Cái cậu Mạc Vân này, Thuần Khanh thật nghi ngờ cậu ta có cho người tạc tượng Gia Áo ngày thắp nhang ba lần hay không á!
Thuần Khanh tham quan hết một lượt, hỏi sạch sẽ những điều mà Mạc Vân biết, cuối cùng lại quay về phòng làm việc của Gia Áo.
Gia Áo thấy Thuần Khanh trở lại, liền mè nheo đòi ăn khuya, thế là anh đành phải lên tầng ba tìm nguyên liệu, mượn bếp nấu ăn cho Gia Áo.
Ai gặp anh cũng gật đầu chào một câu “đại ca” làm anh ngại chết đi được
ấy! Cứ nghĩ thử xem, trẻ trẻ không nói, có cả ông chú bốn mươi, cả anh
giai cơ bắp lực lưỡng cũng cúi đầu gọi vậy, Thuần Khanh quyết tâm phải
quen dần mới có thể sánh vai với thê quân được!
Anh làm ba phần, cho cả Vũ Thần nữa. Dù sao không thể để bạn của thê quân chịu đói.
Sau khi nếm thử, hai mắt Vũ Thần sáng rực, nhanh chóng lia hết thức ăn phần mình, sau đó nhìn sang bên cạnh. Tiếc là Gia Áo ăn còn nhanh hơn cậu.
Cả hai đồng loạt nhìn qua phía Thuần Khanh, anh đang ưu nhã ăn phần của
mình, thấy hai ánh mắt như hổ rình mồi bắn về phía này, anh liền mỉm
cười ấm áp: “Thực ra thì anh không đói lắm, thê quân, nếu em còn đói thì ăn của anh đi vậy!”
Gia Áo bĩu môi: “Ăn khuya nhiều béo bụng á, Thuần Khanh anh cứ ăn đi, xong thì em dẫn anh đi dạo.”
Vũ Thần la oai oái: “Này, công sự chưa xong, đi đâu mà đi?”
Gia Áo trừng mắt nhìn cậu: “Đi dạo xong tụi này sẽ về, cũng không phải là đi luôn.”
Thuần Khanh ăn xong, Gia Áo kéo anh ra khỏi Mode, anh em trong bang nhìn thấy hai người nắm tay nhau, liền nở nụ cười ám muội, Thuần Khanh chỉ cúi
đầu mỉm cười dịu dàng.
”Công viên này không rộng lắm, nhưng trồng cây hoa rất đa dạng, anh có thích không?”
Gần mode có một công viên, Gia Áo mua lại năm ngoái để sau này làm sính lễ
cho Thuần Khanh. Vốn định trồng hoa mà anh thích, nhưng vì không biết sở thích của anh nên loài cây loài hoa nào trồng được Gia Áo đều mang về,
cho người thiết kế vườn hoa, thuê người trồng và chăm sóc. Đến nay các
loại cây hoa đã phát triển ổn định, muôn màu muôn vẻ nên ai cũng muốn
vào, thế nhưng chỉ ai có thẻ hội viên của Mode hoặc phải trả nhiều tiền
mua vé mới được vào cổng.
Sau này khi tặng cho Thuần Khanh, thì
tất cả đều là để anh định đoạt rồi! Có điều Gia Áo vẫn giữ bí mật, không đưa cho anh giấy tờ sở hữu công viên này, muốn cho anh bất ngờ.
”Thật đẹp quá!” Trời khuya, đã không còn ai đi tới chỗ này nữa, nhưng đèn vẫn bật sáng lung linh, các loại hoa ban đêm khoe sắc, Quỳnh hương lan toả
trong không khí se lạnh của buổi tối, các tán cây được cắt tỉa và trồng
theo quy hoạch kĩ lưỡng nhưng không làm mất đi vẻ tự nhiên. Có cả các
loại cây tạo hình con vật, chim muông...
Ở giữa công viên là ao
sen lớn, sen hồng, trắng, đỏ, xanh...khép nụ, vài con cá không ngủ đi ăn đêm quẫy nước làm bọt văng tung toé.
”Tuyệt...rộng quá đi! Thê quân, anh rất thích nơi này. Hôm nào ban ngày lại tới đây nhé, chắc chắn sẽ rất đẹp!”
Nhìn Thuần Khanh vui vẻ chạy tung tăng từ nơi này sang nơi khác, ngắm ngắm
sờ sờ các loại cây hoa mà trong lòng Gia Áo thấy ngọt ngào hẳn lên, bao
nhiêu vất vả cũng không còn nữa.
Bỗng nhiên Thuần Khanh đứng thẳng người dậy, lại chỗ ghế đá Gia Áo đang ngồi, kéo tay cô: “Thê quân, chúng ta về thôi.”
”Sao vậy? Không phải anh thích chỗ này sao?”
”Ừm, nhưng không phải em còn công việc sao? Về làm sớm nghỉ sớm.”
Gia Áo vươn tay vuốt ve sợi tóc của anh, Thuần Khanh ngốc, lúc nào cũng
nghĩ cho cô như vậy, làm cô càng ngày càng lún sâu vào bể tình ái anh
đào ra rồi.
Ban đầu, chỉ là cô mang niềm yêu thích của độc giả
với nhân vật, yêu thích anh, đối xử tốt với anh, muốn anh được vui vẻ
hạnh phúc. Nhưng bây giờ thì sao? Cô đã hoàn toàn gục ngã trước chàng
thanh niên trẻ trước mắt rồi.
Đến khi phục hồi tinh thần, môi của cô đã dán vào môi anh từ khi nào rồi, Thuần Khanh hai mắt nhắm chặt,
hai má hồng hồng càng làm Gia Áo thêm mê ly.
Gia Áo tách môi mình ra khỏi môi Thuần Khanh, làm bộ uỷ khuất: “Đây là nụ hôn đầu của em đó, bị tiểu hồ ly là anh dụ dỗ cướp mất rồi, anh phải chịu trách nhiệm
nha!”
Thuần Khanh đang chìm đắm trong dư vị của nụ hôn bất ngờ
ban nãy, nghe câu này thì lúng túng hẳn lên: “Cái kia...đó cũng là nụ
hôn đầu của Thuần Khanh...thê quân, em hẳn là người chịu trách nhiệm
chứ?” Cái này sai nè, anh là con nhà gia giáo, mới không phải là tiểu hồ ly gì đó đâu.
”Ha ha, Thuần Khanh, anh thật dễ thương!”
”Thê quân, em thật xấu xa!”
”Phải vậy không? Thì ra anh thấy em chưa đủ tốt với anh à? Vậy được, Gia Áo
em từ hôm nay sẽ xấu xa cho anh xem!” Nói xong, Gia Áo ôm ngang người
Thuần Khanh, nhẹ nhàng bế anh lên.
”Thê quân, em làm gì vậy, mau bỏ anh xuống đi. Người ta nhìn thấy đấy!”