“Tô tiểu thư, tôi là
Tiểu Hải, người hôm đó ở khuôn viên sau trường đã tặng khăn tay tự thêu
cho ngài. Ngài không nhớ sao?” Tiểu Hải rũ mắt, giọng buồn buồn.
Tiểu Hải? Người tặng khăn tay cho Tô Lân rất nhiều, nhưng mà xấu nhất là của cậu ấy, đã vậy còn thêu thêm chữ Tiểu Hải to tướng. Ngoài ra lúc đó còn làm cô nghĩ mình không còn ôn nhu nữa rồi, sợ hãi bám lấy Tiểu Lan hỏi
đi hỏi lại cả tuần. Bật mí nha, Tô Lân rất xem trọng bảng xếp hạng nữ
thần, tâm hư vinh thôi, nếu có ngày cô rớt xuống hạng hai, cô sẽ bị đả
kích nghiêm trọng cho mà xem.
”Tôi nhớ ra rồi, Tiểu Hải, tôi đói bụng.”
Tiểu Hải mừng rỡ ra mặt, đưa muỗng cháo tới đút cho Tô Lân, từng muỗng từng
muỗng, khi thấy cô ăn vào, nuốt xuống, trong mắt cậu liền ánh lên nét
vui sướng.
Tô Lân nhịn không được mà xoa đầu cậu ta, nhưng mà
người đang êm đẹp kia bỗng mặt đỏ phừng, bưng bát chạy ra khỏi phòng. Tô Lân vỡ lẽ, thì ra là một tiểu bảo bảo da mặt mỏng, bảo sao lúc trước
không ngượng đến sắp khóc. Làm cô cứ tưởng mình đáng sợ lắm cơ.
Những ngày sau đó đều là Tiểu Hải săn sóc cô. Cô muốn ăn cậu sẽ nấu, cô muốn
uống cậu liền pha nước ấm, cô muốn đi phương tiện, cậu sẽ mặt đỏ bừng đỡ cô vào nhà vệ sinh.
Nhiều lúc Tô Lân nhìn Tiểu Hải, trong mắt
khó đè nén cảm xúc. Người này không tính là rất xinh đẹp, nhưng cũng coi như một tiểu mỹ nhân. Quần áo rách rưới, gian phòng đơn sơ chứng tỏ cậu sống khá chật vật. Nhiều ngày rồi vẫn không thấy ai ngoài cậu, cũng
không nghe tiếng người lạ, hẳn là cậu ở một mình đi.
Dù vậy, Tiểu Hải vẫn có nét hấp dẫn riêng. Trên người cậu ta không phải hương nước
hoa đủ loại mùi rất thơm của đám công tử hay đeo bám cô, mà là hương vị
của đất trời, của tự nhiên làm người ta khoan khoái. Sạch sẽ gọn gàng
làm Tô Lân hài lòng. Nhất là vẻ bình đạm, ôn nhu như nước chảy làm tâm
người ấm áp. Khi chăm sóc cô thì luôn tỉ mỉ cẩn trọng mà chuyên chú.
Tô Lân cảm thấy khác lạ khi ở cùng Tiểu Hải, nhưng không nói rõ khác chỗ
nào, chỉ biết rất muốn thấy cậu ấy chăm sóc cô, rất muốn gần kề cậu ấy.
Một tuần trôi qua, vết thương của Tô Lân đã khá lắm rồi, cô phải về. Lần
đầu tiên bước ra cửa, cô ngạc nhiên: đây chẳng phải là ngôi nhà tồi tàn
hoang vắng trước đó cô ngã vào sao? Con người tốt đẹp ấy lại phải sống ở nơi như thế này à?
Tô Lân đau lòng, nhưng không giúp gì được.
Hiện tại vòng xoáy quyền lực làm cô điêu đứng, nếu cô đối xử tốt với ai, chắc chắn chính là hại kẻ đó.
”Tiểu Hải, em có thể chờ tôi quay
lại đón em không?” Chỉ cần ngôi vị tộc trưởng không còn trống nữa, chỉ
cần Quý Vô Song ngồi lên đó, mọi chuyện sẽ trở về yên bình như lúc trước rồi.
”Vâng, em sẽ chờ ngài.” Cậu con trai thanh tú dáng người
gầy yếu cúi đầu che giấu bản thân đỏ mặt, nhưng lại vụng về lộ ra đôi
tai đã muốn đỏ như máu, kiên định trả lời.
Nam nhân Đông Nữ coi
trong nhất là trinh tiết. Ngày hôm đó nếu không có ngài, Tiểu Hải đã
không còn mặt mũi sống trên đời. Tô tiểu thư, có lẽ ngài không biết,
cũng không cần phải biết, nhưng Tiểu Hải từ lâu đã cam nguyện là người
của ngài, tim em chỉ vì ngài mà đập. Em sẽ chờ ngài, cho dù ngài không
nhớ lời hứa này em vẫn không hối không hận, bởi lẽ em luyến tiếc phần ôn nhu này, cho dù đây chí là phần ôn nhu bao đồng ngài dành cho tất cả
mọi người thôi, nhưng đối với một cô nhi, đã là quá đủ.
Đi đã xa, Tô Lân kín đáo nhìn lại đằng sau, nơi ấy bóng người con trai đơn bạc
đang đứng, dù khuất tầm mắt vẫn cứ dõi theo, lòng cô đầy không nỡ.
Tô Lân quay về, hợp sức với Quý Vô Song và Tiêu Tuyết Lan đấu Lăng Sương
Hoa. Kết quả hiển nhiên dễ hiểu: Lăng Sương Hoa thua thảm, thiệt hại đủ
để nhiều năm Lăng gia không ngóc đầu lên được.
Tô Lân cùng Tiêu
Tuyết Lan tôn Quý Vô Song lên vị trí trưởng tộc cao quý trong sự tiếc
nuối của nhiều người, nhưng không ai phản đối. Quý Vô Song từ nhỏ đã tản ra bá khí vương giả mới có, hành sự lại sát phạt quyết đoán, công minh
lạnh lùng. Dù không có quan tâm người khác như Tô Lân, thì vẫn được mọi
người kính trọng.
Tô Lân quay về ngôi nhà nơi giữa rừng hẻo lánh, buổi hoàng hôn rực đỏ, khói bốc nghi ngút từ ống khói cho biết chủ nhân đang nấu bữa tối.
”Tiểu Hải. Tôi tới đón em.”
Bóng dáng lúi húi bận rộn trong bếp dừng lại, Tiểu Hải cứng ngắc quay đầu lại, thấy là Tô Lân, nước mắt chảy xuống thành hàng.
Tô Lân mịt mờ, cô không phải Lăng Sương Hoa phong lưu nên không rõ tâm tư
nam tử. Cô chỉ biết lại gần ôm lấy thân thể gầy gò đang run nhẹ và nấc
lên thành tiếng, hết sức nhẹ nhàng vỗ về.
Quý Vô Song lạnh lùng lại đi cưới Nhan Lam Đình yêu mị, Tô Lân liền ra mắt Tiểu Hải với mẫu thân.
Nhưng mà Tiểu Hải xuất thân bần hàn, lại mồ côi, mẫu thân của Tô Lân còn giận chuyện cô nhường vị trí tộc trưởng cho Vô Song, liền cực lực phản đối.
Tô Lân vì chuyện này gây sự lớn với mẫu thân.
Những tưởng mẫu thân Tô Lân đã nhượng bộ, mấy ngày sau vẫn sóng yên biển
lặng, nhưng mà bỗng một ngày kia, cô tìm tới tiểu viện nơi Tiểu Hải ở
như mọi ngày, chỉ thấy một phong thư, một hàng chữ: Tô tiểu thư, Tiểu
Hải xin lỗi, là Tiểu Hải nợ người. Mong người hãy quên Tiểu Hải đi.
Tô Lân điên cuồng tìm kiếm, đi mọi nơi có thể nghĩ tới, thậm chí là về lại căn nhà nhỏ trong rừng, Tiểu Hải vẫn không thấy bóng dáng đâu. Cùng
đường, cô đành cắn răng hỏi mẫu thân, thì được biết Tiểu Hải đã nhận một số tiền lớn, ra nước ngoài du học, điều kiện là đồng ý rời xa Tô Lân.
Ai có thể không hiểu Tiểu Hải, nhưng Tô Lân sao có thể tin cậu ấy vì tiền
mà bỏ cô đây? Tiểu Hải vẻ ngoài yếu đuối nhưng nội tâm rất kiên cường,
cậu ấy không phải người như vậy.
Cô tìm hiểu, biết được Tô mẫu đã ra sức ép với Tiểu Hải, bằng cách nào đó, cậu ấy buộc phải đồng ý rời
khỏi cô một vài năm, trong khoảng thời gian ấy Tô mẫu sẽ sắp xếp để Tô
Lân quên đi cậu, cưới một người khác môn đăng hộ đối. Đến khi Tiểu Hải
quay về, mọi chuyện đã muộn.
Nhưng mà Tô mẫu không biết được
những suy nghĩ cố chấp về tình yêu đầu tiên với một nam tử dịu dàng ẩn
sâu bên trong đứa con gái luôn nhu thuận ôn hoà của mình. Có lẽ bởi Tô
Lân chưa từng cưỡng cầu thứ gì, cho nên một khi đã xác định, cô trở nên
kiên trì hơn bất kì ai.
Tô Lân vẫn đợi. Đứa trẻ nhà Vô Song đã ra đời, là một cậu bé, đặt tên Thuần Khanh – tình yêu thuần khiết. Quý gia Tô gia từ lâu đã có hôn ước, nhưng hai nhà cứ cùng sinh ra con gái, nay Quý gia sinh con trai, nếu Tô Lân có con gái, hôn ước hẳn sẽ được thực
hiện.
Nhưng mà bốn năm trôi qua, Tiểu Hải vẫn không có tin tức.
Tô Lân độc thân, không đồng ý mối hôn sự nào làm bao chàng trai tan nát
cõi lòng. Cho đến một ngày Tiểu Hải kết thúc chương trình học trở về.
Tô Lân, giờ đã là tộc trưởng Tô gia, hào quang vạn trượng, ôn nhu không
đổi nhưng trong sự ôn nhu là trống rỗng ai cũng có thể cảm nhân được. Cô đón cậu ở sân bay, không nói lời nào mang cậu về nhà. Nước mắt lại kín
đáo tràn mi.
Tô mẫu vẫn không đồng ý mối hôn sự này.
Tô Lân liền thoái vị tộc trưởng, nhường cho em họ, bản thân trở thành trưởng lão Tô gia, mang theo Tiểu Hải rời tộc.
Nghe nói, một năm sau, Tiêu Tuyết Lan tìm được ý chung nhân, là nam tử ngoại tộc, bị phản đối, cũng rời tộc.
Năm sau nữa, Tiểu Hải và Tô Lân ổn định cuộc sống, kết hôn với nhau. Buổi
lễ không có chúc phúc của phụ huynh hai bên, dù vậy vẫn ấm áp hạnh phúc.
Kỉ niệm một năm ngày cưới, Tiểu Hải sinh ra một tiểu công chúa. Tô Lân cảm khái những chuyện đã qua, đặt cho cô bé tên Gia Áo, muốn cô mãi mãi là
chiếc áo bông nhỏ ấm áp trong lòng mình, là kết tinh tình yêu của cô và
Tiểu Hải.