Hiện tai quân lính bao vây, Nhất Hàng rõ ràng chống đỡ không được. Trong lòng Nhất Thuần liền sốt ruột, lo lắng. Tại sao Nhất Hàng còn chưa đi, nàng lớn tiếng nói với hắn:
“Đi mau, ta xin ngươi đó!”
"Không, ta muốn dẫn ngươi đi!"- Thanh âm của Nhất Hàng từ phía xa bay tời, bên trong lời nói có thể nghe được sự kiên quyết của hắn.
"Lớn mật, chính ngươi cũng có chạy đằng trời!" – Long Tiêu hung hăng nói. Lời nói của hai người là đang muốn khiêu chiến sự nhẫn nại của hắn.
Nhất Thuần thuận tay đem đao bên cạnh thị vệ đoạt lấy, đặt lên cổ mình, lớn tiếng nói:
“Ta xin ngươi, mau rời đi, nếu không ta sẽ chết tại đây!”
Thấy nàng không để ý sinh mạng mà che chở cho hắn ta, cây đao kia nằm trên cổ Nhất Thuần khiến cho lòng Long Tiêu đau nhói. Đôi mắt hắn mãnh liệt bắn về phía thị vệ bên người Nhất Thuần, hai chân thị vệ kia liền mềm nhũn té xuống đầt.
"Tại sao?" – Trong mắt Nhất Hàng lộ ra vẻ bất mãn, chẳng lẽ nàng không tin tưởng hắn sao?
"Đi!" – Nhất Thuần dùng sức một chút, dòng máu theo thanh đao chảy xuống. Nếu như nàng không ngoan độc một chút, liền sẽ bỏ lỡ một cái mạng.
"Không cần!" – Long Tiêu lớn tiếng hô, sau đó nhanh chóng bay về phía nàng, nhưng là cũng không dám đến gần.Hắn sợ rằng chỉ trong giây lát nàng sẽ biến mất trước mặt hắn.
“Được” – Nhất Hàng nhìn bóng dáng phía xa kia, quyết định của nàng khiến cho hắn rất đau lòng. Nhưng hắn sẽ không buông tha, kiên quyết xoay người, bóng dáng của hắn dần biến mất trong đêm.
Nhất Thuần ngơ ngác để đao xuống, tất cả sự việc trước mắt nàng giống như mơ vậy. Nước mắt nàng không ngừng rơi xuống, không biết vì sao nàng có chút thương tâm, lại càng không hiểu tại sao mình phải khóc.
Long Tiêu tiến lên ôm lấy nàng, hai cánh tay dùng sức ôm lấy thân hình nhỏ nhắn của nàng tựa như rất sợ hãi. Hắn sợ nếu hắn buông tay sẽ mất đi nàng, thật lâu không muốn buông ra.
Nhất Thuần mặc cho hắn ôm mình. Bây giờ nàng rất cần một người che chở cho nàng, nếu không nàng sẽ ngã xuống. Xuyên tới thế giới này, nàng cảm thấy thật mệt mỏi, mí mắt từ từ hạ xuống.
Mọi người trong viện sững sờ nhìn phản ứng của hoàng đế. Lưu Lâm đã theo hoàng đế mấy năm, nhưng khi nhìn đến phản ứng của hắn bây giờ, thiếu chút nữa cũng rớt mất con mắt, liền hung hăng trừng mắt nhìn bọn thị vệ. Đám thị vệ thức thời cúi đầu, lão thái y không dám tiến lên, không biết phải làm gì.
"Nô phi, nô phi, nàng tỉnh lại cho trẫm!" – Đột nhiên phát hiện người trong ngực có chút khác thường, bất kể kêu thế nào cũng không có đáp lại, nhìn nàng giống như một người đã chết.
Long Tiêu một lần nữa không khống chế được bản thân mình, quát to một tiếng:
“Ngự Y”
Ngự Y chạy tới, thấy sắc mặt tái nhợt của người nằm trong ngực hoàng đế, liền nhanh chóng bắt mạch cho nàng. Mạch đập đã sớm không còn, hắn đưa tay lên dò xét hơi thở của nàng, xem ra là không được. Hắn quỳ xuống đât nói:
“Xin hoàng thượng thứ tội, cựu thần vô năng!”
"Ngươi nói cái gì?"- Ánh mắt Long Tiêu mãnh liệt bắn về phía ngụ y, cực kỳ giống với ánh mắt của loài sói trong đêm tối.
Lão ngự y bị doạ liền sợ hãi, run rẩy nói:
“Cựu thần vô năng,xin hoàng thượng thứ tội!”
Long Tiêu nhìn người trong lòng, tâm như bị một thanh kiếm sắc bén đâm qua, đau thương nói không ra lời. Có lẽ, hắn thật sự rất kiêu ngạo, phải chờ đến khi mất đi mới biết được tầm quan trọng của nó. Hắn nhẹ nhàng đem nàng đặt xuống đất, ngay cả khi ở trên giướng hắn cũng chưa bao giờ dịu dàng như vậy.
Hắn xoay người rút kiếm chĩa về phía đại phu đang quỳ trên mặt đất, mọi người lập tức sợ hãi. Lưu Lâm cũng chưa từng nhìn thấy bộ dạng mất hết lí trí của hoàng thượng liền lập tứv quỳ xuống nói:
“Xin hoàng thượng khai ân”
Ánh mắt Long Tiêu đỏ rực, hắn từ từ giơ kiếm lên cao
"Khụ! Khụ!" – Nhất Thuầnvô lực ho khan một tiếng. Nàng vừa rồi cũng chưa có chết,chỉ là hơi choáng váng thôi. Đại phu này cũng thật là, vậy mà cũng nhìn không ra. Thật may là nàng tỉnh, nếu không đại phu này sớm trở thành vong hồn dưới kiếm rồi.
Một tiếng leng keng, thanh âm vang lên khi thanh kiếm rớt xuống đất. Long Tiêu dường như không tin vào tai của mình, ngồi xổm xuống nhìn Nhất Thuần. Khuôn mặt nàng hơi ửng đỏ, hàng lông mi cũa có chút rung động.
"Mở mắt!" - Hắn rất sợ đây tất cả chỉ là mơ, hắn múôn nàng mở mắt ra để chứng minh cho sự thật này.