"Ừm!" Nhất Thuần hừ nhẹ một tiếng, nhắm chặt mắt lai.
Nàng có thể cảm thấy cặp mắt đầy lửa dục của hắn đang nhìn nàng một cách chăm chú, bị nhìn như vậy làm nàng không tự chủ được ôm chặt mình, cơ thể mỏng manh của nàng dường như bị đôi mắt ấy nhìn xuyên thấu đến tận bên trong.
Long Tiêu nhìn thấy lông mi của nàng vì bất an mà lay động, đau lòng không nói nên lời, nếu không có chuyện này, thì hiện tại Thuần nhi cũng sẽ không có biểu hiện bất an như thế này, tạo hóa thật trêu ngươi, nhưng hắn phải cảm tạ trời xanh, đã cho họ có cơ hội bắt đầu lại lần nữa.
Hơi thở nóng rực của hắn phà vào mặt nàng, tim Nhất Thuần càng thêm phiền muộn, nàng không hiểu tại sao lại như vậy, người trước mặt chính là người mà nàng từng yêu đến chết đi sống lại, nhưng do sự bất an và sợ hãi đã làm thay đổi hạnh phúc của nàng, bây giờ tất cả giống như một giấc mơ, nàng sợ sau khi tỉnh lại cái gì cũng không có, lại càng sợ người trước mắt sẽ biến mất. Nàng nhẹ nhàng xoay người sang chỗ khác, đưa lưng về phía hắn.
Long Tiêu buộc chặt hai cánh tay, hơi thở nóng rực thổi lất phất vào gáy nàng, làm nàng không khỏi sửng sốt.
Long Tiêu cảm thấy người phụ nữ này thật cương trực, hắn ôm Nhất Thuần chặt hơn, hắn sợ, thật sợ lại mất nàng một lần nữa.
Hai người đều mang tâm sự riêng mà trải qua một đêm dài, điều duy nhất giống nhau là cả hai đều sợ đây thực sự chỉ là giấc mơ!
Sáng sớm hôm sau
"Thái hậu có lệnh, truyền Thiên cô nương đến Tường Ninh cung xem các phi tần biểu diển tài nghệ." Sáng sớm liền nghe thấy giọng của công công ở bên ngoài truyền chỉ, Nhất Thuần nhanh chóng rửa mặt xong.
Thấy Nhất Thuần ra ngoài, công công liền cười nịnh nọt nói với Nhất Thuần: "Thiên cô nương xin mời!"
"Làm phiền công công rồi!" Nhất Thuần khẽ mỉm cười, nói một câu khách sáo.
"Thiên cô nương khách khí, đây là việc nô tài nên làm." Công công vẫn cười nịnh nọt nói, hắn đã ở trong cung này cả đời, lần đầu tiên gặp qua một nữ tử đồng thời có thể lọt vào mắt xanh của bệ hạ cùng Thái hậu, nhìn vị nữ tử trước mắt này hắn thật không thể tin nổi, hắn bội phục trong lòng.
Cả hai cứ khách sáo như vậy, cho đến khi gần đến Tường Ninh cung, từ xa liền nghe được tiếng nhạc truyền đến.
"Xem ra những ngày sau này sẽ không nhàm chán nữa rồi, hừ!" Nhất Thuần nghĩ, không tự chủ được cười khẽ một tiếng.
"Cô nương?" Công công không hiểu nhắc nhở.
"Đi thôi!" Nhất Thuần nhẹ lắc đầu, cây trâm hoa bằng vàng va chạm vào nhau phát ra thanh âm.
"Thiên Nhất Thuần ra mắt Thái hậu, Thái hậu thiên tuế!" Nhất Thuần đi vào, thi lễ nói.
"đến rồi sao, con mau lại đây!" Thấy Nhất Thuần đi vào, hai mắt Thái hậu liền sáng lên, chưa từng rời khỏi Nhất Thuần, giống như một người mẹ nhìn con của mình, thân thiết mà lại hạnh phúc.
Nhất Thuần cười trong lòng, chậm rãi bước lên phía trước.
Trên điện các vị Tần phi bất mãn, nhưng chỉ có thể để ở trong lòng, Thiên Nhất Thuần ở trong cung đã vài ngày, nhưng vẫn chưa được phong tước vị, trước kia phong là Nô phi, hiện nay còn có ai dám xưng hô như vậy với nàng. Thái hậu lại xem nàng như con, như vậy càng không người nào dám lỗ mãng với nàng rồi, huống chi nàng cũng không dễ chọc...