Xuyên Qua Làm Tô Gia Áo

Chương 65: Nô lệ cốc




"Vậy...tôi tên A Trúc, nếu...nếu không còn chuyện gì nữa, tôi về trước."

"Tôi tên A Hoả. Chào cậu, A Trúc."

A Hoả cười tươi rói làm A Trúc mặt đã đỏ lại càng đỏ hơn, nhanh chóng chạy khỏi đám đông.

Tình thế lập tức đảo ngược. Nhóm Gia Áo được mời ở lại trọ miễn phí, dịch vụ được nhận cũng là loại cao cấp mà lại hoàn toàn miễn phí. Tuy vậy, Gia Áo vẫn dặn A Kim trả tiền đầy đủ cho người ta, ấn theo giá thị trường mà trả.

Ở trong phòng làm việc của mình, Quý Vô Song nhìn vào màn hình, híp mắt: "Con bé Gia Áo này, nó đây gọi là chơi đùa với con gấu. Xem ra nó mạnh hơn ta tưởng."

Bà Lưu không hiểu lắm: "Nhưng theo tôi thấy con bé cũng phải đánh rất lâu mà. Với lại nếu cảnh sát không đến kịp, nó đã thua rồi."

Quý Vô Song vuốt vuốt cằm, không trả lời. Chỉ có những cao thủ võ học mới nhìn ra con bé này chưa xuất toàn lực. Ngay cả bà nói đối đầu với một con gấu khi ở tuổi con bé đó, chắc chắn là một trận đấu đầy máu tanh. Vậy mà...có lẽ, Thuần Khanh theo con bé cũng không phải quyết định tệ đi? Chỉ là bà không muốn rời xa con mình, với lại Lăng Băng muốn làm tộc trưởng, chắc chắn phải lấy Thuần Khanh hoặc soán vị. Bà phải làm thế nào đây? Con bé đó nếu đồng ý ở đâu nhà bà rồi tiếp nhận ngôi vị này thì không cần phải lo nữa rồi...

Trong nhà trọ.

Gia Áo ở phòng chữ Thiên số một, đang trong trạng thái ngồi xếp bằng, xung quanh có một luồng sương mờ bao bọc. Cô nghĩ nghĩ, hết ngày thứ ba rồi, còn bốn ngày nữa là đến trận đấu.

Mấy ngày nay không khi nào cô lơ là luyện tập, chỉ là luyện linh lực mà đã có nguyên anh đơn giản nhiều lắm. Lúc cả nhà đi ngủ, cô ngồi xếp bằng mà luyện thâu đêm, sáng ra lại không hề thấy mệt mỏi hay buồn ngủ mà tinh thần lại càng sảng khoái hơn. Lúc mọi người nghe giảng, cô âm thầm vận hành khí tức toàn thân, cho nên ngồi lâu hàng giờ mà đã không còn thấy mỏi như bao học sinh khác dùng đủ tư thế ngồi vặn vẹo, lúc nào Gia Áo cũng tự nhiên ngồi thẳng lưng với tư thế đẹp hết sức. Lúc trên tàu hỏa là an toàn nhất, không có lệnh gọi, ai cũng không vào được khoang của cô, phần lớn thời gian ngồi xếp bằng luyện khí. Bây giờ nguyên anh đã có thể thấy rõ ràng ngũ quan, là một phiên bản thu nhỏ giống cô như đúc, chất liệu giống như ngọc trắng nhẵn mịn, chỉ là linh khí tỏa ra thì không thể xem thường được mà thôi.

Lúc trước Lăng Băng không cách nào đánh lại cô, bây giờ có mười Lăng Băng, một trăm Lăng Băng cũng phải thua. Sức mạnh cuồn cuộn trào dâng như biển sâu không thấy điểm dừng, hút nguồn linh khí dồi dào thuần khiết của thiên địa Đông Nữ lại càng làm cô cảm thấy nội lực tăng cao. Thật sảng khoái.

Luyện tập là việc cả đời, cô không dám xao nhãng. Nhưng mà mình đã gặp mẹ Thuần Khanh, cũng nên gặp cha Thuần Khanh một chút chứ!

Nghĩ vậy, Gia Áo đề khí, giống như khinh công bay ra khỏi phòng từ cửa sổ, hoà vào màn đêm yên tĩnh ở Đông Nữ, đi chuyển về hướng Nô Lệ cốc. Từ khi tiếp nhận thần lực, cô có thể đông đặc không khí xung quanh cứng như đá để đứng vững trong mọi tư thế, kể cả trên không, thân hình nhẹ nhàng linh hoạt hơn rất nhiều, nhảy cao nhảy xa khỏi bàn, sức lực lại càng dẻo dai như dùng mãi cũng không hết vậy.

Gia Áo đến cửa Nô Lệ cốc, thấy hai bên là vách đá, muốn vào chỉ có thể đi qua cửa, hoặc là leo lên đỉnh núi đá leo vào, nhưng cách sau hễ là con người liền không thể làm được. Vách đá trơn nhẵn, cao tận trời bao bọc lấy cốc Nô Lệ bên trong, bảo sao không là một nhà tù tự nhiên cho được.

Nhưng Gia Áo rất dễ dàng có thể vào.

Lại là một đêm trăng tròn.

Nhan Lam Đình thơ thẩn đi dạo trong rừng, cảm nhận tiếng gió rít qua kẽ đá, tiếng lá rào rạt cùng hơi lạnh lan toả. Mùa đông cũng tới rồi!

"Chủ quân có điều gì phiền muộn, lại thở dài dưới trăng?"

Tiếng nói thanh thuý của nữ hài tử vang lên làm Nhan Lam Đình nhảy dựng. Hắn một thân võ công cao cường hiếm ai địch lại, vậy mà lại không phát hiện ở đây còn có một người nữa. Như vậy người này hẳn là võ công cao hơn hắn. Nhưng mà giọng nói này, chỉ là của một đứa trẻ vị thành niên, có thể sao?

"Người tới là ai?"

"Chủ quân, là cháu!"

Gia Áo từ chạc cây gần đó nhảy xuống, cúi đầu chào Nhan Lam Đình. "Chào chú, Lam Đình."

Nhan Lam Đình mở to mắt ngạc nhiên: "Cháu là ai? Bộ ta già lắm sao mà gọi chú?"

Gia Áo khẽ cười, nếu không phải đã đọc truyện, biết được Nhan Lam Đình thích đội lốt tiểu bạch thỏ, cô cũng sẽ nghĩ người này chỉ bằng tuổi mình. Thời gian không hề để lại dấu vết trên người hắn.

"Đúng là trẻ thật, giống như thiếu niên, lại xinh đẹp như vậy. Nhưng thông qua kinh mạch, con gọi người một tiếng chú cũng không có quá!"