Lúc hai người Tằng Tử Phu, Thạch Lai Phúc xách bao lớn bao nhỏ đi về nhà, ở hậu viện Vương
Lan nhìn thấy mà đỏ mắt. Cũng nghe nói Tằng Tử Phu đang bán hoa cài đầu
và câu đối xuân, thân thích nhà mẹ đẻ bên kia của mình ở trong thành đã
nhìn qua, nghe nói kiếm được không ít bạc đâu, cũng không biết bọn họ từ nơi nào kiếm được hàng tốt.
Buồn bực trở về nhà, thấy Thạch Lai
Qúy ngồi ở trên giường hút thuốc, trong lòng Vương Lan càng thêm tức:
"Ngươi xem một chút, ca ca ngươi, cũng không coi ngươi là đệ đệ, có biện pháp kiếm tiền thì tìm nhà lão Vương cách vách mà hợp tác, cũng không
đi tìm ngươi. Ta nghe được nhà mẹ đẻ ta nói rồi, thời gian trước bọn họ
đi hợp chợ bán được không ít tiền. Sinh ý thật là tốt. Hừ! Còn là huynh
đệ ruột đấy, ngay cả một chút cũng không để lộ."
Thạch Lai Qúy
nghe xong lời này trong lòng vẫn là có chút không dễ chịu, dù sao cũng
là ca ca ruột của mình. Nhưng từ lúc phân gia, lại cùng nhà lão Vương đi lại nhiều hơn với mình cái thân đệ đệ này, nhưng mà nghĩ lại, cũng biết đều do lão bà nương hỏng bét của mình. Vừa nghe lời Vương Lan nói...,
trong lòng cũng nổi lên cơn tức: "Câm miệng! Vừa mới sống qua thời gian yên ổn được hai ngày, ngươi lại muốn thêu dệt chuyện nữa phải không?
Nếu không phải lúc trước ngươi huyên náo muốn ở riêng, lại làm trọng
thương đại tẩu, thì sao cũng sẽ không biến thành cái dạng này. Ngươi còn có mặt mũi nói sao."
Vương Lan vừa nghe xong, trong lòng càng
thêm không dễ chịu: "Cái gì gọi là ta gây rối chứ, ban ngày đại tẩu tự
nhốt mình ở trong phòng, còn khóa cửa, đại ca ta là người thành thật, ai biết bên trong có dấu người không. Hơn nữa, người ngay thẳng không sợ
nói sai. Nếu không có chuyện mờ ám, đại tẩu phải dùng tới tự sát sao?
Còn nói ta à!"
Thạch Lai Qúy nhíu mày: "Ngươi nhanh câm miệng
lại. Nếu qua năm mới còn sống không yên ổn, đến lúc đó đừng nói là phải
cưới bình thê. Ngươi liền trực tiếp đi trở về nhà mẹ đẻ đi!" Lúc này,
Thạch Lai Qúy cũng cảm giác buồn bực sâu sắc, cũng hiểu rõ cưới vợ phải
lấy vợ hiền. Bộ dáng đẹp có gì tác dụng gì chứ. Nếu không phải bà vợ gây chuyện huyên náo này, sao mình có thể như vậy? Hiện tại trong lòng
nương đối với chính mình cũng không hài lòng. Còn không bằng lúc trước
nghe lời bà mối nói..., cưới cô nương nhà Thạch Ngũ cùng thôn cho rồi,
tốt xấu gì cũng biết rõ lai lịch! Người kia cũng đã gặp qua, chỉ là bộ
dáng có chút bình thường, nhưng là không xấu.
Trước kia cảm thấy
Vương Lan lớn lên xinh đẹp, chỉ là đại tẩu vừa vào cửa mới biết được ánh mắt mình thiển cận. Vì sao kêu dáng vẻ xinh đẹp, đại tẩu như vậy mới
gọi là xinh đẹp. Lại là người biết cách sống, hiện tại cuộc sống gia
đình đại ca trôi qua càng ngày càng náo nhiệt. Nhìn mình một cái, phụ nữ của mình lại làm những chuyện kia, nếu đổi mình thành đại ca, chắc hẳn
đã sớm chặt đứt quan hệ. Còn chưa nói là đưa cho mình câu đối xuân, cho
dù có chạm mặt cũng không cần chào hỏi. Cũng khó trách người ta có biện
pháp kiếm tiền cũng không gọi mình, bà nương của mình có cái dạng gì
chính mình còn không rõ ràng sao? Đại ca bên kia cũng là sợ dẫn đến
phiền toái! Ai......
Vốn Vương Lan cũng không phải là loại
người sống yên ổn, vừa nghe cưới bình thê, thì đàng hoàng được vài ngày. Chẳng qua gần đây cũng không thấy động tĩnh gì, ngẫm lại cũng chỉ cảm
thấy là hù dọa mình thôi. Mà vừa nghe được lời nói của Thạch Lai Qúy,
náo loạn hồi lâu ngược lại nàng ta lại lo lắng thực sự cưới bình thê.
Lại bắt đầu khóc rống: "Thạch Lai Phúc ngươi thật giỏi hả? Ngươi thật
độc ác mà. Ngươi nhớ thương hồ ly tinh nào rồi. Bình thê, nương cũng
không nói ra, ngươi lại chủ động nhắc tới rồi. Lòng dạ méo mó của ngươi
ta còn không biết sao? Nghĩ muốn hưởng tề nhân chi phúc hả? Ngươi nằm
mơ! Nếu ngươi dám lấy bình thê, ta liền... Ta liền chết cho ngươi
xem!"
Thạch Lai Qúy nghe những lời quở trách này, trong lòng nổi
nóng, đứng lên liền cho Vương Lan một cái tát: "Câm miệng cho ta! Sắp
sang năm mới khóc lóc gì! Muốn chết liền chết đi!"
Vương Lan bị
Thạch Lai Qúy tát một cái té ngã trên mặt đất, vốn còn muốn phản bác,
nhưng chợt cảm thấy được đau đớn từ bụng mình...... Ôm bụng lăn lộn ngay trên mặt đất. Thạch Lai Qúy vừa thấy, trên mặt đất nhiễm hồng.
Trong lòng run lên...... Đây không phải có hài tử đi. Vội vàng lo
lắng chạy đến Tiền viện gọi hai người Thạch Lai Phúc, Tằng Tử Phu. Thạch Lý thị cũng theo tới.
Tằng Tử Phu vừa vào cửa, nhìn Vương Lan
lăn lộn trên mặt đất, đầy đất là máu tươi. Dù sao ở hiện đại là y tá,
thấy cũng nhiều, trong nội tâm sáng tỏ, chỉ sợ đứa bé này có lẽ không
giữ được. Giúp đỡ Thạch Lai Qúy nâng Vương Lan lên giường, chạy qua đi
mời đại phu trong thôn. Lý Nhị ca chạy tới, nhìn nhìn liền lôi kéo Thạch Lai Qúy ra khỏi phòng: "Đứa nhỏ này sợ là không có rồi, thời gian ngắn, xem chừng cũng hơn mười ngày. Vốn ba tháng đầu sẽ dễ bị sảy thai."
Thạch Lai Qúy vừa nghe xong, trong lòng rất hối hận. Đứa nhỏ này mình hy vọng đã lâu, Thạch Lý thị vừa nghe cũng đau lòng đại Tôn Tử của mình, vào
phòng liền chỉ vào Vương Lan mặt mũi tràn đầy tái nhợt trên giường mắng
lên: "Ngươi cái độc phụ này, ngay cả đứa bé ngươi cũng không giữ được,
ngươi còn có thể làm được gì. Nghiệp chướng mà! Đại Tôn Tử của ta! Cứ
như vậy không còn." Thạch Lý thị trực tiếp bỏ qua một cái tát của nhi tử mình coi như không có, chỉ vào Vương Lan thoá mạ một trận. Cuối cùng
vẫn là bị Tằng Tử Phu kéo đi ra ngoài, vừa ra đến trước cửa còn nói thêm mấy câu ngoan độc. Sang năm liền đi cưới bình thê, lão Thạch gia chúng
ta cần người nối dõi tông đường. Hừ!
Trong nội tâm Tằng Tử Phu
thở dài, nhìn sắc mặt trắng bệch, mặt mũi đầy vệt nước mắt của Vương
Lan, cũng hiểu được nàng đáng thương, tiến lên muốn an ủi vài câu, nhưng Vương Lan vừa thấy Tằng Tử Phu liền mắng lên: "Ngươi là sao chổi, nếu
không phải ngươi, hài tử của ta cũng sẽ không mất! Ngươi tiện nhân này,
cút! Xem náo nhiệt có phải hay không? Ngươi là kẻ tiện nhân!"
Tằng Tử Phu thấy vậy cũng không nói lời nào, trực tiếp đi ra ngoài, trong
lòng suy nghĩ người đáng thương tất có chỗ đáng hận. Thôi, lòng tốt của
mình ở trong mắt nàng chính là xem náo nhiệt. Việc này mình cũng không
quản được, vốn là muốn nói cho nàng biết một số việc cần chú ý, việc sảy thai này giống như sinh non vô cùng thương tổn sức khỏe. Nhất là ở niên đại này vệ sinh gì cũng không phải rất chú ý. Nhìn hiện tại cái dạng
này, mình vẫn nên nhiều thêm một chuyện không bằng bớt một chuyện. Đừng
để đến lúc đó lại xảy ra vấn đề gì lại đổ trách nhiệm lên trên người
mình.
Thạch Lai Phúc nhìn nàng dâu của mình bị chọc tức, trong
lòng rất là không thoải mái, lại thấy đệ đệ của mình vừa mất hài tử, thở dài. Nói vài lời an ủi, liền lôi kéo Tằng Tử Phu trở về phòng mình:
"Vợ, vừa rồi chịu ủy khuất, từ nay về sau chuyện nhà hắn ta ít quản."
Tằng Tử Phu cười lắc đầu: "Nhị đệ muội cũng thật đáng thương, ngóng trông
lâu như vậy mới được hài tử lại cứ như vậy không còn! Ai...... Ta
không sao, chắc hẳn hiện tại tâm tình nàng cũng không tốt."
Thạch Lai Phúc lôi kéo tay Tằng Tử Phu, trong lòng suy nghĩ nàng dâu của mình thật là một người có lòng bao dung, đệ đệ của mình thật không may rồi.
Từ nay về sau lại thương nhiều một chút, không thể để cho nàng dâu của
mình chịu ủy khuất: "Vợ, chúng ta cố gắng, ta tranh thủ năm sau được một tiểu tử mập mạp."
Nghe xong Thạch Lai Phúc nói cố gắng, Tằng Tử
Phu nghĩ những sự tình buổi tối mấy ngày nay, mặt liền đỏ bừng, lại tính toán thời gian, Tằng Tử Phu thoáng cái đứng lên. Sẽ không trùng hợp như vậy chứ? Mấy ngày nay đều là ‘thời kỳ nguy hiểm’ của mình, tính tính
thời gian, qua năm ngày nữa là tới ngày rồi! Sẽ không có việc gì......
Thạch Lai Phúc thấy Tằng Tử Phu nghiêm mặt, sợ nàng vẫn còn
không thoải mái: "Vợ, đừng để ở trong lòng. Từ nay về sau chúng ta né
tránh bọn họ. Lần này nương quyết tâm cưới bình thê cho nhị đệ. Về sau
Nhị đệ muội trôi qua nhất định là không tốt, đến lúc đó cũng không có
thời gian tìm chúng ta phiền toái. Vợ cũng không nên tức giận hỏng thân
thể."
Tằng Tử Phu lắc đầu: "Đừng nghĩ nhiều, lòng ta có nhỏ nhen
như vậy sao? Chỉ là đột nhiên nghĩ đến một ít chuyện thôi. Chàng cũng
không nên hỏi chuyện gì, ta sẽ không nói. Coi chừng ta cáu với chàng!"
Thạch Lai Phúc cười hắc hắc: "Không hỏi, không hỏi! Vợ hôm nay chúng ta nghỉ
ngơi sớm một chút đi. Trời tối rồi!" Tằng Tử Phu liếc trắng Thạch Lai
Phúc: "Ngoại trừ nghĩ chuyện này, chàng còn có thể nghĩ được gì khác
không? Hôm nay Nhị đệ bên kia xảy ra chuyện như vậy, chắc hẳn trong lòng nương không thoải mái, một hồi chờ nương trở về ta sẽ đi qua đó." Vừa
dứt lời, Tằng Tử Phu chợt nghe được ngoài cửa có động tĩnh, vội vàng lo
lắng đi ra ngoài.
"Nương, Nhị đệ bên kia thế nào rồi?" Thạch Lý
thị lắc đầu, thở dài: "Chính là đáng thương cháu ngoan của ta đây. Ai!"
Tằng Tử Phu thấy sắc mặt Thạch Lý thị không tốt lắm, tiến lên nâng đỡ
Thạch Lý thị: "Nương, người yên tâm, chớ vì việc này mà sinh bệnh, Nhị
đệ muội tuổi còn trẻ, Lý Nhị ca không phải đã nói rồi sao, điều dưỡng
thật tốt thân thể, hài tử vẫn sẽ có lại. Chút nữa lại để cho Phúc ca cầm hai con gà đi qua, thịt non, cũng cho Nhị đệ muội bồi bổ thân thể."
Thạch Lý thị vỗ vỗ tay Tằng Tử phu: "Ngươi là người thiện tâm, Nhị đệ muội
ngươi đối với ngươi như vậy ngươi còn nghĩ cho nàng. Nói thật cho nương
nghe, trong lòng ngươi thật sự không oán giận nàng?"
Tằng Tử Phu
thở dài: "Nương, trái tim đều làm bằng thịt! Nhị đệ muội đối với con như thế, trong lòng của con không thể nào một chút cũng khó chịu cũng không có. Chỉ là dù sao cũng là người một nhà, nhìn mặt mũi Nhị đệ, con đây
làm chị dâu cũng không thể mặc kệ được. Phúc ca lại là người trọng tình
nghĩa, cũng may nương rất tốt với con. Từ nay về sau con có bị ủy khuất, nương cũng bênh vực cho con."
Thạch Lý thị vừa nghe lời này,
trong lòng đánh giá Tằng Tử Phu cao thêm một tầng cười nói: "Cái này
ngươi yên tâm, nếu Phúc tử làm chuyện thực có lỗi với ngươi, nương cho
ngươi chỗ dựa!" Trong lòng Tằng Tử Phu hiểu được đây chỉ là lời nói
ngoài mặt, nếu thực sự có ngày đó chắc chắn vẫn là sẽ hướng về con mình. Nhưng vẫn cười tủm tỉm nói: "Vẫn là nương tốt nhất, nương, người chờ
một chút, con mua cho người thứ tốt!" Nói xong xoay người trở lại trong
phòng, đem khối vải màu đỏ sậm in hoa mẫu đơn ra.
"Nương, đây
chính là chất liệu vải tốt hoa văn là Mẫu Đơn lớn. Sáng mai rỗi rãnh con làm thành quần áo cho người, người mặc vào cam đoan quý khí!" Thạch Lý
thị vừa nhìn liền yêu thích ngay lấy tay sờ sờ, ừ! Xác thực là vải tốt:
"Cái này bao nhiêu tiền hả?"
Tằng Tử Phu cười nói: "Nương, còn
nói tiền làm gì, vốn là con dâu nên hiếu thuận người, 25 văn một thước." Thạch Lý thị vừa nghe, a một tiếng: "Mắc như vậy sao! Ai u, ta đây là
một cái lão bà mặc tốt như vậy làm gì. Không phải nương nói ngươi, đây
cũng quá lãng phí!"
Tuy ngoài miệng Thạch Lý thị oán trách Tằng
Tử Phu xài tiền bậy bạ, nhưng mà trong lòng vẫn thật cao hứng. Cái nàng
dâu của thằng cả đều mua vải tốt như vậy cho mình. Cả đời mình cũng chưa có mặc qua vải tốt như vậy đâu. Lúc còn trẻ, Thạch gia cũng không giàu
có, đợi có chút tiền, còn có ba hài tử cần phải nuôi, nào có tiền nhàn
rỗi mua vải in hoa tốt như vậy, đều là người trong thành mặc.
Chính mình là một cái bà tử ở nông thôn, xuống đất làm việc sao có thể mặc
vải tốt này. Chờ sau khi con trai cũng kết hôn lập gia đình, mình cũng
rảnh rỗi hơn, cũng có chút tích cóp, chỉ là đều lớn tuổi như vậy rồi,
sao có thể mua trang phục in hoa cho chính mình. Hai đứa con dâu trước
kia cũng không nghĩ tới mình. Ai...... Con dâu cả thật tốt!
Trong lòng Tằng Tử Phu cũng hiểu được Thạch Lý thị nghĩ gì. Trên mặt vẫn là
khiêm tốn nghe lời nói của Thạch Lý thị: "Nương, hoa cài đầu của con làm hiện tại rất được hoan nghênh, về sau lại kiếm tiền, sẽ mua cho nương
nữa. Phúc ca không chỉ một lần nói cho con biết, năm đó nương rất vất vả nuôi dưỡng ba tỷ đệ bọn họ lớn lên. Coi như mình mặc là không tốt, cũng để cho nương trôi qua thư thản."
Thạch Lý thị càng nghe càng cao hứng, cảm giác mình là có hi vọng rồi. Kỳ thật lúc ấy sau khi mua về,
trong lòng Tằng Tử Phu vẫn có chút không bỏ được. Nhưng lại nghĩ đến
Thạch Lai Phúc mua cho mình khối vải tím in hoa trắng kia, khẳng định
Thạch Lý thị nhìn thấy sẽ không thoải mái, cho nên liền mua khối vải tốt hơn so với của mình. Lại nói câu đối xuân cũng kiếm được ít tiền, hiện
tại thời gian trôi qua cũng có dư, cớ sao mà không làm. Thạch Lý thị cao hứng, cuộc sống của mình cũng có thể trôi qua thoải mái chút ít.