“Nào, há miệng ra...a...ngon không?” Thuần Khanh vui vẻ.
“...Ngon” món anh nấu chả ngon? Hỏi lạ.
”Ngoan lắm! Nào, một muỗng nữa,...a...!” Thuần Khanh cười híp mắt nhìn Gia Áo được anh đút, còn Gia Áo đen mặt, hắc tuyến giăng đầy trên trán.
Chơi vui, Thuần Khanh được nước lấn tới: “Nào, liếm môi cho anh xem!”
Hừ, thực sự xem cô như mèo nhỏ hả? Phải cho anh biết tay mới được!
Nghĩ vậy, Gia Áo rướn người lên, kề mặt mình lại sát mặt Thuần Khanh, vươn
lưỡi ra liếm lấy đôi môi anh đào ngọt như mật hoa của anh.
Sau đó luyến tiếc rời đi, để Thuần Khanh ngẩn ngơ: “Thê...thê quân, em làm gì vậy?”
Nhìn mặt anh đỏ bừng, cô thoả mãn: “Anh bảo em liếm môi cho anh xem mà!”
”Cái này...không phải ý như vậy...”
”Chính là ý như vậy! Thuần Khanh ngốc của em, anh đáng yêu quá đi, làm em hết
muốn ăn cơm rồi, mà...muốn ăn anh!” Ba từ cuối Gia Áo lại gần tai Thuần
Khanh, nói nhỏ vào tai anh. Thuần Khanh xấu hổ, đẩy cô ra, mở miệng định mắng người.
Nhưng mà nãy giờ, những hành vi thân mật của hai
người bị một đôi mắt nhìn thấy hết. Đổng sự trưởng của trường nhoài nửa
người ra cửa sổ, dùng ống nhòm theo dõi sát sao đôi tình nhân, tức giận
bay khí thế, nhất thời xông luôn lên tới đầu óc mà hành động hồ đồ: “Nữ
sinh Tô Gia Áo, phòng hiệu trưởng có lệnh! Tốt nhất em hãy ngay lập tức
rời khỏi chỗ ngồi của mình chạy lên văn phòng tôi ngay. Chấm hết!”
Gia Áo bực bội, cái tên Tiêu Yêu Diệp này, phải cho hắn biết tay mới được.
Cô quay qua Thuần Khanh: “Không sao đâu, anh ăn tiếp đi.” Sau đó vừa đi
vừa lầm bầm: “Thái độ này của hiệu trưởng là sao chứ? Uống nhầm thuốc
sao? Tôi đi xem tìm tôi có chuyện gì!”
Trong nguyên tác thì Gia
Áo đụng độ tên hoa hoa công tử họ Lục Lục Chiêm Đình, làm hắn chảy máu
mũi rồi còn bị Yêu Cảnh đánh nhập viện, hắn không dám kiện Yêu Cảnh vì
sợ gia thế của cậu ta nên liền lấy cô làm thế mạng. Nhưng cô bây giờ
thậm chí còn chưa gặp hắn ta nha, để xem Yêu Diệp xử cô tội gì.
Mà Thuần Khanh ở lại ăn nào có vô. Anh lạnh lùng nhìn cái loa, phóng muỗng vèo một phát, hai bên va chạm cái pằng, loa trường vỡ làm đôi.
Bên kia, Yêu Diệp đang đọc hồ sơ của Tô Gia Áo. Đáng lẽ ban đầu khi Thuần
Khanh nhờ anh chăm sóc cô ta, anh phải để ý mà diệt cỏ tận gốc chứ. Đúng là lưu lại hậu hoạ mà!
Thành tích cao, là một trong những gương mặt sáng giá của trường.
Nhan sắc tạm ổn, quả đầu rực rỡ như dân chơi.
Hừ, nhìn về mặt nào mặt nấy cũng thấy kém xa anh, thế nào mà Thuần Khanh lại thích một người như thế này chứ?
Cửa phòng hiệu trưởng mở ra, cô gái có mái tóc tím cắt kiểu tomboy bước vào, đôi mắt lạnh nhạt ẩn ẩn tia trào phúng.
”Hiệu trưởng, thầy tìm em?”
”Dùng kính ngữ, chẳng lịch sự gì cả!”
Gia Áo cười lạnh: “Giọng thầy ở trong loa cũng đâu có lịch sự gì.”
Hai người chính là vừa nhìn đã ngứa mắt đối phương, nhanh chóng tiến vào trạng thái mắt to trừng mắt nhỏ.
Tiêu Yêu Diệp thầm nghĩ: ngu ngốc, đáng ghét, vô lễ, cũng chẳng xinh đẹp ra
dáng thục nữ gì cả. Nó có tư cách gì mà ở bên cạnh Thuần Khanh chứ? Anh
gằn giọng: “Kể từ hôm nay, em không được đến gần...giảng viên Quý trong
vòng nửa mét.”
Gia Áo thầm mắng hiệu trưởng trường mình thật ấu
trĩ, chậm rãi phun ra từng từ: “Thầy muốn em tránh xa thầy ấy sao? Vì
thầy không thích vậy đúng không? Nói cho thầy biết, em không kì thị đồng tính, nhưng em kì thị những kẻ phá hoại hạnh phúc của người khác!”
Tiêu Yêu Diệp trán nổi gân xanh: “Hừ, nếu em không hợp tác, người bất lợi sẽ là em thôi!”
Gia Áo vân đạm phong khinh cười: “Bao nhiêu năm rồi thầy ấy mới đến gặp
thầy nhỉ? Nên thầy ấy hiện giờ mới dạy lớp em chứ gì? Những yêu cầu của
Thuần Khanh sao thầy chối từ được, thầy thấy em nói có đúng không?”
Hai mắt Yêu Diệp hiện lên thần sắc mê mẩn khi nghĩ tới Thuần Khanh: “Đúng
vậy, làm sao chối từ được chứ! Thật là tội nghiệp cậu ấy, vì quy định
của tộc mà hy sinh thanh bạch, không thể làm theo ý mình. Phải vì quy
định biến thái của Đông Nữ tộc, tôi không tin Thuần Khanh mà thèm để mắt đến cô!”
Gia Áo từng bước từng bước tới gần bàn hiệu trưởng,
nhưng Tiêu Yêu Diệp lại không động đậy, nếu tinh tế có thể phát hiện cơ
mặt anh đang căng cứng lại. Ánh mắt này...không có cảm xúc, nhìn vào
khiến cho người khác như đang ở giữa Nam Cực lạnh băng, mất hết hy vọng.
Cô đập tay lên bàn, “rầm” một phát, Yêu Diệp hoàn hồn, ngơ ngác nhìn cô bé học sinh tưởng chừng như đơn giản lại có ánh mắt thâm sâu này, máy móc
nói những câu đã định trước trong đầu: “Nếu...nếu em không nghe lời, tôi sẽ đuổi học em.”
Gia Áo cười lạnh: “Em biết, thầy là hiệu
trưởng, muốn đuổi học một học sinh là vô cùng đơn giản. Nhưng mà, không
biết thầy Tiêu có nghe danh thủ lĩnh hắc đạo Huyết Hàn?”