Không biết vì sao, nghe thấy sự việc đó cùng Hudson không có liên quan, trong lòng nàng cuối cùng cũng buông lỏng nhẹ nhàng.
"Mỹ nhân của ta, giường nệm là dùng để nghỉ ngơi, không phải dùng để suy tư vấn đề!" Nhìn nàng nửa ngày không khôi phục thần sắc, vẻ mặt bất tri bất giác lại ngưng trọng rồi, hắn lắc đầu cười khổ, ôm nàng lên nhẹ nhàng đặt bên giường rồi ngồi xuống, vì nàng giả bộ chỉnh tề.
Nàng đưa ánh mắt kinh ngạc nhìn hắn, phàm là dính đến chuyện của nàng, hắn sẽ tự thân động thủ hoặc là tự mình gọi người làm làm, chẳng lẽ chỉ là vì một cái cam kết của năm đó sao?
"Cái miệng nhỏ nhắn vì cái gì phải mở ra, rất giống khi nãy nha." Hắn đi lên phía trước, chạm tới cái miệng nhỏ nhắn nàng bởi vì kinh ngạc hé mở.
"A!" Trước mặt nàng dần dần phóng đại gương mặt tuấn tú của hắn, còn bởi vì hắn đột nhiên cử động mà giật mình.
"Không cần khẩn trương!" Hắn đứng thẳng người, nhìn nàng chớp chớp đôi mắt màu lam. Dáng vẻ như có điều suy nghĩ, chợt xoay người nói: "Bữa ăn sáng sẽ dùng thêm thịt nướng và món điểm tâm ngọt, như thế nào?"
"À? Ừ!" Nàng bắt đầu không tin lỗ tai của mình rồi, nhưng mà đối với Hudson ca ca mà nói, làm món thịt nướng kiểu tây phương cũng không phải là quá khó khăn.
"Vậy nàng đi trước rửa mặt đi, ta ở trước bàn ăn chờ nàng!" Hudson mỉm cười với nàng một cái thật tươi, xoay người đi ra ngoài cửa.
Bữa ăn sáng đi qua, Hudson ngồi ở dưới cây hoa anh đào đọc sách, Nhât Thuần ngồi ở bên cạnh hắn nhưng ngước nhìn cánh hoa, không biết còn tưởng rằng nàng đang lưu luyến những cánh hoa theo gió rơi xuống, tâm cũng là theo cánh hoa không biết bay tới nơi nào.
" Thuần nhi của ta có chuyện mà làm cho nàng phiền não như vậy?" Nhìn nàng dáng vẻ khổ não, Hudson ra vẻ như rất đau lòng hỏi.
"Hudson ca ca, Thuần nhi muốn mời huynh giúp một tay?" Nhất Thuần mở to hai mắt nhìn thẳng vào Hudson, hai tay nhỏ bé nắm lại thật chặt, nàng sợ không có được đáp án.
"A? Thì ra là có chuyện. Đợi đã nào...! Để cho ta đoán một chút xem!" Hudson để quyển sách trên tay xuống, một tay chống cằm, một tay ôm ngực, một bộ dạng đang cố gắng suy nghĩ.
Nhìn tình hình trước mắt, Nhất Thuần cảm thấy thật lúng túng, trước mắt vị này nam tử này cử động thấy thế nào cũng không giống người trưởng thành, mặc dù nàng biết hắn làm như vậy cũng là vì để cho nàng vui vẻ.
"Nghĩ ra rồi! Ha ha, chúng ta đi thôi!" Hắn đánh búng tay, ra vẻ đã tính trước, kéo Nhất Thuần liền đi ra ngoài, không đợi nàng phản ứng kịp, đã bị hắn dẫn đến xe ngựa.
Nhất Thuần thở dài, vốn là muốn nhờ Hudson giúp nàng đi tìm những thiếu nữ mất tích kia, hiện tại thì tốt rồi, hoàn toàn bị lỡ mất!
Nhìn nàng vẻ mặt bất đắc dĩ, Hudson khẽ nhếch miệng.
Nàng nhấc lên màn trúc của xe ngựa, chỉ thấy trên đường xe như nước, ngựa như rồng đèn lồng màu đỏ giắt trước mỗi gian phòng, hành lang mỗi nhà cũng là một bồn các loại hoa tươi, đèn sáng như trong biển hoa, sáng tỏ cả con đường, tiếng ồn ào càng thêm oanh tai không dứt, người đi đường, lái buôn, bạn hàng, chen lấn xe ngựa nửa bước cũng khó đi.
Trong thành phồn hoa như thế này này hẳn là thống trị rất tốt, xem ra vị hoàng đế Vũ quốc ngốc nghếch này thật đúng là không phải chỉ biết ăn cơm trắng, đối với hình tượng hắn hiện tại có tốt hơn một chút.
Bỗng nhiên lại nhớ tới những thiếu nữ mất tích chưa biết sống chết kia, lòng nàng lại trầm xuống.