Đợi Nhất Thuần vào chổ ngồi, thi đấu liền bắt đầu.
Dùng khóe mắt len lén đánh giá chỗ ngồi của các phi tần, hôm nay tất cả chỗ ngồi đều đã hết, xem ra ai có thể đến đều đã đến hết. Đủ loại trang sức và trang phục cổ điển vô cùng thời thượng trước mắt, làm cho người ta mở rộng tầm mắt.
Đón nhận ánh mắt không thân thiện từ mọi người, Nhất Thuần cười khổ trong lòng. Ở trong cung, nữ nhân như ở trên chiến trường, không ai cùng phe với nhau, nếu có thì cũng chỉ là lợi dụng lẫn nhau mà thôi. Hiện tại, nàng đã trở thành kẻ thù chung của tất cả phi tần, cuộc sống sau này của nàng sẽ không còn buồn chán nữa.
Hết tiết mục này đến tiết mục khác, Từng nhóm giai nhân say mê biểu diễn trên sân khấu, sau đó đi xuống dưới, Nhất Thuần nhìn bọn họ vờ như đang thưởng thức để làm Thái hậu vui vẻ. Nhất Thuần mặc kệ như thế nào, nàng cũng nghiêm túc thưởng thức, đối với việc ca múa, nàng không tránh khỏi có hứng thú. Ở thế kỷ hai mươi mốt, trong hộp đêm, nàng chính là nữ vương GJ, si mê trước sự sống động của âm nhạc, điên cuồng biểu diễn kỷ thuật nhảy.
"Mẫu hậu thiên vị, thi đấu náo nhiệt như thế cũng không truyền Lâm nhi một tiếng?" Giọng nữ tức giận ở chỗ không xa truyền đến phá vỡ bầu không khí ồn ào. Chỉ thấy một cô gái mặc trang phục đỏ thẫm đi về phía thái hậu. Trên sân viện, các vị phi tần chậm rãi lui xuống nhường chổ cho nàng ta. Người tới chính là cô công chúa gian xảo, tiểu Lâm công chúa, đứa con nhỏ nhất của thái hậu.
"Thật không có quy củ!" Thái hậu cưng chiều liếc mắt.
"Lâm nhi nhớ mẫu hậu!" Tiểu công chúa đi tới trước mặt thái hậu xoay xoay thân thể, tính cách cực giống một đứa trẻ.
"Miệng con thật ngọt!" Thái hậu kéo tay của nàng qua, cưng chiều quan sát, dường như đã lâu chưa được gặp.
"Mẫu hậu, lời nói của Lâm nhi đều là thật!" Tiểu công chúa nhẹ nhàng lay lay tay Thái hậu.
"Một mình con chạy vào cung làm gì? Có phải Lý Hưu Văn khi dễ bảo bối của bổn cung hay không?" Thái hậu vờ như rất tức giận hỏi.
“Không phải đâu, hôm nay chàng ấy vào triều từ sớm lúc này còn chưa có về, làm sao có thể khi dễ con chứ?" Tiểu công chúa bất mãn lời nói của Thái hậu, càng không muốn phu quân của mình bị trừng phạt, nàng chờ rất lâu mới gả được cho lang quân như ý của mình.
"A, thì ra là như vậy!" Thái hậu cơ hồ không nhịn được thiếu chút nữa bật cười, con mình lấy được người chúng yêu, bà cảm thấy thật cao hứng.
"Mẫu hậu?" Tiểu công chúa xấu hổ lên tiếng phản đối.
"Được rồi, được rồi, không nói nữa, mau đến đây ngồi xuống cùng ta xem đi!" Thái hậu nhịn cười, đề nghị.
Tiểu công chúa xoay người đi tới trước mặt Nhất Thuần "Ta nghĩ ngươi chính là Thiên Nhất Thuần cô nương?" Ánh mắt kiêng dè nhìn Nhất Thuần, trong lòng càng thêm cả kinh, quả nhiên như trong tin đồn, một cô gái thần bì, có khi còn đẹp hơn cả lời đồn, mái tóc giống như tơ vàng, đẹp huyền ảo như trong tranh.
"Chính là tại hạ!" Nhất Thuần đứng dậy đáp lời. Mắt thấy tiểu công chúa trước mặt thấp hơn mình nhiều, không nghĩ tới nàng nhanh như vậy liền gả cho Lý Hưu Văn, nhớ trước kia Mộng Phàm từng nói, Minh công chúa và tiểu Lâm công chúa cùng yêu thích tể tướng Lý Hưu Văn, Thái hậu vì mặt mũi vẫn không chịu chấp nhận, bây giờ tiểu Lâm công chúa lại gả cho Lý Hưu Văn xem ra là do Minh công chúa nhường lại.