Oa...oa oa...oa oa
oa...sao Thuần Khanh trong nguyên tác hiền lắm mà? Dù có phúc hắc cũng
là phúc hắc ngầm thôi mà? Bó hoa này là Tô Gia Áo muốn giữ lại, anh đến
than vãn một tiếng cũng không có mà? Sao lại thành ra thế này? Cô dễ
chọc? Không lẽ một thủ lĩnh hắc đạo lại bị coi thường hơn một con nhỏ
chị đại của lớp?
Thật ra Thuần Khanh cũng không biết mình làm sao nữa. Lễ giáo không dạy anh phải làm vậy, có khi nào thê quân sẽ ghét
anh không? Vì anh quá ích kỉ, quá tuỳ tính rồi? Nhưng khi biết bó hoa là của tên đó tặng, anh rất tức giận, hình như là...ghen đi? Với lại thê
quân còn cười anh, làm anh thẹn quá thành giận. Sao lại thế này chứ? Anh không thể như vậy được!
Tính ra xin lỗi thê quân, đi tới cửa thì nghe tiếng Gia Áo vọng vào: “Alo”
Hình như là đang nghe điện thoại, nghe lén không tốt, anh định vào trong nhưng một cái tên làm anh khựng lại: Tiêu Yêu Cảnh.
Gia Áo cũng muốn vào phòng xem thử Thuần Khanh là bị sao, nhưng tới cửa thì có số lạ gọi tới.
”Alo.”
”Tôi là Tiêu Yêu Cảnh.” Bên kia truyền tới giọng nói hững hờ đáng đòn.
”Hả? Tiêu Yêu Cảnh? Cậu gọi tôi làm gì?”
”Hôm nay rảnh không?” Tiêu Yêu Cảnh hất hàm hỏi.
”Có ý gì hả?” Chíu chíu khọ nha!
”Ý gì? Cậu nghe không hiểu tiếng Trung à?” Tiêu Yêu Cảnh ở đầu bên kia nổi cáu.
”Ừ...cậu có chuyện gì? Tôi bận rồi!” Tôi đang bận dỗ phu quân đây, không rảnh chơi trò tình ái với cậu.
”10 phút nữa, xuống lầu, tôi muốn đi hẹn hò với cậu.” Nói xong, không đợi đối phương trả lời, Tiêu Yêu Cảnh cúp máy.
Hừ, đi mới lạ đó! Cô mở cửa ra, thấy Thuần Khanh đã đứng ở đó từ lúc nào.
Đương nhiên anh nghe hết đoạn đối thoại vừa rồi, vì Gia Áo có thói quen
bật loa ngoài nghe điện thoại khi ở nhà mà.
”Anh...xin lỗi, anh không định nghe lén...”
Nhìn người cúi đầu nhận sai phía trước, Gia Áo có chút không đành lòng. Hôm nay anh nhận sai hơi nhiều thì phải.
”Không sao đâu mà, em không định đi. Em muốn ở nơi có Thuần Khanh thôi.”
Thuần Khanh ngẩng đầu nhìn Gia Áo, hai má đã đỏ bừng nhưng vẫn cố hỏi: “Ý em là, thê quân, em...thích anh hơn cậu ta sao?”
Gia Áo bước lại gần Thuần Khanh, nâng một lọn tóc của anh lên, hôn vào nó.“Cái gì mà thích anh hơn cậu ta chứ? Tô Gia Áo em chỉ thích mình anh
thôi! Hic, chân đau quá, Thuần Khanh giúp em xoa bóp có được không?” Gia Áo cười lấy lòng.
Nhìn người ngốc lăng trước mặt, Gia Áo thấy
không biết phải làm sao mới được nữa. Rõ ràng mình thích anh như vậy, là biểu hiện chưa đủ hay sao? Tại sao anh lại luôn không có cảm giác an
toàn nhỉ? Cô tới nơi này là để mang lại hạnh phúc cho anh cơ mà, vậy nên phải thay đổi cách biểu hiện tình cảm thôi.
10 phút trôi qua, Tiêu Yêu Cảnh nhận được một cuộc điện thoại.
”Gia Áo? Cậu xuống chưa?”
”Hôm nay tớ bận đưa phu lang đi dạo phố. Định nói từ trước nhưng cậu cúp máy mất. Xin lỗi nha.”
Nói xong, Gia Áo cúp máy cái rụp, nhìn qua người bên cạnh đang cúi đầu cười ngọt ngào, trong lòng cũng mềm nhũn.
Thuần Khanh lớn lên ở đại gia tộc, biết cách lấy lòng người khác, cũng biết
cách tranh giành tình cảm. Như trong nguyên tác, anh dùng khổ nhục kế
làm Gia Áo luôn thấy có lỗi với anh, rồi ôn nhu lấy lòng cô ấy, cũng
không quên khiến cho Tiêu Yêu Cảnh ăn khổ. Một hình tượng đại phu nhân
đối phó với tiểu thiếp của chồng điển hình.
Nhưng cố tình, ai cũng bị sự dịu dàng và lòng chung thuỷ của anh đánh gục, mà không nhìn thấy bản chất này của anh.
Nhiều lúc cô cũng tự hỏi, Thuần Khanh và Gia Áo nguyên tác có yêu nhau sao?
Như vậy tình yêu của họ cũng quá theo kiểu khuôn mẫu gượng ép rồi đi?
”Thê quân, em đang nghĩ gì vậy?” Thuần Khanh chú ý đến thê quân đi dạo phố
với mình mà suy nghĩ cứ bay đi đâu. Không lẽ nghĩ tới Tiêu Yêu Cảnh?
Gia Áo nhanh trí suy nghĩ, mỉm cười: “Em đang nghĩ xem nên tặng anh thứ gì
là thích hợp nhất. Không phải từ khi anh đến nhà em, em vẫn chưa tặng
cho anh món quà nào hay sao?”
Khuôn mặt Thuần Khanh hơi ửng đỏ. “Thê quân không cần tặng quà cho anh đâu, rất tốn kém, anh cũng không cần.”
Thì ra Thuần Khanh sợ cô tốn kém sao? Nhưng Gia Áo chính là một phú bà, tài khoản ngân hàng kết xù nha!
”Hay là, Thuần Khanh, chúng ta đi chọn nhẫn cưới đi!”
Nhẫn cưới? Rất tốt nha. Nếu anh và thê quân cùng đeo nhẫn cưới, không ai sẽ
giành thê quân với anh nữa, điều đó cũng khẳng định vị trí của anh trong lòng thê quân.
Cả hai bước vào một cửa hàng trang sức lớn - một
học sinh cấp ba mặc quần áo rẻ tiền và một thanh niên tóc dài mặc cổ
trang có vẻ không hợp với nơi xa hoa như thế này cho lắm. Nhưng Thuần
Khanh cũng không lo lắng, không hiểu sao anh luôn tin tưởng vào cô gái
nhỏ bé này. Phải chăng vì đây chính là thê quân của anh?