Xuyên Qua Làm Tình Nhân Của Hoàng Đế!

Chương 103: Trong lòng thê lương




Nhất Thuần vừa muốn ngồi dậy, lại nhìn thấy Long Tiêu trước uống vào một hớp sau lại đem môi dời đến bên miệng nàng.

"Đừng, ta tự mình uống!" Nhất Thuần không chút nghĩ ngợi đưa tay đẩy hắn ra, sau đó cướp lấy ly tử sa (1) tự mình uống.

(1) Tử sa (một loại đất sét, có nhiều ở Nghi Hưng, tỉnh Giang Tô. Đất rất mịn, hàm lượng sắt cao, sau khi nung có màu nâu đỏ, tím đen. Chủ yếu dùng làm đồ trà)

Long Tiêu chỉ có thể đành nuốt nước xuống, rồi sau đó cưng chiều cười một tiếng, cũng không ý trách cứ.

Nước mát  vào bụng, Nhất Thuần cảm thấy tốt hơn nhiều, hít sâu một hơi, Long Tiêu nhận lấy tử sa ly, dìu nàng nằm xuống nói: "Ngủ thêm một lúc nữa đi, bữa tối ta sẽ gọi nàng dậy

"Được, vậy bệ hạ đi làm việc của mình đi!" Nhất Thuần xoay người đưa lưng về phía Long Tiêu.

"Không cần nóng nảy, ta ở chỗ này cùng nàng!" Long Tiêu vì nàng kéo lên chỉnh lại chăn gấm rồi dịu dàng nói.

"Không cần, ta đang ngủ, cũng không phải là muốn đi đâu, bệ hạ mau rời đi đi!" Nhất Thuần xoay người, ánh mắt xao đông của nàng nhìn thẳng vào hắn.

Nhìn ra nàng kiên quyết, Long Tiêu cưng chiều  xoa xoa tóc của nàng, đây là động tác trước kia hắn thích nhất, mỗi cử động nho nhỏ thôi cũng đủ lay động biết bao nhiêu tình cảm của hắn, nàng cư nhiên lại không biết.

"Được!" Long Tiêu đem cánh tay nàng đang lộ ra lần nữa đắp chăn gấm phủ lên, cúi đầu ở trên trán nàng ấn xuống một nụ hôn, hài lòng đứng dậy, hướng về phía thị nữ giao phó kỹ lưởng một lần rồi mới lưu luyến ra cửa.

Nhất Thuần có chút thất vọng, nàng đang đợi hắn một lời giải thích, lại trì trệ không nghe thấy được, chẳng lẽ lòng hắn không bất an hay sao? Vẫn cảm thấy đối với nàng làm mấy chuyện này là chuyện đương nhiên hay sao? Lòng của nàng lại bắt đầu đau đớn, gia tộc đế vương thực tình vốn chỉ có thể gặp mà không thể cầu, nàng là hy vọng xa vời thôi.

Nàng lại bắt đầu bệnh cũ, ngẩn người!

Không biết nên Tín bây giờ ra sao? Ít nhất hiện tại chắc chắn đang vội vàng đi tìm nàng, tại sao lúc nào hắn cũng lo lắng cho nàng, tấm lòng thành đó của hắn chưa bao giờ được nàng hồi báo, nhưng hắn cũng chưa bao giờ mở miệng hướng nàng muốn cái gì, cũng giống như Nhất Hàng ca ca, Hudson ca ca, bọn họ chỉ là yên lặng bảo vệ nàng, mà nàng thì lại yên lăng chờ đợi một người khác, đây rốt cuộc là ông trời đang trêu ngươi nàng hay là sự tăm tối trong số mạng? nàng tự giễu cười cười, trong lòng vô cùng thê lương.

Nhất Thuần lại bắt đầu nhớ tới Long Tiêu, nhớ tới gương mặt cô tịch của hắn chìm trong màn mưa, lòng của nàng liền xuất hiện một trận tê dại. Lẽ ra hắn không thể nào  tịch mịch mới đúng, vậy thì là vì cái gì?

Nàng vuốt lồng ngực của mình, cảm nhận được nơi đó truyền tới sự rung động, nhắm mắt lại, nghĩ tới hắn, sự lạnh nhạt sâu sắc trog lòng của nàng cũng trở nên mềm mại.

Sự mong đợi nhung nhớ vô thanh vô thức này, không tự giác từ trong lòng toát ra, nàng không phải là không biết điều này đại biểu cho cái gì, chỉ là nàng không thắng được lòng mình, thật ra thì tình yêu vốn chính là vô lý nhhư vậy, không có cái gọi là công bằng.

Nàng cũng từng đem lấy chính mình làm thành vũ khí, nhưng nghĩ tới lúc Long Tiêu nhìn nàng mang theo nụ cười nhẹ nhàng, một bộ dáng vô hại, cũng là khi đối mặt hắn, lòng nàng lại phải chuẩn bị vũ khí nhiều hơn so với khi đối mặt với người khác.

Bởi vì chỉ cần hắn thoáng một câu nói, một ánh mắt, thậm chí chỉ cần một nụ cười, cũng sẽ làm cho phòng vệ kiên cố trong lòng nàng tan rã.

Nghĩ tới đây Nhất Thuần không tự chủ được bật cười, xem ra chính mình thật bị hắn nuốt chửng rồi, cũng không biết kể từ khi nào thì bắt đầu, nàng cũng giống như nữ nhân cổ đại trở nên bảo thủ như vậy.