Đại hoàng tử không phải là quyết định sáng suốt.


Trần Ô Lâm rơi vào trạng thái mơ hồ, toàn thân cậu như bị kim đâm, tuy đau đớn đến tê dại nhưng một thứ gì đó đã khiến cậu duy trì ý thức.


Đây không phải chiến trường sao?


Cậu không thể ngủ đây được!


Trần Ô Lâm dùng hết sức lực ít ỏi của mình mở mắt, đối diện với cậu là gương mặt anh tuấn xa lạ. Trần Ô Lâm hoảng hốt nhận ra bản thân đang nằm trên bàn tay của cơ giáp khổng lồ thuộc đế quốc Evant, mà người đàn ông kia đang mở cửa buồng máy để quan sát cậu.


"Không nghĩ tới hậu nhân của Hắc tộc vẫn còn tồn tại..." người đàn ông bật cười nhạt nhẽo, đôi mắt lóe lên tia nguy hiểm khó lường "Vậy ta không thể bỏ rơi người thân của mình được rồi."


Đau đớn truyền xuống gáy, Trần Ô Lâm trực tiếp ngất xỉu ngả vào lồng ngực của ai đó.


Hắn ta vừa mới nói ?


Cậu hậu nhân của Hắc tộc?


Hắc tộc... phía Đông chăng?


...


Tiếng động mở cửa vang lên đánh thức Trần Ô Lâm, cậu mơ màng tỉnh dậy như trải qua một giấc ngủ dài.


"Tỉnh rồi?"


Người vừa hỏi Trần Ô Lâm không ai khác là kẻ đã đánh ngất cậu, vẻ mặt cậu càng thêm đề phòng khi nghe hệ thống nhắc nhở.


Hắn ta đang giữ mảnh hồn hệ Ám.


Khoan đã, mảnh hồn hệ Ám... không phải Đại hoàng tử đế quốc Evant sao?


"Tôi đang ở đâu?" Trần Ô Lâm âm trầm hỏi.


"Hửm? Ta nghĩ ngươi sẽ hỏi ta là trước chứ?" Snow khiêu mi nhìn Trần Ô Lâm, cậu ta đã biết mình là ai? Vậy chẳng cần phải giải thích vòng vo nữa "Ngươi nên cảm thấy hãnh diện, chính ngươi là người đã khiến Evant tạm hoãn cuộc chiến lần này. Hiện tại ngươi đang ở cung điện hoàng gia Evant, ừm, nói cụ thể hơn, ngươi đang nằm trong phòng của Đại hoàng tử Snowyna Roperm Evant danh tiếng lừng lẫy."


Trần Ô Lâm ngẩn mặt ra "Vì tôi?"


Snow gật đầu khẳng định, trong tay là xấp giấy tờ chằng chịt chữ "Ta đã coi tư liệu về quá khứ của ngươi, hẳn là ngươi sẽ bất ngờ vì thứ này đấy."


Trần Ô Lâm cầm tư liệu lên đọc, vẻ mặt sửng sốt và khó tin.


Hắc tộc là gia tộc lâu đời có quan hệ vô cùng thân thích với hoàng gia Evant. Trong lịch sử Evant, đã từng có rất nhiều hoàng hậu có dòng máu Hắc tộc.


Gia tộc này sở hữu một sức mạnh ghê gớm và đáng sợ, họ có thể điều khiển những vật vô tri vô giác, đặc biệt là có thể sai khiến cơ giáp, biến chúng thành những chiến sĩ bất tử trên chiến trường. Hắc tộc từng được mệnh danh là Thần chiến tranh, bất kỳ tộc nhân nào cũng mang gen và tính trạng ưu việt. Họ xinh đẹp như một vị thần, từ trí tuệ đến thể chất đều vượt trội. Nếu không phải Hắc tộc khó sinh ra hậu nhân, thì bọn họ hẳn đã xưng bá toàn đại lục Polloa này.


Là một đứa con cưng của trời, nhưng họ lại bị tàn sát toàn bộ vì sự đố kỵ và sợ hãi của kẻ thù. Trước khi hoàng gia Evant kịp nhận ra, đã không còn một Hắc tộc nào tồn tại trên đời. Mất đi vị thần chiến tranh, Evant dần bị thất thế.


Otta là một đứa trẻ mang dòng máu Hắc tộc và may mắn sống sót, vì cha mẹ cậu đã dùng phương thức cổ xưa phong ấn lại sức mạnh của Hắc tộc. Gương mặt của Otta trở nên bình thường, mái tóc cũng biến thành màu nâu. Cậu trở thành một đứa trẻ mồ côi, lưu lạc khắp nơi rồi bị đẩy tới khu F của đế quốc Rinus.


"Lần đầu gặp cậu tôi đã thấy nghi ngờ. Ít nhiều gì tôi cũng mang chút dòng máu của Hắc tộc." Snow nhớ lại lần đi làm sứ giả tới đế quốc Rinus, gương mặt của Otta cực kỳ tầm thường lại thu hút sự chú ý của hắn "Cơ bản là vì Hắc tộc có năng lực cảm nhận sự tương liên huyết mạch, tôi đã từng nghe phụ hoàng nói về chuyện này, không ngờ lại là sự thật."


"Nhưng... nhưng... tôi đâu có tuấn tú hay xuất chúng gì? Làm sao có thể là người Hắc tộc được?" Trần Ô Lâm lắp bắp phản bác.


"Nhìn vào gương đi mỹ nhân!" Snow mở quang não lên và bật chế độ gương.


Phản chiếu qua màn hình là một thiếu niên tóc đen vô cùng mỹ lệ, đôi mắt lấp lánh sâu hút tựa như trân châu đen, làn da trắng nõm mềm mại không chút tỳ vết. Cậu như một hắc tinh linh quyến rũ bước ra từ trong tranh.


Trong đầu Trần Ô Lâm lập tức xuất hiện một câu...


Thần linh ơi...