Xuyên Qua Làm Tô Gia Áo

Chương 37: Cuộc gặp ngoài ý muốn




Tối đó, Gia Áo lấy từ gầm giường ra cái vali đóng đầy bụi, phủi phủi qua loa một hồi rồi bắt đầu mở tủ quần áo ra, chọn đồ ném vào.

Một tuần lận á! Ba bộ mặc ra ngoài hai bộ mặc ngủ, từ từ thay đổi, thêm một số đồ dùng cá nhân, nhưng sao mãi không đóng va li lại được thế này?

”Thê quân, để anh giúp.” Nhìn người đang bạo hành chiếc balo to đùng, anh có chút không nỡ.

Thuần Khanh đổ hết đồ từ va li to tướng ra, nhìn một đống quần áo nhăn nhúm mất trật tự chẳng khác nào giẻ lau trước mặt cùng nụ cười gượng của Gia Áo mà thở dài. Quần áo của em ấy là anh giặt, phơi khô xong cũng chính tay anh ủi, mấy cái này thường ngày Gia Áo ít khi mặc nên anh vẫn không hay để ý tới. Xem ra là anh sơ suất rồi, sau này phải lấy cả tủ đồ của em ấy ra giặt ủi lại một lần mới được. Nhưng mà Gia Áo nhét một cục chẳng ngăn nắp xíu nào như thế này bảo sao cho vừa!

Thuần Khanh nhanh tay xếp gọn gàng quần áo, lấy một cái vali khác xếp vào: “Em xem, cái nhỏ hơn cũng xếp vừa rồi!”

”Anh giỏi quá!” Gia Áo hai mắt toả sáng, thấy chưa, có chồng sướng vậy đấy.

Hôm sau, Gia Áo và Thuần Khanh vừa tới trường thì một bóng đen lao vụt tới ôm chầm lấy Gia Áo.

”Tiểu Áo tâm giao, nhớ cậu quá.”

Giọng nói này...”A Thanh?” Gia Áo không thể tin, mừng rỡ gọi tên cậu bạn.

”Ừ, may mà cậu không quên tớ!” Lâm Thanh dùng má cọ cọ má Gia Áo thân mật.

Gia Áo mặt không đổi sắc, đẩy cái người đang ôm cứng bản thân rồi ra sức cọ xuống, nói giỡn, hôn phu đang ở đây nha. Cơ mà không lẽ Lâm Thanh là xử nam hay sao mà chạm được vào cô vậy kìa?

”Lát lên xe ngồi cùng tớ nha.” Lâm Thanh giống như không thấy Gia Áo cố ý xa cách, hào hứng gọi.

”Nhưng mà...” Gia Áo nhăn mặt, còn có Thuàn Khanh á.

”Ứ chịu, tham sắc bỏ bạn! Tớ biêt cậu muốn ngồi với vị hôn phu xinh như hoa của cậu, nhưng mà chúng ta cả năm trời không gặp rồi, cậu không thể dành cho người bạn đáng thương này chút thời gian sao?” Lâm Thanh trề môi xinh, hết sức tỏ vẻ đáng thương, mắt to ngập nước chớp chớp. Một đám fan não tàn hú hét loạn lên

”Cậu mồm mép giảo hoạt khi nào thế? Được rồi, lên xe ngồi với cậu, nhưng mà lên máy bay thì ngồi với Thuần Khanh á!” Gia Áo bó tay.

”Được được.”

Lâm Thanh ôm Gia Áo, nhìn Thuần Khanh đầy khiêu khích.

Thuần Khanh cùi đầu, sắc mặt tái nhợt. Nhưng Gia Áo bị Lâm Thanh quấn lấy, chỉ kịp dặn dò anh một câu rồi đi mất.

Tiêu Yêu Diệp liền hớn hở kéo Thuần Khanh lên ngồi cạnh mình, phía trước là Lâm Thanh và Gia Áo.

”Tiểu Áo tâm giao, tớ mang nhiều món cậu thích lắm này: có khoai tây chiên, nước hoa quả không gas, kẹo bạc hà, socola, bánh gạo Nhật không cay...”

Thuần Khanh chú ý, hình như những thứ đó anh không biết thì phải. Anh chỉ biết nấu món nóng sốt cho thê quân thôi.

Gia Áo xoa xoa cái bụng căng tròn: “Lúc sáng Thuần Khanh có nấu mì, rất ngon, tớ ăn hơi nhiều nên no rồi.” Thực tế thì lúc nào Gia Áo cũng ăn rất nhiều, chỉ cần là thức ăn do Thuần Khanh nấu.

”Không có sao, ah, sáng nay tớ thức hơi sớm, buồn ngủ quá à!” Lâm Thanh vươn vai ngáp một cái, tự nhiên tựa vào vai Gia Áo, cô theo thói quen sửa lại tư thế cho cậu thoải mái.

Một màn này rơi vào trong mắt Thuần Khanh, tim anh như thắt lại.

Đến rồi!

Anh còn nhớ rõ ngày hôm đó, khi vừa từ bệnh viện thăm tên Lục Chiêm Đình ra.

”Này anh trai, hung dữ quá vậy cẩn thận thê quân bỏ đấy!”

Bên kia đường có một thanh niên rất trẻ, ăn mặc quyến rũ nhưng lại đầy phong cách không một chút ẻo lả, đeo kính mát thời thượng, lộ ra mũi dọc dừa cao thẳng, môi nhỏ màu anh đào, cằm v-line đúng mốt, mái tóc dài tới giữa lưng được buộc sau đầu nhưng vẫn tôn lên nét đẹp phi giới tính của mình, nốt ruồi lệ chí phiếm sáng, thật xinh đẹp! Cậu ta lại dùng giọng điệu cợt nhả trêu ghẹo anh, môi nhỏ mân lên, nhưng lạ là anh không thấy phản cảm, mà thấy tự nhiên như vốn dĩ nó phải vậy, hấp dẫn tới tận xương.

Nếu anh luôn là kiểu hình ngoan hiền thì người trước mắt lại là kiểu hình yêu mị câu nhân.

Thuần Khanh trực tiếp lựa chọn bỏ qua, trực giác nói cho anh biết người này không hề đơn giản, không thể dây vào.

Nhưng mà, cậu ta đi theo anh. Anh rẽ thì cậu ta rẽ, anh đi thẳng cậu ta đi thẳng, anh chọn con đường dài nhất, nhưng chẳng mấy chốc đã gần tới nhà.

Đến công viên gần nhà, anh rẽ vào đó, cậu ta đi theo, tới đình nghỉ mát, hai người đối diện nhau, trong không trung toé ra tia lửa điện.

”Cậu đi theo tôi làm gì?” Thuần Khanh lạnh giọng.

”Anh trai thật xinh đẹp, bảo sao Tiểu Áo tâm giao không mê mẩn, nhỉ? Nhưng mà hình như đầu óc hơi nghễnh ngãng, con đường về nhà em ấy gần vậy, anh lại cố sức đi lòng vòng là sao?” Vẫn giọng nói giễu cợt một cách ngọt ngào ấy.