Xuyên Qua Làm Tình Nhân Của Hoàng Đế!

Chương 59: Biến mất




"Bệ hạ không xong rồi, nương nương biến mất rồi!" Mộng Phàm trở lại Thanh Hà Uyển thì lại phát hiện thị nữ ngã đầy đất, chạy vào nhà mới phát hiện chủ tử không thấy đâu, nhất định là có thích khách đã tiến vào. Hai chân nàng mềm nhũn ngồi phịch ở trên đất, Long Tiêu chạy tới thì thấy Mộng Phàm quỳ trên mặt đất run rẩy nói.

Nghe thế, hắn như bị sét đánh trúng, trong đại não trống rỗng, nhìn thị nữ  nằm đầy trên đất trong lòng đã biết tới chín phần mười rồi, nhưng cố tình không muốn chấp nhận sự thật trước mắt, chạy đi vào  trong phòng thấy trống rỗng, chăn trên giường ngủ bị sốc lên, sờ đến còn thấy độ ấm, khẳng định người cũng bị mang đi không xa.

"Phong tỏa tất cả cửa thành ra vào." Long Tiêu hướng về phía Tôn đại tổng quản quát to một tiếng.

"Bệ hạ, hiện tại sứ giả các nước cũng chuẩn bị rời đi rồi, làm như vậy không phải quá..." Tôn công công tốt bụng nhắc nhở nhưng là không dám nói  quá thẳng, song lại bệ hạ không phải  người bình thường,  càng nói tới nữ chủ nhân kia càng không phải là người bình thường.

"Sứ giả các nước ra vào phải nghiêm khắc kiểm tra, không phối hợp người cách sát vật luận!" Long Tiêu cũng nghĩ đến vấn đề như vậy, bất kể thương tâm như thế nào, nhưng hắn vẫn là một hoàng đế, thời khắc nào cũng phải giữ đầu óc thanh tỉnh. Nào biết lúc thanh tỉnh lúc cũng có thể là lúc giày vò nhất

"Dạ!" Tôn đại tổng quản theo hắn nhiều năm, biết rõ tính tình của hắn hơn ai hết, sau khi lĩnh mệnh  rất nhanh lui ra làm việc.

"Mộng Phàm này đem chuyện mấy ngày nay nói hết cho ta cẩn, thận suy nghĩ một chút." Long Tiêu xử lý đầu mối, ánh mắt bắn tới người quỳ trên mặt đất, hắn muốn biết chi tiết, xảy ra chuyện lớn như vậy, khẳng định có nội tình.

Mộng Phàm tiến lên quỳ, đem đầu đuôi gốc ngọn đều nói hết ra rõ ràng, thậm chi ngay cả việc đi nhà xí,  thời gian số lần cũng báo cho  rất rõ ràng, len lén liếc mắt nhìn  hoàng đế đứng ở trong phòng.

"Nàng muốn ngươi đi tìm ta, tại sao ngươi không đi?" Long Tiêu tức giận nheo lại hai mắt, nếu hắn biết nàng nghĩ đến hắn, hắn sẽ bỏ hết tất cả để chạy đến bên nàng, nhưng những tên nô tài đáng chết này không biết chết sống dám lười biếng.

"Bệ hạ, không phải nô tỳ không đi, nô tỳ có tới thông báo nhưng lại bị ngăn ở bên ngoài, còn nói ngài rất bận không có thời gian trông nom loại chuyện nhỏ nhặt này." Mộng Phàm thật uất ức nha, lại thêm chủ tử không thấy đâu, tất cả phòng tuyến để xuống làm cho nước mắt mạnh mẽ dâng lên.

"Bát canh kia ai đưa tới?" Long Tiêu đã hiểu chuyện gì xảy ra, Nhất Thuần khẳng định rất tốt với đám nô tài này, nên bọn họ càng thêm quý trọng yêu mến chủ tử của mình. Hắn cũng có thể nhìn ra, vậy là bên cạnh hắn xuất hiện tiểu nhân. Nhưng là người nào to gan như vậy dám đưa canh có hạ dược tới đây?

"Bệ hạ, phải.. Là ngài phái người đưa tới bát canh." Mộng Phàm càng nói càng nhỏ tiếng, ngẩng đầu lên len lén nhìn Long Tiêu một cái.

"Cái gì?" Long Tiêu quả nhiên thiếu chút nữa nhảy dựng lên, hiểu lầm kia  rất lớn,   từ sự thật của lần trước, lần này cho dù không phải là hắn làm, Nhất Thuần cũng sẽ không tin tưởng mà nghĩ là hắn làm?

Long Tiêu sải bước đi khỏi Thanh Hà Uyển, một đời quân vương lại bị người ta hãm hại thê thảm như vậy, lại tìm không ra là ai làm. Chuyện này không thể cứ như vậy, hắn chắc chắn sẽ nghiêm túc tìm ra thủ phạm, đem người đó chặt làm trăm mảnh, khó ai mà biết được mối hận trong lòng của hắn lúc này.

"Thuần nhi nàng đang ở đâu? Đừng đùa giỡn với ta nữa, đừng đem ta ra hù dọa, mau trở lại đi, trở lại bên cạnh ta." Long Tiêu ở đáy lòng không biết kêu gào bao nhiêu lần, hắn hi vọng tất cả đều chỉ là mơ, Thuần nhi chỉ là đang đùa giỡn với hắn, nhưng khi không nhìn thấy nàng, nhắm mắt lại, hắn cảm giác được nỗi thống khổ như bị người nào đâm một đao rồi lại để một thanh muối ở trên miệng vết thương, thật xót xa.

Cả trong hoàng cung chìm trong nước sôi lửa bỏng, Long Tiêu trước hết đem cả Thái Y Viện ra truy xét, xử trảm, ai nấy đều run rẩy sợ hãi  trải qua từng ngày, sợ sẽ đến phiên đầu mình không cẩn thận sẽ rơi xuống.