Giữa trưa trời nắng gắt, chiếu vào người Nhất Thuần nhưng nàng lại không cảm thấy ấm áp chút nào. Bên cạnh truyền tới tiếng nói vô cùng nũng nịu của Long Tiêu, cảm giác lẽo lạnh từ lòng bàn chân vọt lên khiến toàn thân nàng run rẩy.
Mắt không có tinh khí như thường ngày, cả người xem ra rất mệt mỏi không thể chịu nổi, giống như bệnh nặng mới khỏi làm mọi người đau lòng.
"Thuần nhi, mệt mỏi hãy đi về nghỉ ngơi trước đi, ca khúc của con chờ lần sau Bổn cung mới thưởng thức vậy." Thái hậu nhìn ra lòng của Nhất Thuần không có ở đây, cô nương nghiêm túc như vậy, trường hợp này với nàng mà nói so cực hình còn đau khổ hơn, nhưng là nếu đã lựa chọn cuộc sống này, liền phải thích ứng với cách sống này thôi.
"Dạ!" Nhất Thuần khom người, xoay người đối với Long Tiêu thi lễ"Nhất Thuần xin được cáo lui trước!"
" được, nàng hãy nghỉ ngơi cho tốt!" Long Tiêu có chút không yên lòng dặn dò.
Lòng Nhất Thuần như bị búa mãnh liệt nện cho vài cái, sự dịu dàng này vốn không phải chỉ dành riêng cho nàng, mà thuộc về tất cả nữ nhân ở đây.
Trong tư tưởng của nàng, chuyện gì cũng có thể mềm lòng, duy chỉ có tình cảm không thể; có thể không thương, nhưng tuyệt đối không thể bố thí, nếu không sẽ chỉ làm cả hai cùng đau khổ, mà bây giờ đối mặt với chuyện này không phải là chuyện của hai người nữa rồi.
Nhất Thuần đau khổ, nữ nhân ở đây đều không tránh khỏi được, họ đem tất cả yêu cũng tập ở trên người một nam nhân, mà nam nhân ấy lại chia tình yêu của mình cho mọi người.
Tình yêu ở đây không chỉ bỏ ra, mà còn phải tranh đoạt mới có được.
Phần tình yêu này rốt cuộc có nên dành lại hay không, nàng muốn biết thứ tình cảm này có đáng giá để làm như vậy không, bất tri bất giác đã đi tới bên hồ, Nhất Thuần lẳng lặng nhìn mặt hồ.
Gió chợt nổi lên, hồ nước mùa xuân lăn tăn gợn sóng.
Không biết từ khi nào, đã đi tới Thanh Hà uyển, Nhất Thuần chậm rãi đi lại ghế, nhẹ nhàng ngồi xuống.
Ở thế kỷ hai mươi mốt, có một câu nói rất phổ biến: tình địch gặp nhau nhìn đỏ cả mắt. Mà ở cổ đại này, mỗi ngày cùng tình địch sinh hoạt chung một chỗ, cái gì dịu dàng, thiện lương, săn sóc, chỉ cần là nữ nhân những thứ này cũng chỉ là giả tạo.
Nghĩ tới đây, Nhất Thuần chỉ biết bật cười. Giọng cười khiến cho bọn thị nữ đi qua nhìn nàng bằng ánh mắt khác thường, hơn nữa cách đó không xa lại truyền tới tiếng rên rỉ từ trong lãnh cung.
Ánh trăng chiếu xuống đất, chứa sắc thái thần bí. Long Tiêu đứng ở phía trước cửa sổ ngẩng đầu lên nhìn trăng sáng, đang quỳ ở sau lưng len lén ngước lên nhìn nam tử đứng trước cửa sổ, lẳng lặng chờ đợi chỉ thị.
"Hắn vẫn còn tìm kiếm?" Long Tiêu như cũ hỏi.
"Hồi bệ hạ, dạ, vẫn chưa từng gián đoạn!" Nam tử quỳ trên mặt đất cẩn thận đáp trả.
"Thật đúng là chưa từ bỏ ý định a!" Long Tiêu tự nói, khuôn mặt biểu tình đáng sợ dọa người.
"Ngươi đã nói đúng như những gì ta dặn?" Long Tiêu hỏi lần nữa.
"Đúng vậy! Việc bệ hạ phân phó cũng làm xong!" Nam tử tiếp tục đáp trả.
"Đi xuống đi!" Long Tiêu phất tay một cái, nam tử lui ra.
"Tín vương gia sao? Trẫm thật muốn nhìn ngươi đến cùng có bao nhiều si tình! Ha ha ha!" Long Tiêu cuồng vọng cười to, hắn muốn khiến tên nam nhân có ý đồ đối với Nhất Thuần phải trả giá.
_________________