Nghe câu đó, khuôn
mặt Thuần Khanh hơi ửng đỏ, nhưng đã tươi sáng hơn rất nhiều. “Thê quân, cái phượng trọc đó...người khác giới chạm vào em sẽ bị chảy máu mũi.”
”Hả? Có ngoại lệ không?” Quá tốt, đi đánh nhau chỉ cần chạm vào đối thủ là
hắn ta lập tức bị chảy máu mũi, không bách chiến bách thắng mới lạ.
”Trừ trẻ con và người đặc biệt thuần khiết ra thì không ai thoát khỏi cả.”
”Em biết rồi, anh ngủ đi. Ngủ ngon.”
”Thê quân ngủ ngon.” Thuần Khanh vào phòng, đóng cửa lại.
Một đêm thật dài, ít nhất là đối với hai người nọ.
Quý Thuần Khanh vì là ngày đầu tiên đến nhà thê quân mà không thể bình lòng được. Thê quân đối với anh rất tốt, dù đôi khi sẽ khi dễ anh. Cái
giường này là của thê quân, còn có mùi hương... mặt của Thuần Khanh
nhanh chóng đỏ bừng lên, anh vùi đầu vào chăn cố ngủ để không suy nghĩ
nữa.
Còn Tô Gia Áo, vì đây là ngày đầu gặp nam thần trong mộng
nên đương nhiên trằn trọc không yên rồi, với cả nền đất cứng ngắc vô
cùng khó chịu. Không ngờ ngày đầu tiên lại thuận lợi như vậy, nam thần
rất gần gũi, còn đỏ mặt khi bị cô trêu chọc nữa, thật...đáng
yêu...quá...đi...zzzzzzz.
Có lẽ là nền đất cứng quá, mãi đến nửa
đêm Gia Áo mới ngủ được, còn mơ thấy ác mộng nữa. Trong cơn mơ, cô và
nam thần đang cùng nhau ngắm uyên ương bên hồ, trời trong xanh, nước
lặng tờ, đôi uyên ương trắng bơi bên nhau, xung quanh những lá bèo thật
là xinh đẹp. Bỗng tên Tiêu Yêu Cảnh từ dưới nước ngoi lên, doạ hai con
uyên ương biến thành vịt kêu quác quác chạy mất tăm, đã vậy hắn còn nói“Đồ yêu quái mà cũng có người thèm sao?”
Tức nha, không nhịn được nha, đáng ghét quá nha...”Tiêu.Yêu.Cảnh” Gia Áo nghiến răng trèo trẹo,
rít ra ba từ, sau đó thức dậy, liền thấy bốn con mắt đang nhìn mình chằm chằm. “Mấy người làm gì mà đứng xung quanh coi tui ngủ vậy?”
Tô Lân trừng con gái. “Hôm nay sao dậy muộn vậy? Trời sáng rồi, Thuần Khanh không nhẫn tâm kêu con dậy nên mới đứng xem.
Thuần Khanh nhỏ giọng: “Mẫu thân, Tiểu Áo nằm mơ thấy ác mộng rồi. Con đi nấu Liên tử dưỡng tâm canh đây.”
Gia Áo nhìn đồng hồ, thôi chết, sắp trễ rồi, liền la lên: “Không cần đâu,
hôn một cái là hết...á...mẹ sao đánh con? Ah, trễ rồi, con đi học luôn
đây.” Nói xong dùng tốc độ sét đánh mà vệ sinh cá nhân, thay quần áo,
tóm cặp sách, bay vèo ra khỏi nhà. Ngày khai giảng không cần đến trễ
nha, mà mẹ cốc cũng đau quá đi.
Ở nhà, Tô Lân áy náy nhìn con rể. “Thuần Khanh à...”
”Vâng?”
”Gia Áo con nha đầu đó tính tình không nghe lời, chạy đi học rồi, không cần phiền con làm canh cho nó đâu.”
Thuần Khanh cầm ngó sen trên tay, mỉm cười. “Không sao đâu mẫu thân, con nấu
xong bỏ vô tủ lạnh, lúc cô ấy tan học về uống là được rồi.”
”Haizz, gặp được con là nhờ Gia Áo có phúc khi tám kiếp tu luyện.”
”Đúng rồi, mẫu thân, trong trường Gia Áo có ai tên Tiêu Yêu Cảnh không?”
Tô Lân lắc đầu, mờ mịt: “Không có nghe nói, con bé mới đến trường hôm qua, hôm nay mới khai giảng mà thôi.”
”Không sao đâu mẫu thân, con chỉ hỏi vậy thôi.”
”Được, vậy con cứ làm tiếp đi, có việc gì cứ gọi phụ thân sang giúp.”
Chờ Tô Lân đi rồi, Thuần Khanh rút lấy con dao ra, vung lên, hạt sen rơi lả tả vào nồi. “Có thê quân đào hoa, phiền phức thật đấy!”
Hôm nay
là khai giảng, mọi việc không khác trong truyện là mấy, ông anh lập dị
của Tiêu Yêu Cảnh - Tiêu Yêu Hoa lên bục giảng. Tướng tá cũng ngon lành, cơ mà Thuần Khanh sẽ mãi không để ý ổng, thật tội nghiệp. Cứ khoác lác
mấy cái thành tích thật nhức đầu. Tên Tiêu Yêu Cảnh bên kia nhìn cô như
hổ báo, mặc kệ hắn ta. Cuối cùng cũng nhờ Tiểu Yêu Tinh đó mà tràng diễn văn sặc mùi tự luyến của Yêu Diệp mới kết thúc, đúng là cũng có chỗ hữu dụng.
Khai giảng kết thúc, một đám ăn mặc như dân chơi chặn
đường Gia Áo và Bạch Tiểu Diệp, đòi 3 triệu cho mấy tấm ảnh. Chê Gia Áo
cô hiền quá hả? Đánh chết tụi bây. Có ngon méc đại ca bay đi, một đống
đai đen của bà không phải là đồ chơi đâu, nếu là Gia Áo trong truyện,
học mỗi võ công Đông Nữ tộc mà còn chê phiền thì không đánh lại Tiêu Yêu Cảnh, nhưng một thiên tài võ học trong lời mấy sư phụ như cô thì khác
à.
Đúng lúc đó, Tiêu Yêu Cảnh cưỡi xe máy chạy qua, thế là đám tắc kè hoa đủ màu kia vây lấy hắn khóc lóc kể khổ.
Hắn xuống xe, đi về phía cô. Gia Áo cảnh giác nhìn hắn, trong tình trạng sẵn sàng đánh nhau bất kì lúc nào.
Nhưng có người lại tự kỉ về bản thân đấy. Tiêu Yêu Cảnh vênh mặt: “Nhìn đủ chưa? Chưa đủ thì nhìn tiếp đi.”
Khoé miệng Gia Áo co rút, tên này...tự luyến nặng thế hả trời? “Ai muốn nhìn cậu?”
”Kỳ thật cậu muốn nói “tớ thích cậu” phải không? “Anh ấy đẹp trai quá, anh
trai lại còn là đổng sự trưởng của trường, có thể làm bạn gái anh ấy,
thật là toả sáng”, cậu đang nghĩ vậy phải không? Nói cho cậu biết, đừng
nằm mơ! Bạn gái bên cạnh tôi nhiều lắm, người như cậu không xứng.” Kì
thực Tiêu Yêu Cảnh là nghĩ cô ấy đang gây sự chú ý của hắn đây mà.