Không biết đã trải qua bao lâu, Nhất Thuần mở to hai mắt nhìn trần nhà đếm cọc gỗ.
Long Tiêu xử lý xong đống tấu chương quan trọng, nặng nề thở ra một hơi, trà cũng không muốn uống một hớp, lập tức khởi giá trở về tẩm cung.
"Nô tài ra mắt bệ hạ, bệ hạ vạn tuế!" thái giám trong cung Thái hậu quỳ gối giữa đường hành lễ.
" Miễn lễ!" Long Tiêu hơi nhíu lông mày, hắn muốn xem thử bọn nô tài này có chuyện quan trọng gì, nếu không hắn sẽ bọn chúng biết dám cản đường hoàng thượng sẽ có kết quả như thể nào.
"Bệ hạ, Thái hậu truyền ý chỉ, xin bệ hạ di giá Tường Ninh cung!" Lão thái giám cẩn thận truyền chỉ.
"Đã biết, ngươi hồi thái hậu, trẫm sẽ qua ngay!." Long Tiêu một lòng muốn bay đến bên cạnh Nhất Thuần, hiện tại chuyện hắn muốn làm nhất đó chính là lập tức có thể nhìn thấy nàng.
"Bệ hạ, Thái hậu có ý chỉ xin bệ hạ theo nô tài cùng trở về Tường Ninh cung!" Lão thái giám vạn bất đắc dĩ liên tục ngăn trở, hắn không thể không thấy sắc mặt bệ hạ u tối dọa người.
"Khởi giá Tường Ninh cung!" Long Tiêu trong lòng không hề muốn, nhưng ý chỉ của Thái hậu tất nhiên cũng không có cách nào kháng cự.
Lúc này Tường Ninh cung nội các phi tần tam phẩm trở lên đều đang đợi, một lòng chỉ đặt tên người Long Tiêu còn chưa tới.
"Bệ hạ giá lâm!" Lão thái giám nâng cao giọng nói lớn
Các vị phi tần lập tức đứng dậy chạy nhanh đến hành lễ, trên mặt ngẫu nhiên bày ra nhiều bộ dạng trìu mến dịu dàng khác nhau, chỉ cần là bệ hạ liếc mắt nhìn, họ cũng cảm thấy đáng giá.
Long Tiêu trực tiếp ngồi lên chủ tọa, nhìn cũng không nhìn một cái đám phi tần đang đứng ở cửa,có thể thấy được lòng của hắn có bao nhiêu si tình, xoay người thấy mặt Thái hậu cười vui vẻ, chỉ biết thở dài.
"Hoàng nhi thỉnh an mẫu hậu!"
"Hoàng nhi gần đây quốc sự bận rộn, cũng đừng lơ là thân thể!" Thái hậu tự đáy lòng quan tâm, có lẽ cho dù trong gia tộc Đế vương có lãnh khốc vô tình cỡ nào cũng không thể nhiễm bẩn được tình mẫu tử thiêng liêng.
"Hoàng nhi nhớ kỹ." Long Tiêu có chút chột dạ, mấy ngày nay hắn tự mình xuất cung tìm Nhất Thuần, làm gì có quốc sự bận rộn.
"Đều đến đông đủ rồi, chúng ta ăn bữa cơm đoàn viên đi!" Thái hậu vỗ vỗ tay Long Tiêu, nói.
Long Tiêu thấy chỗ ngồi trống bên tay phải Thái hậu, không biết còn có nhân vật quan trọng nào muốn vị hoàng đế là hắn đây chờ đợi.
Lúc gần tới giờ dùng bữa tối, Thái hậu có ý chỉ tuyên Thiên cô nương đi tới Tường Ninh cung dùng bữa.
Trải qua hơn một canh giờ tắm rửa thay quần áo, rốt cuộc cũng chỉnh trang xong.
Nhất Thuần nhìn mình trong gương đồng, thở dài bất đắc dĩ, nàng không biết Tường Ninh trong cung Thái hậu là nhân vật như thế nào, nhưng cho dù là núi đao biển lửa, nàng cũng nhất định phải đi.
"Thiên cô nương đến!" Lão thái giám lại nâng cao giọng một lần nữa.
Đang cùng Thái hậu trò chuyện, Long Tiêu không thể tin được lỗ tai của mình, gắt gao nhìn về hướng cửa.
Nhất Thuần không nhanh không chậm tiến lên, mặt không chút thay đổi thi lễ: "Thiên Nhất Thuần ra mắt Thái hậu, Thái hậu cát tường!"
Thấy Nhất Thuần dáng vẻ bình tĩnh, càng làm cho Thái hậu bội phục, nhớ lần đầu tiên nhìn thấy nàng, nàng đang ởtrong trạng thái hôn mê, sắc mặt tái nhợt cũng không che giấu được vẻ đẹp tuyệt thế kia, hiện tại tỉ mỉ quan sát làm cho người ta không thể không thở dốc vì kinh ngạc, khí chất đặc biệt từ bên trong tản mát ra, áp chế người bên cạnh phải thất sắc.