Khi Nhất Thuần tỉnh lại thì đã là hai tháng sau đó, nàng mở ra hai mắt không có tiêu cự nhìn nóc phòng, nàng muốn mở miệng gọi lên cái tên quen thuộc nhưng làm thế nào cũng không phát ra được âm thanh. Bởi vì thời gian quá dài không nói chuyện, giọng nói trở nên có chút chậm chạp.
"Cô nương đã tỉnh rồi, nhanh đi bẩm báo cho Vương gia!" Một nha hoàn có bộ dáng xinh đẹp như một tiểu cô nương thấy nàng đã tình liền hưng phấn hô toán lên.
Nhất Thuần ngẩng đầu nhìn từng khuôn mặt xa lạ, phát mới phát hiện trong nhà tất cả mọi thứ đều thay đổi thật lạ lẫm, duy chỉ có phong cách cổ đại là không thay đổi. Làm xong động tác này, nàng lại nhắm mắt lần nữa, chỉ muốn nghỉ ngơi thêm một chút.
Mấy phút sau, một nam tử từ bên ngoài mang bộ dạng phong trần mệt mỏi đi vào, chạy thẳng tới đầu giường: "Nàng cảm thấy như thế nào?"
"Khụ!" Nhất Thuần ho nhẹ một tiếng, cố gắng lấy lại giọng, mở mắt ra liền thấy gương mặt hưng phấn của Tin.
"Làm sao vậy? Thấy ta liền như vậy không vui sao? Dầu gì chúng ta cũng chung đụng hơn hai tháng rồi." Tin vương gia nhận lấy chén nước từ trong tay nha hoàn, uống xong một hớp, một tay nhẹ nâng đầu Nhất Thuần lên, theo thói quen giúp nàng uống nước.
Nhất Thuần chán ghét muốn quay đầu, nhưng không có khí lực lớn như vậy cùng hắn đối kháng. Sau một hồi không thể không nuốt xuống lượng nước được hắn dùng miệng truyền qua.
"Truyền thái y!" Thấy Nhất Thuần uống nước xong, Tin mới hài lòng rời khỏi môi của nàng, cũng quay đầu phân phó.
"Dạ, Vương gia." Nha hoàn lĩnh mệnh lùi về phía sau rời đi, nhưng rất nhanh mang về một thái y.
Thái y cầm cổ tay của Nhất Thuần ngây người mấy phút sau mới đứng người lên, lộ ra nụ cười: "Chúc mừng Vương gia, thương tích của cô nương đã không còn đáng ngại, về sau chỉ cần nghỉ ngơi nhiều hơn là được."
"Ừ, lui xuống lĩnh thưởng đi!" Tin vui vẻ cười to, đi về phía bên giường ngồi xuống, cầm tay Nhất Thuần, một tay kia khẽ vuốt ve gương mặt của nàng.
"Chúc mừng Vương gia, chúc mừng cô nương!" Một phòng đầy tiểu nha hoàn quỳ sụp xuống đất, cùng đồng thanh hô lên.
"Cũng lui xuống hết đi!" Tin tay áo rộng vung lên, đuổi lui tất cả nha hoàn, hắn có quá nhiều lời muốn nói cùng nàng.
"Dạ" một đám nha hoàn giống như bụi đất bị Tin vung tay áo rộng quét đi ra ngoài.
"Đừng nghĩ ta cảm kích ngươi!" Nhất Thuần lạnh lùng nói xong, chống lại cái đôi mắt hừng hực lửa kia.
"Ta không cần nàng cảm kích. Ta chỉ muốn nàng ở lại bên cạnh ta." Tin một chút cũng không để tâm lời nói lạnh nhạt của nàng, nàng tỉnh lại chuyện vui vẻ nhất mà hắn trải qua trong mấy ngày nay.
"Hừ! Bẩm Tin vương gia cao quý, thảo dân thụ sủng nhược kinh." Nhất Thuần đối với thái độ làm bộ làm tịch của hắn cảm thấy thật ghê tởm, hắn không thể nào có lòng tốt như vậy, cứu mình nhất định là có âm mưu gì khác
Đối với sự khinh miệt của Nhất Thuần, Tin rất rộng rãi không thèm so đo, bởi vì hắn tự nhận là hiểu rõ nàng, cho nên lựa chọn cứ từ từ mà đi, để cho nàng từng chút một tiếp nhận hắn, cam tâm tình nguyện lưu lại.
"Tốt lắm, đứng lên đi, đừng giống như đứa bé giận dỗi nữa, ta cùng nàng đi ra ngoài ngồi một chút." Tin kiên nhẫn dụ dỗ.
"Ta không dậy nổi, ngươi tránh ra!" Nhất Thuần xoay đầu lại, không nhìn hắn, tim của hắn bất tương dẫn.
"Vậy cũng tốt, không dậy nổi cũng không sao, ta cùng nàng ngủ, bữa tối chúng ta ở trên giường dùng cũng được thôi." Tin nói xong cũng bắt đầu cúi đầu cởi giầy.
"Ngươi!" Nhất Thuần tức giận, cặp mắt trừng lớn như chuông đồng. Nam nhân này nói liền làm liền, Nhât Thuần hoảng hồn.