Nhất Thuần ở trên giường không ngừng lật người, lòng nàng vẫn như cũ bị vây trong trạng thái rối bời, rời khỏi giường, đi vào phòng chờ nha hoàn phục vụ đem tới chiếc cẩm bào đỏ thẫm khoác lên trên thân thể mỏng manh của nàng..
Bọn nha hoàn len lén cười Nhất Thuần mới vừa rồi ở trên giường cứ đổi tư thế liên tục, cho là vì Tín vương gia đột nhiên rời đi mà nàng trở nên bất an!
"Mới vừa rồi có chuyện gì xảy ra?"Nhất Thuần vô tình hỏi, đơn thuần muốn tìm chuyện bát quát cho hết thời gian.
Đêm vừa dài vừa tĩnh mịch, thật không biết vì cái gì mà có một số người lại hình dung "đêm xuân ngắn ngủi"?.
"Hồi bẩm tiểu thư, nô tỳ cũng không biết là chuyện gì xảy ra, chỉ nghe được một tiếng kêu." Mấy ngày nay trải qua sự điều động của Nhất Thuần, bọn nha hoàn luôn là nàng hỏi gì đáp nấy.
"Phải ha, mới vừa rồi ta cũng có nghe được."Nhất Thuần hồi tưởng lại tiếng gào ban nãy, có vẻ như là ai đó bị tấn công vô cùng sợ hãi, thân thể theo bản năng phản ứng thét lên vô cùng thê thảm.
Trong lòng nàng có dự cảm không tốt, Nhất Thuần đứng dậy hướng ngoài cửa chạy đi. Phía sau một đám nha hoàn đuổi theo nàng y như một cái đuôi thật dài bám theo phía sau, đêm nay trở thành cực kỳ náo nhiệt.
Trong bóng đêm, chỉ thấy một nhóm người vây cùng một chỗ, mặc dù không thấy được khuôn mặt của hắn, thế nhưng bóng dáng quen thuộc giúp nàng dễ dàng tìm được hắn: "Tin!" Nhất Thuần chạy về phía hắn.
Nghe được âm thanh liền biết đó là nàng, bằng tốc độ nhanh nhất, hắn đến bên nàng, ôm nàng vào trong ngực, Tin mang chút trách móc nói nhỏ: "Thế nào mà nàng không chịu ở yên trong phòng hả?"
"Đã xảy ra chuyện gì sao?" Nhất Thuần đẩy hắn ra, muốn nhìn một chút bộ dạng người đang nằm trên mặt ra làm sao, từ xa đến chỉ có thể nhìn người nằm trên mặt đất dưới thân hắn là một vũng lớn màu đen, phản xạ lại ánh trăng sáng.
"Không nên nhìn?" Thuận thế đang lúc ôm nàng, hắn dùng bàn tay che kín ánh mắt của nàng, sợ nàng sẽ sợ. Trải qua thẩm tra tối nay, người chết là một gã hộ vệ, cái chết thật là kinh khủng, hai tròng mắt trừng lớn như muốn lòi ra ngoài, thân thể lạnh ngắt bị chém làm đôi, tình huống như thế hắn cũng là lần đầu nhìn thấy.
"Tại sao?" Nhất Thuần bất mãn giãy dụa thân thể, cố gắng có thể nhìn thấy được qua kẽ tay hắn. Nhưng bị hắn nắm thật gắt gao, nàng càng động, hắn càng ngăn cản hết sức.
"Thuần nhi ngoan, không nên tùy hứng, chúng ta trở về phòng thôi." Nói xong ôm lấy nàng bế ngang hướng vào phía trong viện, không cho nàng bất cứ cơ hội nào phản kháng.
"Ta có dự cảm xấu, có thể nói cho ta biết thật sự đã xảy ra chuyện gì không?"Nhất Thuần thử dùng giọng điệu thương lượng hỏi hắn, hi vọng hắn có thể tiết lộ chút gì đó cho nàng.
"Đây không phải là chuyện nàng nên lo lắng." Tin tiếp tục chải tóc, không nhìn nàng, hắn không muốn làm cho nàng có bất kì chút bất an nào, hi vọng nàng vĩnh viễn sống cuộc sống vui vẻ cùng với hắn dưới mái nhà này.
"Nhưng là ta lo lắng ngươi."Nhất Thuần đúng là có chút lo lắng cho hắn, thế nhưng câu nói này không biết làm sao lại trượt ra khỏi miệng, hơn nữa khi hắn hết sức ngăn cản nàng nhìn thi thể trên đất kia thì trong lòng nàng bắt đầu trở nên không đành lòng.
"Nàng... Nàng... Lo lắng cho ta?" Hắn quả thật không cách nào đè nén được cảm xúc mừng như điên trong lòng, đây là Thuần nhi lần đầu tiên nói lo lắng cho hắn. Hắn cúi đầu, ở trên cái trán trơn bóng của nàng đặt xuống một nụ hôn.
"Dĩ nhiên!" Nàng ngước lên ánh mắt nghiêm túc nhìn hắn, trong mắt hiện ra tình cảm chân thành tha thiết, nhưng trong lòng thì buồn bực: "Thật đúng là tên đần độn."