"Vô Khương Nữ muốn mời hai người ăn trưa cùng, xin bệ hạ cùng Thiên cô nương nể mặt!" Nàng nhìn sắc mặt âm trầm của Nhất thuần, càng cố gắng lấy lòng.
"Cũng tốt!" Long Tiêu nhìn Nhất Thuần một chút, có chút đau lòng, hi vọng nàng mỗi ngày đều có thể thật vui vẻ.
"Lúc nãy mới vừa cùng tiểu công chúa ăn qua vài thứ, hồi cung lại được Thái hậu gọi đi ăn cùng, bây giờ còn chưa đói nên bệ hạ dùng một mình đi!" Nhất Thuần hiển nhiên không muốn cho nàng ta chút mặt mũi nào.
"Buổi sáng là đi tìm công chúa sao?" Long Tiêu chuyển sang hỏi Nhất Thuần, hắn không hy vọng nàng là do vô tình nói ra, mà là chân thành nói với hắn nàng đã đi đâu.
"Dạ, vốn là muốn nói cho ngươi biết chuyện đã xãy ra với tiểu công chúa, ai! Đợi buổi tối đi! Bệ hạ đi nhanh đi!" Nhất Thuần cố ý thay đổi khẩu vị của hắn, hiện tại cũng đã nói tiễn khách, Long Tiêu cũng chỉ có thể đợi đến buổi tối để nghe nàng kể chuyện thôi.
"Buổi tối chờ ta?" Long Tiêu hôn lên trán nàng một cái, liền dẫn Vô Khương Nữ ra cửa.
Một nhóm người lồng lộng hùng dũng đi xa, Nhất Thuần mới phát giác ra mình mệt chết đi được, hơi sức để nói chuyện cũng không có, nàng leo lên giường ôm thật chặt chăn gấm ngủ thiếp đi.
Vô Khương Nữ cũng không sung sướng được bao lâu, Long Tiêu còn chưa ăn xong bữa trưa, thì bị Thái hậu triệu kiến, không biết là có chuyện gì xảy ra.
Long Tiêu vội vàng hấp tấp chạy tới Tường Ninh cung thì thấy Thái hậu đang cùng bọn thị nữ đánh cờ vay? Thấy Long Tiêu tới, Thái hậu cho tất cả thị nữ lui ra, kéo Long Tiêu ngồi ở bên cạnh.
"Mẫu hậu, có có chuyện sao?" Long Tiêu hỏi.
"Không có chuyện gì thì không thể đến bồi mẫu hậu sao?" Thái hậu thở dài nói, hài tử lớn rồi không còn gần mẹ nữa!
"Là hoàng nhi bất hiếu, sau này hoàng nhi chắc chắn nhín chút thời gian đến thăm mẫu hậu!" Long Tiêu nghe Thái hậu nói như vậy, trong lòng cũng biết mình đuối lý, mỗi lần tới Tường Ninh cung đều là do thái hậu triệu tới.
"Hoàng nhi, đối với Thiên Nhất Thuần ngươi có tính toán gì hay không?" Thái hậu cũng không muốn dong dài, trở lại chủ đề chính.
"Mẫu hậu không phải đã biết rồi sao?" Long Tiêu hỏi ngược lại, dính đến chuyện của Thuần nhi, hắn luôn cảnh giác mọi người.
Nghe được thái độ không tốt trong giọng nói của Long Tiêu, Thái hậu cũng trầm trọng xuống, nhìn chằm chằm con cờ trên tay vẫn chưa hạ xuống, cảm thán, âm thanh như bình thường nói, "Hậu cung ba ngàn phi tần, ân huệ cùng hưởng, mới có thể tốt, nhưng Bổn cung cũng không muốn nàng bị tổn thương. Hoàng nhi, Bổn cung hiện tại có chút sợ, không phải sợ mất đi hậu cung ba ngàn phi tần, mà là sợ mất đi nàng, ngươi nếu không xử lý chuyện này cho thích đáng, hậu quả thật không thể nghĩ tới được!"
Những lời này, từng chữ đều biến thành đao nhọn, toàn bộ phốc, phốc, phốc, phốc, đâm vào lòng Long Tiêu. Hắn cũng không phải là không biết cục diện hôm nay, nhìn gió êm sóng lặng, thật ra thì tất cả các thế lực sớm đã nhắm vào Thuần nhi, hơi sơ sót một chút, sẽ lần nữa mất đi nàng. Những thứ này hắn đều biết, nhưng sau khi nghe những lời nhắc nhở của thái hậu, không hiểu vì sao mình lại dễ dàng kích động như thế, chỉ là nghe thấy lời nói thật lòng của Thái, đã kích động đến mức phải cắn chặt răng mới có thể không để cho thân thể run rẩy, âm thanh nuốt nước miếng ở trong cổ họng, bình thản mà nói, "Mẫu hậu, ngài thấy thế nào......"
"Ngươi là hoàng đế, thánh tâm độc đoán, ngươi quyết định đi, còn về phần Bổn cung, Bổn cung chắc chắn vì hoàng nhi mà suy nghĩ." Thái hậu khô khốc nói, nàng không phải hoài nghi năng lực của nhi tử, mà là sợ thời gian gần đây Nhất Thuần ngủ ở trong tẩm cung của Long Tiêu sẽ khiến các đại thần dị nghị! Nếu như tất cả cùng một lúc nhắm vào nàng, thì không biết chuyện gì sẽ xãy ra nữa.