Cô nhân viên lấy ra
ba chai nước hoa: “Cacharel Anais Anais là dòng nước hoa thuần khiết và
nữ tính nhất, thích hợp cho các quý cô thơ ngây và dịu êm, lôi cuốn.
Chanel No.5 là biểu tượng cho sự quyến rũ, lãng mạn, tinh tế, dịu êm.
Còn loại này có vẻ khá thích hợp, Coco Mademoiselle, đậm nét truyền
thống phương đông hoà với sự trừu tượng và gợi cảm của phương Tây, thích hợp cho các quý cô thanh lịch, chuẩn mực, quý phái và sang trọng.”
Gia Áo ngửi mỗi loại nước hoa một chút, tinh tế cảm nhận...
”Chính là nó! Cô gói lại giúp tôi, tôi mua loại Mademoiselle này!”
Không hiểu sao thấy loại nước hoa này, với chiếc lọ vuông mà không quá góc
cạnh, Gia Áo lại nghĩ tới Thuần Khanh. Thanh lịch, chuẩn mực, sang
trọng, thật quá hợp!
”Thưa quý khách, của quý khách đây ạ!”
Nhìn hộp giấy vuông vức màu phấn hồng trang trí những đoá hoa lys nhỏ xinh
xắn trên tay, Gia Áo cảm thấy rất háo hức, muốn nhìn thấy biểu tình trên mặt Thuần Khanh khi được tặng quà, muốn biết cảm nghĩ của anh,
muốn...gặp Thuần Khanh ngay lúc này.
Thuần Khanh ơi là Thuần Khanh, anh như một đoá thuốc phiện, làm em ngày càng không dứt ra được!
Mua được món quà, nhìn đồng hồ của khu thương mại, vẫn còn lâu mới tới giờ
tan trường, Gia Áo không về nhà cũng không lại tới trường mà đi thẳng
đến Mode, Vũ Thần ló mặt sau cái màn hình máy tính, ánh sáng xanh xanh
phủ lên khuôn mặt một vẻ kì dị, hắc hắc cười: “Hư nha~”
Gia Áo sa sầm nét mặt, gặp tên này thấy ớn không à, liền xoay người đi tới bar
Gin - quán bar lớn sôi động nhất của khu đông, đồng thời là tư sản của
cô.
Nhưng mà xui xẻo thay, tên hoa hoa công tử Lục Chiêm Đình
đang tán gái ở đây. Thấy Gia Áo xuất hiện, hắn nói với đám đàn em:“Aizo, đây không phải người mà Tiêu Yêu Cảnh để mắt tới sao?”
”Đúng vậy đại ca, là con bé này!”
”Hình như tên Gia Áo gì đó, nghe nói còn có một vị hôn phu rất xinh gái!”
”Oh, vậy sao? Để tôi xem thử cô ta có sức quyến rũ bao nhiêu...” Lục Chiêm Đình cười nửa miệng, bước tới chỗ Gia Áo đang ngồi.
”Người đẹp, sao lại ngồi một mình? Có cần anh giúp em bớt cô đơn không?”
Nhìn tên họ Lục đang ngả ngớn quàng tay qua sau lưng ghế mình, Gia Áo cảm
thấy rất không kiên nhẫn. Hừ, ngày quái quỷ gì thế? Chỉ mong sao cho
nhanh hết giờ để đi đón Thuần Khanh thôi!
”Lục thiếu, là cậu? Thật trùng hợp nhỉ?”
”Ồ, được người đẹp biết đến, hân hạnh hân hạnh!”
Gia Áo khinh miệt kín đáo tên họ Lục này một phen, âm thầm đánh giá: quả
không hổ là hoa hoa công tử, tán gái rất chuyên nghiệp, không như Tiêu
Yêu Cảnh ba lần bảy lượt làm cô thấy buồn cười!
Nhưng mà, cũng dám đánh chủ ý lên người Gia Áo cô? Để xem ai thiệt hại!
”Lục thiếu, không biết Dương Thơ Lão ( Dương Thơ Lão, có bạn dịch thành Thư
Tiệp nên sau này mình để là Thư Tiệp nha) có đi cùng anh không?”
Lục Chiêm Đình không những không tự giác mà còn làm ra vẻ như đương nhiên
phải vậy: “May mà cô ấy không tới, nếu không thì đã làm cho cô ấy đau
lòng rồi! Nào baby, hôm nay với anh, quên hết mọi ưu phiền, thế nào?”
Dù Gia Áo có muốn cũng không được, nhưng mà Gia Áo vốn không muốn!
Biết nói tiếp với thể loại mặt dày này sẽ không có lợi, Gia Áo phũ: “Biến càng xa càng tốt đi, tôi đang mất hứng!”
Đương nhiên Gia Áo biết hắn ta không lý gì lại chịu nghe lời cô cả, cứ ngả
ngớn ở lại, như vậy cô sẽ có lí do đánh hắn một trận. Đang chán chết
đây!
”Sao lại vậy? Có cá tính, anh càng thích!”
Cá cắn câu!
Mài thích này! Gia Áo thẳng tay đập một phát vào mũi hắn, như vậy thì có chảy máu mũi cũng không bị nghi ngờ á!
Lục Chiêm Đình ôm mũi, la lên: “Cái con khốn này, mày là cọp cái à? Hung dữ như vậy!”
Đám đông đamg sôi trào thấy bên này xảy ra tranh chấp, cũng vây lại.
Lục Chiêm Đình định đánh trả, Gia Áo đứng yên khoanh tay nhìn, tốc độ này,
đúng là không khen thưởng cho được, cứ như slowmotion trước mắt cô vậy!
Nhưng Tiêu thiếu gia uống rượu gần đó lại không cho là vậy.
Hôm nay hắn cùng bạn bè tới đây đổi gió, không ngờ lại thấy tên tắc kè hoa
họ Lục, buồn chán muốn chết thì Gia Áo tới. Tiêu Yêu Cảnh cười mỉa: nói
không thích hắn cơ, thế mà cứ theo sau đuôi hắn làm gì không biết? Vụ cá cược với Kiều Khâm chắc chắn hắn sẽ thắng!
Nhưng khi nhìn tên
Lục Chiêm Đình tiếp cận cô, hắn lại có xúc động muốn giết người cướp
sắc. Thật lạ, chẳng lẽ hắn lại đi thích con nhỏ khó ưa ấy sao?
Nhìn thấy Gia Áo đấm vào mũi Lục Chiêm Đình, Tiêu Yêu Cảnh thấy sáng khoái
lạ thường, đến khi Lục Chiêm Đình giơ tay định tát cô, Tiêu Yêu Cảnh
không biết từ khi nào đã rời khỏi ghế, chặn tay họ Lục lại.
”Hừ, ngu ngốc, cũng không biết tránh ra hả? Đứng ngốc ở đó làm gì?”
Gia Áo: “...” Cô có thể khóc một dòng sông không? Sao mỗi lần gặp nhau là lại đúng lúc hắn bật chế độ tự luyến vại?
Lục Chiêm Đình vùng ra khỏi tay Tiêu Yêu Cảnh, cười khẩy: “A, đang thắc mắc tại sao lại lạnh lùng với anh như vậy, thì ra là câu được con cá mới
rồi!”
Gia Áo: “...” Tên này cũng làm người ta hết nói nổi. Cứ như chúng ta có gì với nhau ý nhỉ? Có muốn khiêu khích Tiêu Yêu Cảnh cũng
không cần lôi cô vào chứ?
Gia Áo lười nói, đấm thêm một phát chuẩn vào khuôn mặt khó ưa kia, cho tên con trai cao mét tám ngã kềnh ra đất.
Kiều Khâm nói nhỏ: “Tớ nói này Tiêu Yêu Cảnh, tiểu nha đầu của cậu thật là
mạnh mẽ! Mà...nói là tiểu nha đầu của cậu thì có đúng không ta?”
Tiêu Yêu Cảnh chưa kịp trả lời thì Lục Chiêm Đình sau khi bị đánh liên tiếp
hai cái đau thấy tổ tông, sờ lên mũi lại thấy máu ròng ròng liền rất tức giận, hắn đứng phắt dậy giật cái khăn từ cô phục vụ, vừa lau vừa rú lên với đám bạn: “Đứng đó làm gì? Đánh con khốn ấy cho tớ!”
Hừ, dám nói Gia Áo cô là tên khốn! Phải cho cậu biết lễ độ mới được.
Bọn chúng định tới gần Gia Áo thì một cánh tay vươn ra, bảo vệ Gia Áo ra
sau lưng, Tiêu Yêu Cảnh lạnh lùng: “Muốn chạm đến cô ấy, trước hết bước
qua tao đã! Nếu được, tao muốn xem xem ai dám qua đây một bước!”
Lục Chiêm Đình vừa lau xong, nhưng máu vẫn không ngừng chảy. Hắn bực bội
nhét luôn khăn giấy vào mũi, gằn lên: “Tiêu thiếu gia, ý mày là gì?
Chuyện này không cần mày quản!” Nếu Tiêu Yêu Cảnh nhập cuộc thì chuyện
này khó xử lý rồi!
”Có lẽ vậy, nhưng hôm nay bổn thiếu gia cứ muốn quản.” Tiêu Yêu Cảnh ôm tay thản nhiên.
Lục Chiêm Đình điên tiết: “Tiêu Têu Cảnh, đây là chuyện của tao với con nhỏ đó, không cần mày quản!”
”Có lý lắm, chuyện của bạn gái tao, mày nói tao không thể nhúng tay?” Tiêu Yêu Cảnh nhún vai, nói như đúng rồi.
Gia Áo: “...” Cô không phải không muốn phản bác, nhưng mà tên này tự luyến
tới trình thánh luôn rồi, công kích vô tác dụng á! Cô bác bỏ không chừng lại bị hắn xem là đang thẹn thùng nữa cơ.
”Họ Tiêu kia, mày nghĩ là tao sợ mày? Anh em của tao không ít đâu!” Với lại đây đâu phải địa
bàn tụi bay đây mà hổ báo với ông hả?
Tiêu Yêu Cảnh vặn cổ, bẻ khớp tay: “Lên thôi, vận động xương cốt.”
Kiều Khâm là còn chút lý trí, lên tiếng khuyên bảo: “Đổi chỗ khác được không Tiêu thiếu? Đây là địa bàn của Hắc Long...” Lần trước tuy hai bên đánh
bất phân thắng bại, nhưng Kiều Khâm không phải cậu ấm ngu ngốc, hắn biết Hắc Long chẳng qua chỉ là chơi đùa với tiểu công tử bột các cậu một
chút mà thôi. Nhưng nếu hôm nay dám ở đây gây sự mà không có người đứng
ra bảo lãnh thì...
Chưa nói hết câu, hai phe đã lao về phía nhau.
”Đừng phí lời, đóng cửa thả chó!” Tiêu Yểu Cảnh một tay đấm một chân đá, ngoi đầu ra khỏi đâm lộn xộn hét lên với Kiều Khâm.
Tội nghiệp Kiều thiếu gia, hai mắt nước chảy ròng ròng, nhã nhặn chụp lấy
chai rượu đập lên đầu tên định tấn công mình, vừa đánh vừa lẩm bẩm:“Tiêu Yêu Cảnh, chắc kiếp trước tôi mắc nợ cậu!”
Gia Áo vui vẻ nâng ly cocktail không cồn xem hai phe du côn Đánh nhau, hoàn toàn không ý thức vì ai mà bọn họ lại động thủ!
Bảo an của bar chạy vào, người đi đầu nhận ra cô, cô liền ra hiệu cho tên
đó im lặng, hắn liền lặng lẽ điều người bảo vệ đám đông tản ra khỏi chỗ
đánh nhau.
Một lát sau đã có kết quả. Tiêu Yêu Cảnh thắng, Lục
Chiêm Đình được bảo an của bar thể hiện tinh thần tương thân tương ái mà gọi giúp cho xe cứu thương.
Bất quá, trước khi lên xe...
”Các cậu đạp phá bar của tôi, chúng tôi không lý nào lại để các cậu đi dễ
dàng vậy được!” Ken – quản lý của bar Gin xuất hiện, các anh em gật đầu
chào anh, anh cũng gật lại, rồi lạnh giọng nói với đám kia.
”Là
bọn chúng ra tay trước! Không liên quan tới tôi.” Lục Chiêm Đình la lối, hắn nghĩ thấy thật oan ức, người bị hại là hắn cơ mà!
”Hừ, nếu
không có tụi bay những thứ này cũng không hư hại.” Kiều Khâm cầm cái
chai vỡ đưa lên, lắc lắc trước mặt cái đám thê thảm đang nằm chồng lên
nhau dưới đất kia, ý bảo không có tụi bay chịu đòn tao cũng không làm vỡ chúng.
Ken liếc qua Gia Áo, thấy cô đang nhàn nhã uống cocktail thì hiểu ý, muốn anh xử theo quy tắc đây mà.
”Hai bên cùng gây ra xung đột, bằng chứng được camera thu lại, mỗi bên sẽ
bồi thường một nửa số tiền, đại diện mỗi bên là Tiêu thiếu gia và Lục
thiếu gia. Ngày mai chúng tôi sẽ kết toán tổng thiệt hại gửi tới hai
người, nếu quá ba ngày không hồi âm thì hẹn gặp nhau ở đồn cảnh sát.”
Hai bên từ bỏ chuyện mắt to trừng mắt nhỏ, đồng loạt quay sang trừng Ken.
Cái gì cơ? Cảnh sát á? Anh nói như anh làm ăn lương thiện lại hiền lành
lắm vậy!
Cuối cùng Lục Chiêm Đình và đàn em được xe cấp cứu rước
đi, bảo vệ và nhân viên bar thu thập mọi chuyện rồi cả quán tiếp tục
hoạt động.