Người con trai ấy
luôn cười ấm áp với cậu, dù cả Vũ Thần và Mạc Vân cũng vậy, nhưng Lâm
Thanh lại nuôi hy vọng, hai người kia đều là trợ thủ của cô trong công
việc, còn cậu chỉ là một nghệ sĩ nhỏ, cô đối sử đặc biệt như vậy, có
tính là thích cậu không?
Gia Áo cũng quan tâm đến mọi người. Điển hình, Vũ Thần là công tử trâm anh thế phiệt, Gia Áo đối xử với gia đình anh vừa cung kính vừa thân thiết, luôn quan tâm những vấn đè của họ.
Mạc Vân là cô nhi, từ nhỏ lăn lộn chốn đầu đường xó chợ, thô tục ngu
ngốc không chịu nổi, chỉ có Gia Áo gần gũi cậu ta, thuần hoá dạy dỗ cậu
ta, cho cậu ta hẳn một mái ấm, giúp cậu ta mua nhà, giới thiệu cho cậu
cô gái tốt.
Còn Lâm Thanh, trong giới showbis ở thành phố này ai
mà chẳng biết cậu là hoàng tử hắc đạo, bông hoa của bang Hắc Long. Có
Hắc Long chống lưng, con đường công danh của cậu liền rộng thênh thang.
Khi đó, cậu có hỏi: “Hàn, có phải cậu thống nhất hắc đạo vì muốn đứng phía
trên người khác, nghạo nghễ nhìn mọi người dưới bàn chân?” Lúc đó, Gia
Áo lấy biệt danh huyết Hàn, không ai biết tên thật.
Cô nhìn xa
xăm, cái nhìn như xuyên về tương lai vậy: “Vì một người, tớ phải có uy
danh mới sánh vai bên người ấy một cách tự tin, mới có thể yêu thương
bảo vệ người ta được.”
Lúc đó, Lâm Thanh rất thất vọng, cũng rất
giận giữ, ở cạnh cô càng lâu cậu càng đắm sâu vào biển tình ái, người
kia thế nào chứ, lúc Huyết Hàn chịu nhiều gian nguy nhất, người kia ở
đâu? Lại có tài cán gì để được thủ lĩnh yêu thương như vậy?
Cậu
nảy ra ý nghĩ muốn gạo nấu thành cơm, mình lad người luôn bên cạnh thủ
lĩnh, người kia vẫn chưa xuất hiện, đương nhiên Huyết Hàn sẽ chọn bản
thân.
Nhưng mà, Gia Áo tửu lượng rất tốt, chỉ có duy nhất một lần bị uống say, đó là một năm trước, khi cô thống nhất hắc đạo khu đông.
Đến khi cởi áo của cô, Lâm Thanh kinh hoàng phát hiện, thủ lĩnh là nữ.
Cậu không nói với ai, không gặp ai trong bang nữa, hay phải nói là không
quay trở về Mode thêm một lần nào, chỉ biết lao đầu vào công việc. Vì
tích cực làm việc, và có cái ô dù to tướng trên đầu, nên không ai dám
cản đường ngáng chân cả, mà còn thêm nâng đỡ. Không lâu liền trở thành
sao hạng A. Là cái tên tuổi teen nổi bật nhất.
Nhưng vậy thì đã
sao chứ? Cậu rất nhanh liền hối hận về quyết định của mình. Vốn đã từng
muốn tìm một người để quên đi cô, nhưng bất luận là nam hay nữ, cậu đều
không có phản ứng, không thể hưng phấn.
Cậu liền quyết tâm quay
về cướp Gia Áo từ tay Thuần Khanh. Có Vũ Thần giúp, cậu tra được đầy đủ
tư liệu về Thuần Khanh. Biết ngườ biết ta, trăm trận trăm thắng, là một sao hạng A vạn người mê, cậu càng có tự tin giành lại được người yêu.
Nhưng mà bây giờ, Lâm Thanh biết, mình đã bị loại khỏi cuộc chơi, mà không,
vốn ngay từ đầu cậu đã không thể đặt chân vào con đường tình cảm của Gia Áo, chỉ là cậu tự huyễn hoặc mình có thể quyến rũ cô mà thôi.
Gia Áo bình tĩnh nhìn mătj biển dậy sóng, sấm chớp ì ùng phía trước. Giờ mà thuê thuyền hay cano chắc là không được đâu, ai mà cho thuê chứ, lỡ có
chuyện gì chủ cho thuê là không trốn khỏi phiền phức á.
”Tôi muốn mua cano, bác có thể bán cho tôi một chiếc thật tốt không?” Gia Áo hỏi ông chủ cho thuê cano
”Cô bé mua cano sao? Thuê không phải tốt hơn sao?” Ông chủ ngạc nhiên. Cô
bé này dù có giàu nhưng mà mua như vậy thì quá hoang phí rồi.
”Muốn đi lúc nào thì đi, không phụ thuộc người khác là được.” Gia Áo viện đại một cái cớ đậm mùi nhà giàu mới nổi. Nhưng cô không quan tâm, chỉ cần
đạt được mục đích là kết quả tốt nhất rồi.
Ông bác cho thuê cano
niềm nở bán một chiếc cano với giá gần như mua mới, nhiên liệu đã nạp
đầy đủ. Tấ nhiên là sau khi liên mốm nhắc nhở Gia Áo không được ra khơi
trong thời tiết hiện tại.
Không ra khơi? Không tìm Thuần Khanh? Gia Áo sắp lo lắng đến có thể phá vỡ mặt nạ nhàn nhạt của mình rồi, còn muốn ngăn cô?
Ông bác vừa đi, Gia Áo liền leo lên cano, mở hết tốc lực hướng tới đảo hoang phía xa.
Hiện tại đang có bão, với lại tốc độ cano lớn, hoặc là dễ bị lật như ăn ớt, hoặc là khéo léo thì có thể đến đích.
Nhưng mà còn có sấm chớp, không thể nghi ngờ cô đang trở thành cột thu lôi
sống trên biển trống trơn chỉ có mỗi cô và chiếc cano là điểm cao nổi
bần bật duy nhất này.
Chỉ còn một chút nưax, sắp tới rồi! Bỗng
một trận gai người làm Gia Áo ngẩng đầu lên, tia lửa điện tí tách nhảy
nhót trên không trung là dấu hiệu của một trận sấm. 3, 2, 1, “đùng” sấm
chớp giáng xuống, Gia Áo nhanh chóng bẻ lái cano qua một bên, thành công tránh khỏi nguy cơ bị biến thành thịt nướng. Nhưng mà từ trường làm tai cô ù ù, cả cơ thể đơ ra.