"Mộng Phàm tỷ, sứ giả các nước đang chuẩn bị rời đi." Một nha hoàn chạy tới đem chuyện tình dò thăm được nói nhỏ trong tai Mộng Phàm.
"Có tận mắt thấy hay không Nhược Vân?" Mộng Phàm nắm tay của nàng, rất lo lắng hỏi.
Thị nữ lắc đầu một cái, gương mặt kinh ngạc. Nhược Vân không thể so với thị nữ bình thường, luôn là "thần long kiến thủ bất kiến vĩ" (1)
(1) Đây là 1 câu ngạn ngữ Trung Quốc, có nghĩa là rồng thần thì chỉ thấy được đầu không thấy được đuôi)
"Ngươi ở nơi này phục vụ nương nương thật tốt, một bước cũng không được rời đi, ngộ nhỡ ra cái gì không may, đầu của chúng ta sẽ phải dọn nhà." Mộng Phàm thận trọng phân phó, nàng không yên lòng, liên tục dặn dò.
"Biết rồi, Mộng Phàm tỷ, vậy ngươi đi đâu?" Tiểu thị nữ dùng sức gật đầu một cái.
"Ta đi tìm Tôn công công, ngàn vạn phải cẩn thận phục vụ." Mộng Phàm trước khi đi lại không quên phân phó lần nữa. Nàng đi tìm Tôn đại tổng quản, nàng nắm chắc Tôn đại tổng quản nhất định sẽ giúp một tay. Nhất Thuần vẫn còn hôn mê bất tỉnh, nàng lo lắng gần chết, nhưng đi Thái Y Viện mấy lần cũng không có người chịu tới, đều nói đi tới chỗ Linh phi hết rồi.
Linh phi ở hậu cung so với Nhất thuần nham hiểu hơn nhiều, ở nơi này, chỉ dựa vào sủng ái của bệ hạ là không đủ, còn phải có chỗ dựa vững chắc chống lưng. Hậu cung chính là chiến trường của nữ nhân, so các nam nhân còn đấu tranh kịch liệt, tàn nhẫn hơn rất nhiều.
Ngoài cửa, Tôn đại tổng quản xa xa nhìn tiểu nha hoàn đi tới nháy mắt ra hiệu, nhất định là có chuyện gì rồi, liền lặng lẽ lui ra, tới bên tiểu nha hoàn hỏi: "Chuyện gì?"
Mộng Phàm thấy Tôn đại tổng quản hướng mình đi tới thì mừng rỡ thiếu chút nữa nhảy dựng lên, vận khí thật tốt, không phải phí nhiều công sức: "Phiền toái Tôn công công rồi, chủ tử nhà ta ngày hôm qua lại sảy thai, không biết là người nào hạ dược, ngự y khám rồi, cũng viết đơn thuốc. Nhưng mà từ hôm qua đến giờ cũng không hề tỉnh lại, nô tỳ sợ xảy ra chuyện gì, liền tới thông báo." Mộng Phàm quên mất lễ tiết, bắt được Tôn công công liền hoa tay múa chân không ngừng, cũng có thể là do quá mức kích động, cũng có thể là cùng Nhất Thuần ngây ngô ở chung thời gian quá lâu bị đồng hóa mất rồi.
"Cái gì? Chuyện lớn như vậy thế nào ngày hôm qua không đến báo?" Tôn đại tổng quản sắc mặt lập tức trầm xuống, hắn biết rõ tình cảm hoàng đế đối với Nhất Thuần, chuyện sảy thai như vậy xảy ra ở trong cung tuyệt không phải là lạ, giả như xảy ra ở trên người ph tần khác thì cũng thôi đi, nhưng nó cố tình xảy ra ở trên người vị chủ nhân này.
"Hôm qua nô tì có tới báo nhưng bị ngăn lại ở ngoài cửa." Mộng Phàm mặt uất ức nhìn Tôn công công một đôi mắt to ngập nước đảo quanh, giống như nháy mắt một cái là có thể rớt ra nước mắt.
"Lại có chuyện như vậy, ngươi trước trở về phục vụ tốt chủ tử, ta lập tức nói cho bệ hạ." Hắn vỗ vỗ vai Mộng Phàm, cho nàng an ủi, lập tức xoay người trở lại bên cạnh hoàng đế.
"Bệ hạ?" Tôn đại tổng quản cung kính nói
"Chuyện gì?" Mới vừa đem tiễn các sứ giả rời đi, Long Tiêu đang sắp xếp công việc phòng bị an toàn mấy ngày nay .
Tôn công công tiến lên ở bên tai Long Tiêu lặng lẽ nói gì đó, một bộ dáng rất thần bí. Long Tiêu sắc mặt càng ngày càng khó coi, đột nhiên từ trên chỗ ngồi đứng bật dậy, một cước đem cái bàn trước mặt đá bay ra ngoài.
"Bệ hạ bớt giận a!" Tôn công công nhìn thấy dáng vẻ Long Tiêu lúc này, liền biết người đã tức giận tới cực điểm, những ngày kế tiếp trong cung phải chịu một phen rung chuyển lớn rồi.
_________________