"Mẫu Đan cô nương, chủ tử nhà ta thật vẫn còn đang nghỉ ngơi!" Tiểu thị nữ tiến lên ngăn Mẫu Đan tiến lên, sợ sẽ quấy rầy giấc ngủ của chủ tử.
Mẫu Đan hiển nhiên không đem lời của nàng để ở trong mắt, đẩy nàng ra, hướng Nhất Thuần nói: "Thiếp thân ra mắt tỷ tỷ!"
Lúc này bên trong nhà rất an tĩnh, mọi người ngừng thở, chờ đợi chuyện sắp phát sinh, Nhất Thuần xoay người, chậm rãi ngồi dậy, quan sát cô gái đứng ở trong phòng, dáng người mềm mại đáng yêu, cặp mắt lung linh, bầu ngực lộ ra một nữa, đủ để khiến người khác phải nhìn chăm chú, rõ ràng là một mỹ nhân tươi thắm xinh đẹp, khó trách nàng ta phách lối như vậy, dám xông thẳng đi vào.
Bên người nàng có hai người thị nữ, càng thêm nghễnh cằm kiêu ngạo nhìn khắp nơi bằng ánh mắt chán ghét.
Mẫu Đan khó nén kinh ngạc nhìn chằm chằm Nhất Thuần trên giường không nói một lời, cô gái trước mắt diễm lệ làm người ta phải kính sợ hoảng hốt, nàng ta từ trước đến giờ đều tự cho mình rất xinh đẹp, nhưng nhìn nữ nhân dung nhan thoát tục này, không có khuyết điểm làm cho không người nào có thể so sánh được với nàng
Trong đầu không khỏi sinh lòng cảnh giác, bất kể trước kia Nhất Thuần được cưng chiều như thế nào, nếu nàng tới, Nhất Thuần nên ngoan ngoãn nhường lại vị trí này.
"Vốn là muốn cùng tỷ tỷ hàn huyên một chút, xem ra là quấy rầy đến tỷ tỷ, Mẫu Đan ở chỗ này bồi tỷ tỷ là không đúng!" Nàng ta bắt đầu buồn nôn trái một tỷ tỷ bên phải một tỷ tỷ.
"Không có" Nhất Thuần đơn giản trả lời, im lặng ngồi dậy, cũng không có ý tứ mời Mẫu Đan ngồi.
Mẫu Đan không vui, vẻ mặt thu lại một chút, làm bộ quan tâm nói: "Sao tỷ tỷ bây giờ còn không xuống giường, không phải bị bệnh chứ? Ngày mai Mẫu Đan giúp tỷ tỷ hướng Vương gia nói một chút, xin phái ngự y đến xem bệnh cho tỷ tỷ một chút."
Nàng ta là muốn phô trương địa vị của mình sao? Nhất Thuần ở trong lòng không chỉ có bật cười, xem ra nàng ta là lo lắng mà đến, hẳn là muốn cùng mình tranh thủ tình cảm. Nàng không cho là mình sẽ có phần phúc khí để trở thành nữ nhân của Vương gia, nhìn Mẫu Đan đứng dưới giường, hiện tại nàng càng không muốn trở thành nữ nhân của hắn.
"Cám ơn, thân thể ta rất tốt, không cần phải lo lắng!" Nàng dịu dàng mỉm cười, trên nguyên tắc Nhất Thuần cũng không muốn có thêm kẻ thù, nhất là nữ nhân, nữ nhân mang lòng ghen tỵ so lòng dạ lang sói còn đáng sợ hơn.
Nàng nói chuyện giọng thật thong thả mềm mại, nhưng lọt vào tai của Mẫu Đan lại thành hết sức chói tai, Mẫu Đan đem hết tất cả biện pháp, thật vất vả mới mang được giọt máu của Vương gia, nàng phải trở thành nữ chủ nhân của vương phủ, tuyệt không chắp tay tặng cho những người khác, nhất là nữ tử trước mắt này.
Mẫu Đan giả bộ thân thiện bề ngoài, tiến lên lôi kéo tay của Nhất Thuần nói: "Không có việc gì là tốt, chỉ là tỷ tỷ nếu như có chỗ nào không thoải mái nhất định phải nói cho Mẫu Đan a!"
"Ừ!" Nhất Thuần cũng không bởi vì nàng ta cố ý lấy lòng mà khai tâm, vẫn là bình thản đáp ứng.
Mẫu Đan cười cong lông mày, xem ra bước đầu tính toán đã hoàn thành.
"Vậy sau này Mẫu Đan lúc nhàm chán có thể tới chỗ của tỷ tỷ chơi không? Mẫu Đan mang thai không thích hợp đi ra bên ngoài chơi, hiện tại đã có người bầu bạn rồi!" Nàng cười duyên, vẻ mặt vô tội làm cho người ta sinh lòng thương yêu.
Ai ngờ vừa cố ý nói xong, nghe qua dường như rất tình cờ, Nhất Thuần sững sờ chốc lát, mang thai...cái từ này là hạnh phúc của nữ nhân, vậy mà nàng lại không hề muốn mình sẽ có, nàng sợ lại một lần nữa mất đi, nàng không biết được mình còn có thể chịu được lần nữa hay không, mất đi máu mủ thật rất thống khổ: "Mang thải phải nghỉ ngơi thật tốt mới phải!"
_________________