Gia Áo đem chuyện
mình lăn lộn ở Hắc đạo, thành lập bang phái, sở hữu tài sản nói hết cho
mẹ nghe. Còn về chuyện tại sao bao năm qua không nói, đó là vì Huyết
Mạch là một mối nguy hiểm luôn rình rập, chỉ có thể giấu diếm mới bảo vệ cả nhà khỏi tầm ngắm của họ. Nay Huyết Mạch đã tàn, cô không còn cố kị
gì nữa.
Tô Lân dù sao cũng là tiểu thư của một trong tứ đại gia
tộc, đương nhiên hiểu rõ lợi hại trong này. Bà tỏ ra rất hài lòng với
con gái.
”Mẹ ơi, con còn muốn bàn chuyện hôn sự của con với Thuần Khanh, con muốn lễ cưới diễn ra càng nhanh càng tốt. Thuần Khanh là nam tử tốt như vậy, con sợ sẽ bị người khác dòm ngó.”
Tô Lân phì cười: “Con bé này, rốt cuộc cũng biết Thuần Khanh tốt hả?”
Gia Áo oan ức: “Con luôn biết cậu ấy tốt mà!”
”Nếu biết vậy sao còn trêu chọc nó chứ? Con đó, muốn xứng với Thuần Khanh phải cố gắng hơn nữa, nghe chưa?”
”Dạ.” Xời, bà Quý Vô Song như lang như hổ kìa, mẹ không lo con gái bị uất ức, đúng là có con rể quên luôn con gái mà.
Sau một hồi bàn bạc, Tô Lân và Gia Áo quyết định vẫn ở lại ngôi nhà nhỏ
này, dù hiện tại Gia Áo đủ sức cung cấp cho họ một nơi ở xa hoa nhưng
nơi đây lại chứa thật nhiều kỉ niệm của hai người. Một căn nhà nhỏ cũng
không cần người làm, vì đã cóThuần Khanh và ông Tô, ngược lại có cảm
giác gia đình, dễ chịu hơn nhiều.
Còn lễ cưới, đã định ngày lành để Gia Áo và Thuần Khanh nghỉ phép cùng cả nhà về Đông Nữ tộc bàn lại với bên kia.
Chính vì vậy, cuộc sống của mọi người vẫn giữ như cũ, có điều chi tiêu là hào phóng hơn mà thôi.
Sáng hôm sau, thứ hai, Thuần Khanh và Gia Áo sánh vai nhau đến trường.
Trong giờ học, Gia Áo không cách nào tập trung được. Cô nói hôm nay sẽ tặng quà cho anh, nhưng không biết phải tặng gì mới tốt.
Xe hơi? Xin nhờ, nhà cô không có chỗ chứa.
Quần áo? Anh hay mặc đồ cổ trang, ở đâu có bán chứ? Mà dù có cũng chẳng
thanh nhã như của anh hay mặc, nếu đặt may sẽ phải tốn thời gian. Mà mua quần áo bình thường thì không có tâm ý chút nào.
Trang sức? Ở
đây không phải Đông Nữ tộc, nếu anh đeo mấy cái nữ trang ra đường sẽ bị
người khác chỉ trỏ, mà trang sức nam quá thô, không hợp với người mảnh
mai tinh tế như anh.
Haizz, rốt cuộc gì mới tốt chứ?
”Cộp” cô giáo gõ mạnh cây thước xuống bàn làm Gia Áo tập trung lên bảng.
Khuôn mặt cô giận dữ: “Tô Gia Áo, em nhắc lại những gì tôi vừa giảng lúc nãy!”
Gia Áo đứng dậy, chào thua: “Thưa cô lúc nãy em có hơi lơ
đãng ạ!” Trong lòng thì thầm mắng, sao lại mắc phải cái tình huống chết
tiệt này chứ? Đủ mất mặt mà!
Cô giáo bốc hoả: “Ngồi trong lớp không lo nghe giảng, ra cửa lớp đứng cho tôi!”
Lúc cô vừa ra cửa lớp đứng không lâu, Thuần Khanh yêu nghiệt đi tới, ngạc
nhiên: “Thê quân?!” Rồi như chợt nghĩ ra cái gì, hai mắt sáng lên, nở nụ cười đáng đòn: “À, bị phạt đứng sao?”
Hừ, cũng tại anh chứ ai, dám chế giễu em hả? Gia Áo quay mặt đi, hậm hực: “Biết rồi còn hỏi!”
Thuần Khanh nắm lấy tay Gia Áo kéo đi: “Đi theo anh!”
Gia Áo nói theo: “Vậy còn cô Vật lí?”
Thuần Khanh: “Anh sẽ giúp em nói với cô, anh mang em đi bổ túc!”
Hở? Bổ túc? Gia Áo trước thì lí do này nghe được, còn cô, một học sinh giỏi nhiều năm liền, lại cần bổ túc ngoài giờ? Dù cô không tự nhận bản thân
là thần đồng, không cần bổ túc, nhưng lí do này chỉ dùng cho học sinh
đặc biệt yếu kém thôi á.
Nhưng Thuần Khanh có Tiêu Yêu Diệp chống lưng, cộng thêm nhan sắc làm người ta ngắm là quên hết tức giận, ai sẽ
hé răng nửa lời đây?
Nơi Thuần Khanh dẫn cô tới là rừng phong,
vào mùa thu này toàn bộ rừng cây lá ngả sang màu đỏ, cơn gió nhẹ thổi
qua là cảnh tượng lá rơi, thơ mộng như tranh vẽ trước mắt, lại thêm bóng dáng mỹ nhân cao gầy, mái tóc dài bay bay, cái ngoảnh đầu hé ra nét
cong mê người trên khuôn mặt, nụ cười ấm áp lấy lòng...
Gia Áo muốn đập đầu chết quá, ở cùng người ta bao lâu rồi mà cứ ngây người ra thế này? Mất mặt, quá mất mặt!
Cô ho khan, che giấu rối loạn trong tâm trí: “Không ngờ ở trường cũng có nơi đẹp thế này!”
”Anh tìm ra đó, là một nơi rất tốt để ăn cơm!”
Nói xong, Thuần Khanh không biết lấy từ đâu ra một hộp cơm ngon lành làm cô nhìn đã thấy đói. Cô thắc mắc: “A! Sao anh biến ra hay vậy?”
Thuần Khanh đương nhiên đã giấu sẵn gần đó rồi. Nhưng mà anh không đáp, cũng
không nghĩ thê quân không biết, chỉ mở hộp cơm ra:“Anh đút em ăn.”
”Toàn là món em thích ăn thôi!” Hôm trước Thuần Khanh nấu cho cô món cô
thích, thì bị mẹ lôi đi tập hổ cái chưởng, hôm nay không biết có bị sao
không nữa.
Sao nhớ thấy tình huống này quen quen ta? Mà thôi, hưởng thụ tình thú ăn trưa với mỹ nhân đã.