*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Kết thúc, Nhất Thuần đứng lên khẽ mỉm cười, ưu nhã cúi chào kiểu tây phương, nhìn tất cả mọi người vẫn còn đang ngây ngốc.
Đúng vậy, bọn họ tự nhận là anh hùng hào kiệt, có thể chiến đấu liều mạng trong giang hồ, duy chỉ có không thể chống đỡ nổi nụ cười tựa như tiên nga của nàng.
"Tới đây!" Long Tiêu bá đạo gấp rút muốn nàng trở về trong vòng tay, hắn không thể nào chịu đựng ánh mắt của nam nhân khác nhìn nàng.
"Dạ!" Một tinh khiết nhẹ nhàng gật đầu, từ từ đi tới bên cạnh Long Tiêu ngồi xuống.
"Nương nương thật đa tài, nước thần có một vũ khúc, kính xin nương nương phối nhạc cho vũ khúc này!" Sứ giả của nước Vô Khương đang đứng phía dưới cung kính hỏi, hắn có đôi mắt màu hổ phách kết hợp với làn mi thật dài khiến bao nhiêu nữ nhân cảm thấy ghen tị, tóc dài hơi xoăn gợn sóng, thật là một mỹ nam.
Nhất Thuần ngẩng đầu nhìn Long Tiêu, thấy được sự chấp thuận, Nhất Thuần mới nhẹ nhàng mở miệng nói"Cám ơn quý sứ (1) khích lệ, kia xin tấu nhạc chứ?"
(1) quý sứ: quý trong quý trọng, trân quý ; sứ trong sứ giả => sứ giả của quý quốc)
Lời nói của Nhất Thuần từ trước tới nay luôn làm cho người ta cảm thấy một loại rung động chưa từng có, nàng không chỉ đơn giản là một nữ nhân biết khiêm tốn, mà còn biết khôn khéo ý tứ vừa vui vẻ tiếp nhận vừa thật hài hoà tự nhiên.
Âm nhạc nổi lên, đây là phong cách âm nhạc đặc biệt của nước Thiên Trúc, Nhất Thuần khẽ mỉm cười, phất tay một cái cho dừng lại nhạc dạo còn chưa hết, nhạc công thức thời dừng lại chờ đợi phân phó.
"Một khúc nhạc đẹp như vậy lại không có mỹ nhân nhảy múa thật là đáng tiếc!" Nhất Thuần không sợ hãi chút nào nhìn thẳng vào mắt nam tử, đôi môi khẽ mấp máy.
"Bộp, bộp, bộp!" Nam tử vỗ tay ba cái, một đoàn vũ nữ đi lên trước, ở chính giữa là một cô gái dùng một chiếc khăn che mặt, chỉ nhìn vào cặp mắt kia cũng đủ để quyến rũ hồn phách rồi. Xem ra nàng chính là nhân vật chính.
Nam tử nhẹ nhàng gật đầu, âm nhạc một lần nữa bắt đầu vang lên...
Nhất Thuần cũng đi xuống, đi tới chỗ chiếc đàn tranh đã được bố trí sẵn, tiếng đàn êm ái bay bổng hoà nhịp cùng vũ khúc.
Trên điện, cô gái xinh đẹp đang lắc lư thân thể mềm mại, làm nổi lên một tầng nồng đậm phong vị của dị quốc.
Ah… Sa lý ngõa, Ah… Sa lý ngõa,
Huh… Ha! … Huh... Ha!... Huh... Ha!...
Thị thùy tống nhĩ lai đáo ngã thân biên
Thị na viên viên đích minh nguyệt minh nguyệt
Thị na sàn sàn đích sơn tuyền thị na sàn sàn đích sơn tuyền
Thị na sàn sàn đích sơn tuyền sơn tuyền
Ngã tượng na đái trứ lộ châu đích hoa biện hoa biện
Điềm điềm địa bả nhĩ bả nhĩ y luyến y luyến
Ha… Sa úc sa úc sa lý ngõa sa lý ngõa
Ha… Sa úc sa úc sa lý ngõa sa lý ngõa úc… huh (2)
(2) đây là 1 ca khúc mang tên Thiếu Nữ Thiên Trúc của tác giả Hứa Kinh Thanh, do ca sĩ Lý Linh Ngọc trình bày, nó cũng là ca khúc nhạc phim trong Tây Du Ký đó bà con. cái khúc "sa lý ngoã" là gì thì Miêu bó tay .)
Dịch lời:
Ah… Sa Lý Ngõa, Ah… Sa Lý Ngõa
Huh… Ha! … Huh... Ha!... Huh... Ha!...
Là ai đã đưa chàng tới bên ta
Phải chăng là ánh minh nguyệt, minh nguyệt viên mãn sáng ngời?
Hay là đây, dòng suối róc rách, róc rách chảy quanh?
Dòng suối róc rách…
Ta tựa như cánh hoa ngậm sương sớm long lanh, cánh hoa kia
Ngọt ngào khiến chàng lưu luyến, lưu luyến không muốn xa rời
Ah… Sa uh sa uh sa lý ngõa sa lý ngõa
Ah… Sa uh sa uh sa lý ngõa sa lý ngõa
Ca khúc này, nếu nói là Nhất Thuần đang phối hợp thì không đúng, phải nói là đám người sứ giả kia dựa theo Nhất Thuần để mà phối hợp thì đúng hơn, dẫu sao một nữ nhi thông tuệ như thế, làm sao có thể bị dắt mũi dẫn đi được.
"Nương nương tài hoa, tiểu nhân kiến thức nông cạn, xin được tâm phục khẩu phục!" Nam tử đứng lên nhìn Nhất Thuần thở dài, xoay người hướng về phía Long Tiêu, ngón tay lớn hướng về phía cô gái nhảy múa ở chính giữa: "Còn đây là báu vật của nước thần, máu của nàng có thể giải được bách độc, bẩm sinh cơ thể có mùi thơm có thể hoá giải mệt mỏi, nay xin được hiến dâng bệ hạ!"