“Nơi đó rất vui sao?” - Thực nhi chớp to mắt, không che giấu được lòng hiếu kì.
“Ừ! Có lẽ là vậy” - Chỉ cần vui vẻ chơi đùa ở đó…Nhất Thuần suy nghĩ.
Đến tột cùng nàng tới đây đã bao lâu, không có người nào có khả năng cho nàng biết được, thế nhưng sau đó nàng mới biết rằng, chính mình nằm trên long sàn hôn mê năm ngày, nơi mà hàng vạn nữ nhân mong muốn bò lên.
“Cô nương, kia quê hương của người có nhạc khúc chứ?”
“Ha ha, nhạc khúc sao? Các ngươi có loại nhạc cụ nào không?” - Bọn họ hỏi nàng, làm cho nàng có một chút vui vẻ, có lẽ là do nàng yêu thích đi.
“Có nhiều ạ, người có muốn một loại.” - Bọn họ gãi đầu khổ sở nói
“Đàn tranh là tốt rồi.” - Nhất Thuần tùy tiện nói, nàng muốn dùng âm nhạc để vượt qua cái buổi trưa gian lao này.
Thấy nàng phân phó, tiểu Bạch liền nhanh chóng đem đàn tranh đến.
“Thủ khúc này có tên gọi lả ‘Hôn lễ trong mộng’” - Nhất Thuần ngồi xuống tựa như đang ngồi xuống bên cạnh đàn dương cầm, hướng chào khán giả, sau đó trình diễn thủ khúc này. Dùng nhạc cụ cổ xưa trình diễn kiệt tác âm nhạc Phương Tây, hiệu quả hẳn là rất tuyệt đi! Nàng thực mong đợi!
Sáu cái tỳ nữ lẳng lặng đứng nghe, trong nội tâm thầm thán phục, tâm trạng sợ hãi lúc đầu đã bị tan biến bởi cái âm nhạc tuyệt vời kia, nàng cảm nhận được bàn tay chú rễ đang kéo mình tiến lên Mục sư, dưới ánh trăng mỹ lệ mà tuyên thệ, cùng sống trong một nước hạnh phúc và tự do.
Một khúc đánh xong, bọn họ vẫn còn ở trong mộng! Nhất Thuần không nghĩ là sẽ quấy rối giây phút hạnh phúc của họ,liền lặng lẽ đứng dậy, tiến về phía cửa.
“Muốn đi đâu?” - Cửa vừa mở liền chạm mặt với hắn.
Nhìn thẳng cặp mắt kia tản ra ánh sáng, ma tính hấp dẫn, khó trách đám nữ nhân lại cam tâm tình nguyện thuần phục dưới chân hắn, có lẽ bản thân hắn cũng có một sức quyến rũ rất lớn.
“Hoàng thượng” – Sáu vị tỳ nừ quỳ xuống hành lễ.
“Thu dọn xong chưa? Uống thuốc rồi sao?” – Long Tiêu chống lại ánh mặt của nàng, rất ít nữ nhân khi đối mặt với hắn vẫn bình tĩnh, vững vàng, hơn nữa lúc nào cũng lạnh lùng. Hắn áp chế cơn thịnh nộ, trong đầu liền nhắc nhở chính mình không cần vì một cái nô tỳ nhỏ bé mà tức giận.
“Hoàng thượng quay lại, cô nương cũng đã thu dọn xong rồi! Còn thuốc đã bị Linh phi nương nương đem đi đổ!” - Dung nhi quỳ lên mặt đất đáp lời.
“Phải không? Có chuyện như vậy? Vậy thì nhanh chóng đi chuẩn bị thêm một phần.” – Long Tiêu chậm nói, lúc này không ai có thể nhìn thấy tâm tình của hắn đang suy nghĩ gì.
“Ta không uống” - Thái độ của Nhất Thuần nói cho hắn biết, chuẩn bị cũng là tốn công.
“Thiên Nhất Thuần, ngươi tốt nhất đừng khiêu chiến với nhẫn nại của trẫm.” – Hắn ép nàng dồn vào góc tường, cầm lấy quai hàm trắng mịn của nàng, quay đầu nhìn xem một chút, tất cả đều gọn gàng sạch sẽ như thường ngày,liền nói:
“Xem ra, ngươi rất xứng làm nô tỳ của trẫm.”
“Tránh xa ta một chút.” - Thái độ của Nhất Thuần vẫn như cũ lạnh lùng.
Nhưng hắn hắn ngày càng dựa sát vào nàng, đây cũng là muốn khiêu chiến tính nhẫn nại của nàng thôi. Trên người nàng từ đầu đến eo, không dùng bất luận một đồ trang sức nào, ánh mắt lạnh lùng, khuôn mặt đau buồn, lông mi dài, che lấp con ngươi, da thịt có chút xanh cao, bộ dáng điềm đạn đáng yêu, ngày cả nữ nhân còn phải rung động, huống chi là hắn?
Nàng ngừng thở, hơi thở nóng bỏng của hắn phả lên gương mặt nàng, khiến cho suy nghĩ của nàng bị phân tán, tim nàng đập liên hồi, khuôn mặt như bị hỏa thiêu.
“A…………..” - Cơ thể nàng đột nhiên cứng ngắc, lại giằng co, môi của hắn áp vào môi nàng giằng co, mút lấy, dường như ngang tàn muốn tìm kiếm một chút phản ứng của nàng.
Nàng bị chọc tức khiến cho hai gò má đỏ lên, cảm nhận được trên môi vẫn còn dấu vết hương, hương vị của hắn, khiến cho nàng cảm thấy nàng giống như đang bị khuất phục.
“A! Ngươi…..cắn trẫm” - hắn ly khai khỏi môi nàng, che miệng lại, đầu lưỡi nếm được vị mặn, nữ nhân này lại dám cắn nát môi hắn. Hắn hôn qua vô số nữ nhân, nay lại bị một cái nô tỳ cắn cho bị thương, nếu bị truyền ra ngoài sẽ trở thành lịch sử buồn cười nhất của Ân quốc sao.
“Nam nhân vô sỉ” - Nàng bị chọc tức đến mức khiến cho cả người phải run rẩy, đám tỳ nữ không hiểu tại sao nàng lại tức giận như vậy, chỉ cần có thể lấy được sủng ái của hoàng thượng, sau này còn phải lo cái gì nữa.
“Tất cả cút ra ngoài cho ta” - Long Tiêu tức giận, thật giống như một con Hùng sư trong sa mạc gầm hét, thật là đáng sợ!
Tất cả tỷ nữ chạy chối chết, Nhất Thuần càng không có lý do để lưu lại, thân thể từ từ hướng về phía cửa lui ra.