Xuyên Qua Làm Tô Gia Áo

Chương 31-2: Ngoại Truyện 1: Tô Lân Vs Tiểu Hải (1)




Nếu bạn có khả năng bước vào Đông Cung học viện – trường học đứng đầu Đông Nữ tộc, chuyên dạy cho quý tộc, thì bạn sẽ được gặp hội học sinh, cũng là các đại tiểu thư của tứ đại gia tộc Đông Nữ.

Đại tiểu thư Quý gia Quý Vô Song, bá khí bức người, phong thái vương giả.

Đại tiểu thư Tô gia Tô Lân, dung mạo đoan chính, khí chất đặc biệt, biết quan tâm người khác, còn được mọi người ưu ái gọi là kị sĩ thủ hộ.

Lăng gia đại tiểu thư Lăng Sương Hoa là người phong lưu, thay người yêu như thay áo.

Nam nam khống Tiêu Tuyết Lan là kẻ có nhiều anti fan nhất.

Trường học còn có bảng xếp hạng nữ thần.

Đứng đầu dĩ nhiên là Tô Lân Tô đại tiểu thư. Cô ấy không chỉ là đại tiểu thư của một trong tứ đại gia tộc, thân phận cao quý, lại được trời ban cho khuôn mặt nhu hoà ấm áp như ánh mặt trời, tính cách cũng rất biết quan tâm người khác, hay giúp bọn nam tử yếu đuối dạy dỗ đám nữ lưu manh. Nếu như nói tất cả nam tử Đông Nữ tộc đều muốn gả cho Tô Lân thì cũng không ngoa, số phiếu bầu vượt xa người thứ hai!

Đệ nhị là Quý Vô Song tiểu thư tính tình luôn lạnh lùng lại xa cách, đến gần làm người ta có cảm giác hít thở không thông. Nhưng mặc dù vậy chúng nam tử vẫn tìm thấy sự hấp dẫn từ trên người nàng, sự lạnh lùng cũng là một loại hấp dẫn mà! Huống chi bá khí trên người, phong thái lại trầm ổn làm cho chúng nam tử cảm thấy đây chính là một bờ vai vững chắc có thể tựa vào.

Xếp thứ ba, Lăng Sương Hoa tiểu thư. Đào hoa vô số, phong lưu thành thói, có mặt trong bảng xếp hạng nhờ dày dạn kinh nghiệm trong tình trường, nói lời mật ngọt mê hoặc chúng nam tử. Thay người yêu mỗi tháng, mà dù vậy thì chúng nam tử vẫn theo như ruồi. Vì sao ư? Người ta nhưng là kế vị đời sau của Lăng gia, phong quang vô hạn, nữ tử mà, phong lưu một chút cũng không sao.

Còn Tiêu Tuyết Lan tiểu thư xếp thứ mấy? Xin nhờ, tìm nhầm bảng rồi! Nếu sang top những người nhiều anti nhất bạn sẽ tìm được Tiêu tiểu thư. Nam nam khống như cô ta, thích dùng nước hoa, mặc váy, trang điểm lại có khăn tay, chúng nam tử đương nhiên đều tránh xa, chúng nữ sinh thì khinh bỉ, ở cùng người như vậy chính là tự hạ thấp bản thân á!

Tuy nhiên có một người không nghĩ vậy, đó là Tô Lân tiểu thư! Nhờ có Tô Lân mà Tiêu Tuyết Lan tránh khỏi tình cảnh bị bắt nạt, vì vậy Tiêu Tuyết Lan hằng ngày cứ như một cái đuôi nhỏ bám theo Tô Lân, không xa không rời càng làm học của học viện chướng mắt, ngược lại Tô Lân càng được yêu mến vì lí do yêu thương người khác, bất kể đó là ai. Ngay cả nữ sinh cũng không chống lại được sức hút của Tô tiểu thư nữa rồi!

Mà vị Tô Lân tiểu thư phong vân thì đang nằm ở bãi cỏ sau trường ngắm mây trời, quang minh chính đại cúp học. Đừng hỏi tại sao, hôm nay cái đuôi nhỏ nhỏ xinh xinh thường được gọi là Tiểu Lan lại bị ốm. Mà không có Tiểu Lan cứ lẽo đẽo chạy theo, một tiếng Tiểu Lân hai tiếng Tiểu Lân thật là buồn chán. Mặt dù Tô Lân ghét ai gọi mình như vậy, rất giống cách để gọi con trai, nhưng mà Tiểu Lan thì cứ ngọt ngào“Tiểu Lân” tới “Tiểu Lân” lui, cô cũng không cách nào mắng cô bạn dễ thương như vậy được.

Ừm, mọi người đều không hiểu Tiêu Tuyết Lan nên mới ghét cô ấy! Tuyết Lan rất tốt. Mỗi khi cô đánh nhau đều nhờ Tuyết Lan dùng khăn tay lau máu giúp, rồi lại băng bó giùm. Tiêu Tuyết Lan cũng rất giỏi may vá, mẹ của Tô Lân mà biết một đại tiểu thư giáo dưỡng lại đánh nhau đến rách áo thì sẽ phạt nặng, mỗi lần như vậy đều là bàn tay vàng của Tuyết Lan giúp cô vá lại. Tuyết Lan nấu ăn rất ngon, món ăn trong canteen thường không hợp khẩu vị Tô Lân, Tuyết Lan sẽ mua thức ăn nấu cho cô, Tô Lân cũng rất thích ăn đồ Tuyết Lan nấu.

Tuyết Lan tốt như vậy, vậy mà ai cũng không chịu hiểu cho. Rốt cuộc phải làm sao mọi người mới không kì thị cô ấy đây? Haizzz...

”Ai?” Sự sắc bén rèn luyện nhiều năm khiến Tô Lân biết có người tới gần, chỉ là người kia chần chừ không ra mặt làm cô khó chịu.

Tiểu Hải cứng người lại một chút, rồi lấy hết dũng khi chạy ra trước mặt Tô Lân giờ đã chống một tay ngồi dậy. Tô Lân vừa mới nằm xong, cả ngườ toát ra một khí chất thản nhiên, đồng phục xốc xếch, vẻ mặt tuỳ tiện lại phá lệ hấp dẫn, làm Tiểu Hải đỏ mặt lắp bắp:“Tôi...tôi là Tiểu Hải, Tô tiểu thư đừng hiểu nhầm, tôi không có ý xấu.”

Thì ra là nam sinh, cũng khá thanh tú, chắc là người thầm mến cô đây mà. Tô Lân mỉm cười hoà nhã: “Doạ tới cậu rồi hả? Xin lỗi nha. Mà cậu tới tìm tôi?”

Tiểu Hải cúi đầu, nhưng Tô Lân đang ngồi cho nên thấy rõ khuôn mặt đỏ bừng của cậu ta, hai mắt thì ướt như sắp khóc tới nơi, cô thầm nghĩ, mình từ bao giờ biến thành đáng sợ rồi? Ây...mà không có Tuyết Lan luôn mang theo gương, không thể soi gương một chút xem khuôn mặt mình đang giống quái vật gì đây.

”Tô tiểu thư, lần trước cô giúp tôi và các bạn đánh đuổi đám nữ lưu manh, thật cảm ơn cô. Đây là...là khăn tay tôi tự thêu, mong cô nhận lấy.” Tiểu Hải dùng tốc độ nhanh nhất nói xong, nhét khăn vào tay Tô Lân, chạy mất dạng.

Tô Lân nhìn khăn tay, có chút dở khóc dở cười. Thế này là thế nào đây?

Cái khăn tay thêu một đôi uyên ương xấu xí, có cả dòng chữ Tiểu Hải nguệch ngoạc, đường may lại vụng về. Tô Lân phì cười: đám con gái thêu tặng cô còn đẹp hơn, Tiểu Hải này thêu có dụng tâm không vậy?

Mãi sau này Tô Lân mới biết Tiểu Hải là trẻ mồ côi, từ nhỏ phải vất vả mưu sinh, những chuyện mà nam tử nên học, cậu ấy không có thời gian để tâm tới. Đây là lần đầu tiên cậu ấy làm những việc mà con trai thường làm như thêu thùa may vá, được đến thế này cũng là tốt rồi, không những vậy, tay cậu ấy còn bị thương dày đặc. Cậu ta được học trường này là nhờ học bổng chứ không phải nhờ gia thế đâu.

Bẵng đi một thời gian, Tô Lân quên mất chuyện này.

Nhan gia không có người thừa kế, tứ đại tiểu thư của tứ đại gia tộc phải tham dự tộc trưởng thí luyện. Nhưng Tiêu Tuyết Hoa yếu ớt vô năng nên đã sớm bị loại, chỉ còn lại ba người Tô Lân, Quý Vô Song, Lăng Sương Hoa.

Tô Lân vốn không có tâm tranh đấu, muốn bàng quan ở ngoài xem kịch. Nhưng Lăng Sương Hoa lại liệt cô vào đầu danh sách, bởi vì số người ủng hộ Tô Lân lên làm tộc trưởng chiếm đa số, vượt xa hai người còn lại. Lí do ư? Tô Lân ôn nhu biết quan tâm người khác, lại tài năng văn võ song toàn, ai không muốn lãnh đạo của mình là một người như vậy?

Vẫn là không tránh khỏi độc thủ của Lăng Sương Hoa, Tô Lân bị ám sát, bị thương nặng, cô giết hết đám ám vệ ám sát mình, rồi kiệt lực ngã vào cửa một ngôi nhà tồi tàn để nghỉ ngơi. Ngôi nhà tồi tàn lại hẻo lánh như vậy chắc là không có người ở chứ?

Mất máu quá nhiều cộng thêm mệt mỏi và nằm nơi lạnh lẽo, Tô Lân rất nhanh liền mất đi ý thức.

Ngất xỉu không biết bao lâu thì bị đói mà tỉnh lại.

Hương thơm cháo gạo trắng đậu xanh bay vờn trong không khí, là một tiểu thư danh gia, Tô Lân vốn ăn không thiếu của ngon vật lạ, nhưng hiện tại cô đang ở tình trạng này, một bát cháo chính là mỹ vị.

”Ngài tỉnh? Mau, uống chút nước.”

Một nam tử ăn mặc túng quẫn nhưng rất sạch sẽ thanh tú đỡ Tô Lân dậy, cho cô uống ít nước ấm, sau đó lấy gối dựng ở đầu giường cho cô ngồi tựa vào, cẩn thận bưng bát cháo lên múc một muỗng, thổi nhẹ rồi đưa tới.

Theo bản năng đa nghi nên có ở một đại tiểu thư danh gia, Tô Lân tránh né. Nhưng khi thấy đôi mắt buồn bã, thất vọng đầy tự ti, cô bỗng thấy chột dạ.