Con ngựa ở trong mưa chạy băng băng, chở hai hình bóng đang dựa vào nhau đầy gắn bó.
Hoàng cung Ân quốc...
Hai ngày hai đêm không ngừng nghỉ, rốt cuộckhi mặt trời lặn cũng đã tới được hoàng cung. Nhất Thuần lại bởi vì hai ngày qua phải đi trong mưa, mệt nhọc cũng lạnh giá đã chìm vào hôn mê.
Trong hoàng cung rông lớn bây giờ lại loạn thành một đoàn, tất cả các ngự y cung nội đang run run quỳ gối dưới long sàng.
Long Tiêu ngày đêm thủ hộ ở trước long sàng, không còn giống trong quá khứ tuỳ ý làm loạn nữa, chỉ là lẳng lặng nhìn giai nhân nằm trên long sàng, trong mắt là một mảng trầm tư, làm cho người ta hoài nghi -- hắn có phải là hoàng đế của Ân quốc hay không?
Chưa từng nhìn thấy hoàng thượng như vậy bao giờ, cho nên hắn càng làm cho người ta sinh ra sợ hãi.
Nhất Thuần nỗ lực mở hai mắt ra, ánh mắt trống rỗngcủa từ từ thu về tiêu cự. Đập vào mắt nàng là một phòng minh hoàng (2), cái nơi vừa quen thuộc vừa xa lạ này đã chứng kiến nàng yêu và hận như thế nào, có nụ cười và cũng có nước mắt.
(2) phòng toàn màu vàng sáng rực.
"Đã tỉnh rồi hả?" giọng nam khàn khàn, không khó liền có thể nghe ra sự nóng nảy cùng kích động bên trong, quen thuộc tới mức khiến nàng động lòng.
Là hắn, Long Tiêu. Gương mặt tiều tụy, lại tràn ngập niềm vui phát ra từ nội tâm.
"Để cho bệ hạ phải lo lắng rồi!" Nhất Thuần thản nhiên nói, lời nói khách khí lạnh nhạt như muốn xây một thành đồng vách sắt, để có thể ngăn cách hắn với nàng.
Long Tiêu đau lòng khẽ vuốt gương mặt của nàng, cưng chiều yếu ớt nói: "Đều là ta không tốt, lơ là thân thể của nàng."
Các vị ngự y đang quỳ dưới long sàng cằm cũng đã rớt xuống đất, lúc nào thì gặp mặt qua bệ hạ có gương mặt dịu dàng như thế, còn đang trước mặt một nữ tử tự xưng là ‘ ta ’, như vậy thái độ rõ ràng chính là đang nhận lỗi sao? Chẳng lẽ mặt trời mọc từ hướng tây?
Nhất Thuần quay đầu, không nhìn hắn, những lời này lại một lần nữa đem vết thương đang kết vảy xé nát ra, ép nàng lần nữa phải đối mặt với vết thương máu chảy đầm đìa.
Hắn làm việc vĩnh viễn đều là như vậy, chỉ cần hắn quyết định liền nhất định phải thi hành, hắn từng bận tâm qua thân thể của nàng sao? Ngay cả ruột thịt máu mủ mình hắn cũng có thể không cần, hắn còn có thể bận tâm cái gì?
Biết rõ là lửa lại cứ muốn nhào qua, chẳng lẽ đây chính là tự làm tự chịu?
Long Tiêu thấy nàng không nói lời nào, liền cho rằng nàng là mệt mỏi, nói: "Ngủ đi, ta ở chỗ này cùng với nàng!"
Đảo mắt thấy ngự y quỳ đầy đất, Long Tiêu phất tay một cái đuổi lui ngự y, ngự y từng người một so con chuột chuồn còn nhanh hơn, rất sợ bệ hạ chợt vòng vo đổi ý, như vậy đầu của bọn họ liền không phải đổi chỗ sao?
Nàng liên tục hai ngày không có tỉnh lại, Long Tiêu không thể không gấp, hắn càng muốn đem bầy lang băm này toàn bộ đưa về dưỡng lão, nhưng hắn càng sợ ảnh hưởng đến giai nhân trên giường, cho dù nàng ở trong mộng, hắn cũng muốn cho nàng một giấc mơ an tĩnh ấm áp
Cùng nàng một chỗ, Long Tiêu luôn có thể cảm nhận được sự nhẹ nhõm cùng yêu thương trước nay chưa từng có, nàng có thể làm dịu được dã tâm hừng hực trong lòng hắn, cũng có thể yên tâm ở bên nàng mà không chút lòng nghi kị.
"Khụ khụ!" Miệng thật là khô đắng! sau khi tỉnh lại, Nhất Thuần cảm giác mình giống như phải ăn năm cân Hoàng Liên (1) vậy.
(1) Hoàng Liên là tên một vị thuốc đông y, có vị cực kỳ đắng.
"Mang nước lại!" Nhìn nàng nhăn mày nhíu mắt ho khan hai tiếng, liền biết nguyên nhân là mới vừa uống thuốc, nhớ lại nàng vốn là sợ đắng, nếu không phải là do nàng đang mê man ngủ, Long Tiêu phải dùng miệng mớm thuốc cho nàng, chỉ chắc sợ là nàng sẽ không chịu uống.
Sự yêu thương nhỏ bé này, nàng không thể cảm động, đó nhất định chỉ là đang lừa mình dối người mà thôi.