"Công chúa, đến rồi!" Cỗ kiệu hào hoa dừng lại ở phủ Thừa Tướng.
"Phò mã đã trở về phủ rồi sao?" Tiểu Lâm công chúa ưu nhã đi xuống cỗ kiệu, nhìn quản gia quỳ trên mặt đất nghênh tiếp hỏi.
"Hồi công chúa, đã về - phò mã đã về!" Quản gia toát ra mồ hôi lạnh, cà lăm nói, quay đầu hướng nô tài sau lưng nháy mắt.
Quản gia mờ ám trùng hợp bị tiểu Lâm công chúa thấy, gương mặt vui vẻ trong giây lát thay đổi, gió lạnh vọt vào.
"Công chúa, ngài chậm một chút, cẩn thận ngã!" Quản gia vừa lau mồ hôi chạy vào phía trong viện.
"Các ngươi cút xa một chút cho ta, nô tài đáng chết!" Tiểu Lâm công chúa mắng, bước chân không có ý dừng lại, ngược lại càng nhanh hơn, nàng lấy trực giác của nữ nhân khẳng định, tướng công nàng khẳng định đã xảy ra chuyện gì.
Từ nhà chính chạy đến đá văn cửa phòng của tiểu thiếp ra, nhưng không phát hiện bóng dáng Lý Hưu Văn đâu, tiểu Lâm công chúa lại hướng Thiên viện chạy đi, đi theo sau nàng là một đám thị nữ.
Cửa Thiên viện có mấy đóa vừa được hái xuống không lâu lại bị Tiểu Hoa khi dễ vứt bỏ trên mặt đất, cửa phòng đóng chặt lại, tiểu Lâm công chúa bởi vì tức giận toàn thân run rẩy, lúc này không một người nào dám nói câu gì.
Một cước đá văng cửa phòng ra, thấy một nam một nữ quần áo không chỉnh tề kinh hoảng nhìn nàng.
"Lâm nhi tại sao ngươi lại trở về?" Lý Hưu Văn không thể tin được nhìn sắc mặt tái nhợt của tiểu Lâm công chúa, giống như là tự nói.
"Ha ha ha! Đúng nha, nếu ta không trở lại cũng sẽ không phá hư chuyện tốt của các ngươi!" Sự ngây thơ của Tiểu Lâm công chúa bởi vì tức giận mà vặn vẹo kinh khủng.
Tiểu Lâm công chúa cười điên cuồng, hướng về phía cô gái trước giường đi tới, cô gái cũng khiếp đảm không dám nhìn thẳng nàng.
"Các ngươi đều muốn phản bội ta, bỏ lại ta?" Một canh giờ trước bắt gặp Nhất Thuần cùng thị nữ ngủ cùng giường, bây giờ lại bắt gặp tướng công - đang làm chuyện tốt, tại sao tất cả mọi người đều đối với ta như vậy, tại sao.
"Bởi vì ngươi căn bản không đáng để yêu!" Cô gái không khống chế được trả lời.
"Vậy sao? Ha ha ha!" Tiểu Lâm công chúa điên cuồng cười, chợt gạt đao hướng cô gái trước mặt vung lên.
Trong phút chốc máu tươi theo chuôi đao chậm rãi nhỏ xuống.
"Không!" Lý Hưu Văn đau đớn la lên. Tình cảnh như thế, hắn cả đời này không thể quên được hình ảnh này ──
Một tiếng kêu thống khổ thảm thiết, một tiếng cười điên cuồng, nô tài đứng gần cửa bên ngoài phòng không một ai dám bước lên, quản gia đầu nhanh chóng đầy mồ hôi, ở ngoài phòng không ngừng dạo bước.
Thị vệ gác cửa chạy tới nói nhỏ bên tai quản gia, lại nghe quản gia nói: "Mau mau mời vào đi thôi!"
Một lúc sau, Thiên Nhất Thuần chạy tới, quản gia quỳ xuống đất: "Nô tài ra mắt Thiên cô nương, công chúa bọn họ trong phòng, ngài nhanh đi xem một chút đi!" Thiên Nhất Thuần, cái tên này công chúa ngày ngày đều giắt trong khóe miệng, đến Thái hậu cũng không được như vậy, biết chắc họ quan hệ không tầm thường, tình huống như thế cũng chỉ có nàng có thể giải quyết thôi.
Nghe được bên trong có tiếng vang, Nhất Thuần trực giác biết đã xảy ra chuyện, đẩy cửa vào nhà, trên đất một mảng máu đỏ tươi đập vào mi mắt. Tâm Nhất Thuần kinh sợ, đi trên đất khẽ run toàn thân, cùng với giọng cười điên cuồng của tiểu Lâm công chúa, còn có Lý Hưu Văn đau lòng đến sắp chết.
"Quản gia mau gọi ngự y!" Phản ứng đầu tiên của Nhất Thuần chính là cứu người, dù là lỗi gì, sinh mệnh cũng đều là do trời định.